CHƯƠNG 20:
Lâm Xuân sau khi cùng Lưu Thiên Vân nói chuyện xong, liền đứng dậy nói: “Thiên Vân, cậu theo tôi đi, hôm nay tôi sẽ đưa cậu về nhà!”
Lưu Thiên Vân kinh ngạc mà nhìn hắn, có chút bất an mà hỏi: “Về nhà! thực sự là đi được sao? Còn Lâm Kiệt…”
“Không sao!”. Lâm Xuân khẽ lắc đầu, mĩm cười nhẹ: “Tôi nói mang cậu đi thì nhất định sẽ làm được, còn Lâm Kiệt chắc chắn phải thả cậu ra thôi, tôi có cách làm cho cậu ấy phải thả cậu ra!”
Cậu nhìn Lâm Xuân, tuy trong lòng đã nói rõ rằng mình nhất định phải rời khỏi đây, nhưng khi giờ phút ấy thật sự tới, Lưu Thiên Vân lại có chút không đành lòng rời hắn mà đi.
Nhìn thấy cậu có chút do dự, Lâm Xuân khó hiểu mà hỏi: “Thiên Vân, cậu luyến tiếc rời khỏi Lâm Kiệt sao?”
Nghe Lâm Xuân nói trúng tâm tư, Lưu Thiên Vân không hề phản bác chỉ khẽ lắc đầu phản đối, nhưng cái thái độ yếu ớt kia lại làm cho những suy nghĩ của cậu hoàn toàn lộ ra trên nét mặt.
Cậu đối với việc Lâm Kiệt nhốt mình trong căn nhà này vừa có chút đau lòng nhưng lại có chút mong chờ. Nếu như không có chuyện Lâm Kiệt và cậu là anh em, nếu như không biết được những lời nói của Mỹ Lệ thì có lẽ giờ phút này, cậu sẽ không do dự mà ở trong vòng tay yêu thương của hắn.
Tuy biết rằng bản thân mình và hắn không có tương lai, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được mà có chút mong chờ nhỏ nhoi trong cái mối quan hệ này, bị nhốt trong này, hàng ngày vẫn có thể ở bên cạnh hắn, giống như một sợi dây vô hình kết nối giữa hai người.
Lưu Thiên Vân không hề mong muốn sợi dây này biến mất…
Lâm Xuân nhìn Lưu Thiên Vân, cái thái độ của cậu làm cho hắn biết, cậu đối với Lâm Kiệt nhất định là có cảm tình. Nhưng nếu như đã thật sự để đối phương trong lòng vậy tại sao cậu còn muốn ra đi, muốn rời xa Lâm Kiệt.
“Thiên Vân, cậu đối với Lâm Kiệt…có cảm tình sao?”. Hắn khó hiểu mà hỏi.
Cậu cúi đầu, thầm cười mình một cái, điều đó hiển hiện rõ ràng như vậy sao?
Lưu Thiên Vân không hề giấu diếm, đối với Lâm Xuân mà nói: “Đúng vậy, tôi đối với Lâm Kiệt có tình cảm, nhưng nó lại là thứ tình cảm cấm kị…”
Nghe được lời thừa nhận từ miệng của cậu, hắn lúc này mới thoáng giật mình, khó hiểu mà nói: “Thiên Vân, nếu như cậu đã yêu Lâm Kiệt vậy tại sao còn quyết định rời xa cậu ấy, không phải cậu không biết Lâm Kiệt thật sự là yêu thương cậu sao, cậu ấy…”
“Nói dối!” Lưu Thiên Vân đột ngột hét lớn, cắt đứt lời nói của Lâm Xuân, cậu lấy tay đỡ trán, che đi đôi mắt đã có chút ửng đỏ của mình: “Nói dối đó, Lâm Kiệt không thích tôi, cậu ta chỉ vì lo tôi sẽ chiếm đi một nửa tài sản của cha dượng để lại, cho nên cậu ta mới tiếp cận tôi, mới đem tôi ra làm trò đùa…”
Đó cũng chính là điều mà Lưu Thiên Vân sợ hãi nhất, những lời nói trước đây của Mỹ Lệ vẫn không thể thoát khỏi suy nghĩ của cậu. Tuy biết Lâm Kiệt là thực lòng, nhưng làm sao biết được đến một ngày nào đó, hắn không nói: “Thiên Vân, tất cả chỉ là lừa dối, là tôi muốn chơi đùa với anh mà thôi!”
Đến lúc đó, có phải trái tim còn đau đớn hơn lúc này…
“Thiên Vân…”. Lâm Xuân tức giận mà nắm chặt lấy hai bả vai của cậu, hai mắt mở lớn mà nhìn Lưu Thiên Vân: “Cậu nói cái gì vậy hả? Lâm Kiệt không phải là loại người đó, cậu ấy đối với cậu là hoàn toàn thực lòng, tại sao cậu lại có thể nghĩ như vậy về cậu ấy…”
“Tôi không biết, Mỹ Lệ đã nói như vậy…”. Lưu Thiên Vân tránh đi ánh mắt của Lâm Xuân, đau khổ mà nói: “Tôi cũng rất muốn tin đó không phải là sự thực, tôi cũng rất muốn tin Lâm Kiệt, nhưng…nhưng mà…cho dù có tin tưởng thì làm được gì chứ…”
“Tại sao? Tại sao cậu có thể nghe lời của Mỹ Lệ mà không tin tưởng Lâm Kiệt, Thiên Vân, cậu hãy nghe tôi nói, tuy lúc đầu chúng tôi có hùa nhau lừa gạt cậu, nhưng cảm tình đối với cậu là thực sự, Lâm Kiệt cậu ấy…”
“Lâm Xuân, cậu đừng nói nữa, cho dù các người không lừa dối tôi, thì cái sự thực chúng tôi là anh em cũng không thể thay đổi không phải sao?”
Giọt nước măt kiềm nén từ tận đáy lòng được dịp trào ra, cậu biết, cậu biết rất rõ Lâm Kiệt đối với cậu là có bao nhiêu thực lòng. Nhưng cái rào cản về gia đình quá lớn, cậu không có can đảm mà vượt qua nó, cho nên, Lưu Thiên Vân tự tìm cho mình một cái cớ để rời xa Lâm Kiệt, chỉ có như vậy mới khiến bản thân không còn quá đau đớn, cũng khiến cho Lâm Kiệt sớm từ bỏ mình.
Nhưng, Lâm Kiệt thì quá cố chấp, còn cậu thì không đành lòng mà tổn thương hắn…
Nhìn người bạn thân của mình ôm mặt mà khóc, Lâm Xuân trong lòng không khỏi đau đớn, hai con người cố chấp này, nếu đã thực sự yêu nhau nhiều như vậy hà cớ gì phải làm tổn thương nhau, không phải cứ ở bên cạnh nhau là được rồi sao?
Hắn nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, nói: “Thiên Vân, nếu đã yêu Lâm Kiệt thì cậu cứ ở bên cậu ấy, còn chuyện khác cậu không nên để tâm quá nhiều, Lâm Kiệt, cậu ấy không để tâm đến những vấn đề đó…”
“Lâm Kiệt không để ý nhưng tôi thì có! Tôi không thể nào chối bỏ được cái mối quan hệ anh em đó được, tôi…”. Nói tơi đây, bả vai của cậu khẽ run nhẹ.
Lâm Xuân ôm cậu, mà lòng hắn cũng không khỏi xót xa, hai con người này, nên nói là đáng thương hay là quá cứng đầu mà làm cho bản thân của mình chịu đau khổ.
Một người đuổi theo còn một người thì chạy trốn…
Nếu cứ như vậy thì đến một ngày nào đó, hai người ai cũng sẽ mang theo thương tích đầy mình mà lặng lẽ sống.
Có lẽ, chia tay là điều tốt nhất cho hai người lúc này…
Sau khi điều chỉnh tốt lại tâm trạng, Lưu Thiên Vân cùng Lâm Kiệt bước xuống nhà. Nhưng cả hai đều không ngờ tới Lâm Kiệt lại đang nhàn nhã ngồi trên sô pha uống trà.
Lưu Thiên Vân ánh mắt có chút trầm xuống, sau đó khẽ bước ra phía sau lưng Lâm Xuân. Nhận thấy được cậu có chút sợ hãi, Lâm Xuân nắm lấy tay cậu, nhẹ giọng trấn an.
“Không sao đâu!”
Vừa nhìn thấy hai người bước xuống, hắn thoải mái mà đứng lên, sau đó bước thẳng đến chỗ Lưu Thiên Vân nắm lấy tay cậu kéo lại về phía mình.
Tay cậu bị người nắm lấy đến đau đớn, khẽ nhăn mày lại sau đó cố gắng giãy giụa, muốn từ trong tay Lâm Kiệt thoát ra. Hắn không nói lời nào, chỉ là khẽ xoay mặt lại nhìn cậu, ánh mắt không mang theo ấm áp như trước đây, thay vào đó là lạnh lùng cùng đau đớn.
Cậu bị Lâm Kiệt dùng cái ánh mắt xa lạ ấy nhìn làm cho toàn thân trở nên bất động, chỉ có thể mở to mắt mà quan sát biểu tình của hắn.
Khi thấy Lưu Thiên Vân không còn chống cự nữa, lúc này Lâm Kiệt mới lạnh lùng hướng về phía Lâm Xuân mà nói: “Hai người chắc là cũng đã nói chuyện đủ rồi có phải hay không? Vậy thì chú à, mời chú đi về đi, ở đây không còn chuyện chú phải quan tâm nữa!”.
Nhìn thái độ lạnh lùng của Lâm Kiệt, trong lòng Lâm Xuân có chút khó chịu cùng chua xót, hắn biết Lâm Kiệt bề ngoài chỉ là giả vờ cứng rắn như vậy nhưng trong nội tâm thì lại có biết bao nhiêu đau đớn, lúc trước, khi chuyện của Mỹ Lệ qua đi, Lâm Kiệt chính là dùng hình dạng như bây giờ mà đối đãi với mọi người xung quanh.
Những người không biết có thể cho hắn là kẻ bạc tình, phong lưu, nhưng khi đã thực sự cảm nhận được tình cảm cùng nội tâm của hắn thì lúc đó sẽ không thể nào mà rời bỏ hắn được…
Tuy biết mình đem Lưu Thiên Vân đi là có chút quá đáng, nhưng Lâm Xuân không còn sự lựa chọn nào khác…
Lưu Thiên Vân đã nói rõ…
Hai người vốn dĩ chỉ là anh em, cho dù có thế nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi.
“Lâm Kiệt, hôm nay tôi tới đây là để đưa Thiên Vân về nhà!”
Ánh mắt sắc bén của hắn bắn thẳng về phía Lâm Xuân, giọng nói không mang theo chút cảm tình nào nhẹ nhàng thốt lên: “Nhà? Nhà nào? Đây chính là nhà của anh ấy, cho nên, anh ấy không phải đi đâu cả!”
“Lâm Kiệt, đứng có cố chấp nữa, tình cảm là thứ không thể ép buộc, chính cháu cũng biết rõ điều đó mà, cần đợi người khác tới nhắc nhở hay sao?”. Lâm Xuân không chịu yếu thế, thẳng thắng mà cảnh tỉnh cho Lâm Kiệt.
“Im đi, chú thì biết cái gì mà nói! Chuyện của cháu không cần chú quản…”. Lâm Kiệt đột ngột hét lớn. Ánh mắt mang đầy căm phẫn nhìn về phía Lâm Xuân.
Tại sao? Tại sao ai cũng không chịu giúp đỡ hắn, tại sao ai cũng muốn đem Thiên Vân rời xa hắn…
Phải chăng, từ trước đến nay, giống như mọi người vẫn thường nói, hắn chỉ là một con quỷ máu lạnh, không có tình cảm, cho nên không ai dám tới gần, chỉ vì sợ bị hắn tổn thương…
Lâm Kiệt xoay người nhìn Lưu Thiên Vân, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn chỉ nhìn thấy được khuôn mặt mang theo tuyệt vọng của cậu.
Bàn tay hắn khẽ siết chặt.
Lâm Kiệt kiên định mà nói: “Không! Tiểu Vân không được đi đâu hết, anh ấy nhất định phải ở bên cạnh tôi!”
“Thôi đi, Lâm Kiệt, ba của cháu và dì Phương đã biết chuyện rồi, hiện tại họ cũng đang trên đường đến đây!”. Lâm Xuân không hề lo lắng mà nói ra điều đáng sợ nhất.
Như một tiếng sét dội thẳng vào đầu hai người, Lưu Thiên Vân cùng Lâm Kiệt đều mang theo sợ hãi mà nhìn người đứng trước mặt chằm chằm.
“Cậu nói cái gì, dượng và mẹ tôi…họ…biết chuyện?” một cảm giác đáng sợ không ngừng lan rộng chiếm lấy tâm trí của Lưu Thiên Vân, cái điều mà cậu sợ nhất đến cuối cùng vẫn tới, cậu phải làm sao? Làm sao đây?
Càng nghĩ lại càng hoảng loạn, Lưu Thiên Vân bắt đầu giãy giụa thoát khỏi gọng kiềm của Lâm Kiệt, nhưng tất cả chỉ là vô vọng, bàn tay kia càng ngày siết càng chặt, thậm chí giống như muốn bẻ gãy cánh tay của cậu.
Giống như Lưu Thiên Vân, Lâm Kiệt trong lòng cũng như có sóng sớn, vừa bất an lại vừa lo sợ. Hắn không sợ chuyện cha và mẹ biết chuyện, điều hắn sợ là khi cậu biết được chuyện này, việc đầu tiên cậu làm chính là rời bỏ hắn.
Lâm Kiệt biết, đối với Lưu Thiên Vân, người nhà là quan trọng nhất, cậu rất coi trọng những mối quan hệ tình cảm đó, nếu như được lựa chọn, cậu nhất định sẽ luôn chọn người nhà. Hắn biết rõ điều đó, và hắn cũng biết, cậu nhất định không bao giờ chọn hắn.
Nếu như ba mẹ của hai người đã về đây thì chắc chắn họ sẽ đến nơi này, Lâm Kiệt mạnh mẽ đem Lưu Thiên Vân kéo đi, mặc kệ giãy giụa cùng ngăn cản của Lưu Thiên Vân cùng Lâm Xuân.
Nhưng mà có ai ngờ tới được khi hai người gần bước tới cửa lớn, thì cánh cửa đột ngột bị người đạp mạnh ra từ phía bên ngoài.
Phía trước mặt Lâm Kiệt cùng Lưu Thiên Vân chính là Lâm Đường cùng Nhã Phương.
Hắn khuôn mặt chuyển thành màu trắng bệch, nắm chặt lấy tay Thiên Vân, kéo cả người cậu ra phía sau mình.
“Dượng…mẹ…”. cậu kinh hãi mà lên tiếng.
“Ba…”.
Chát….
Lâm Kiệt chỉ vừa mở miệng, một lực đạo mạnh mẽ đánh úp tới làm cho hắn cả người choáng váng mà ngã về phía sau, bên trong miệng có thể cảm nhận được vị tanh tưởi của máu.
Đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng của mình, hắn vẫn là dùng khuôn mặt không có chút cảm xúc mà đối diện với mọi người xung quanh.
Lưu Thiên Vân đứng bên cạnh vừa nhìn thấy hắn bị cha dượng cho một cú tát vào mặt, ngay cả máu cũng chảy ra, trong đầu dường như trở nên trống rỗng, không kịp suy nghĩ, cả người cậu nhanh chóng bổ nhào tới trước mặt Lâm Kiệt, xem xét vết thương cho hắn.
“Lâm Kiệt, làm sao rồi? có đau không? Chảy máu rồi!!”
Hắn giữ lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, khẽ cười nói: “Không sao? Cái này không làm tôi đau được đâu!”.
Lâm Đường nhìn thằng con đang ngồi dưới đất, trong lòng không thể nào mà kiềm chế được tức giận. Ông đối với đứa con này mang rất nhiều kì vọng, nhưng không ngờ nó lại làm nên cái chuyện động trời như vậy.
Khi nghe Lâm xuân kể lại mọi chuyện, Lâm Đường không ngừng cảm thấy có lỗi với Lưu Thiên Vân cùng Nhã Phương. Con trai của mình làm cho hai người ông vốn yêu thương đau lòng như vậy, hỏi thử ông làm sao mà không tức giận được.
Chuyện của Mỹ Lệ cùng Lâm Kiệt trước đây ông cũng đã tận mắt chứng kiến qua, ông cũng muốn con trai mình có thể gạt bỏ chuyện cũ tìm một người mà mình thật sự yêu thương, cho dù là ai, miễn là làm cho con trai ông hạnh phúc ông đều không cấm cản. Nhưng, Lâm Kiệt đã đi quá xa, không những làm tổn thương Lưu Thiên Vân, lại còn đem người nhốt lại nơi này…
Lâm Đường khuôn mặt âm trầm, tức giận mà nói: “Thằng nghiệt tử, xem mày làm nên cái chuyện gì đi!”
Ngồi dưới đất, ánh mắt không mang theo bất kì sợ hãi nào mà đối diện với Lâm Đường, Lâm Kiệt nói: “Con làm gì con tự biết, con là thực tâm yêu thương Tiểu Vân, cho dù cha mẹ có phản đối như thế nào…
“Chát…”
Lại một cái tát như trời giáng nữa ập tới, Lâm Kiệt cảm thấy cả trời đất giống như bị đảo lộn, hắn lấy tay lau đi vệt máu đỏ tươi chảy ra từ bên khóe miệng, cường ngạnh mà nhìn chằm chằm Lâm Đường, khí thế không hề suy yếu.
Nhìn đứa con ương ngạnh của mình không biết hối cải, lại còn tỏ ra ương ngạnh, trong lòng ông không khỏi tức giận, muốn tiến đến đem nó đánh cho tỉnh ra nhưng lại bị Nhã Phương cùng Lưu Thiên Vân cản lại.
“Lâm Đường, có chuyện gì cứ bình tĩnh mà nói, không cần phải đánh con như vậy!”. Nhã Phương đứng ở một bên, nắm chặt lấy cánh tay của ông, hai mắt rơm rớm mà khuyên nhủ.
Nhìn đứa con tuy không phải do mình sinh ra nhưng vẫn hết mực yêu thương, bà không khỏi đau lòng, bà không muốn nhìn thấy Lâm Kiệt trong tình trạng này chút nào cả.
Lưu Thiên Vân ôm chặt Lâm Kiệt vào lòng mình, nước mắt vì lo lắng mà không kiềm chế được cứ như vậy tuôn rơi: “Dượng, có chuyện gì cũng đừng đánh Lâm Kiệt mà, vết thương trước kia của cậu ấy còn chưa có lành hẳn, nếu dượng không thích thì còn sẽ khuyên cậu ấy, dượng đừng đánh nữa…hức…”
“Thiên Vân, con không cần bênh vực cho cái thằng súc sinh này, nó làm con tổn thương như thế nào dượng biết mà, còn đem con nhốt trong cái nhà này…cái thằng này, có không đáng làm con người…”. Nói xong, Lâm Đường dường như vẫn không nhịn được mà muốn tiến lên đánh cho Lâm Kiệt một trận nữa. Nhưng Lưu Thiên Vân nhanh chóng chắn người phía trước, đem hắn che chở, cho nên ông đành phải ngừng tay
Lâm Kiệt vẫn ngồi đó, ánh mắt mang đầy tuyệt vọng cùng đau đớn mà nhìn xung quanh, lúc này đây, hắn có cảm tưởng chuyện mấy năm về trước đang tái diễn.
Cái lúc mà Mỹ Lệ đứng trước mặt hắn, khuôn mặt lạnh lùng mà nói: “Lâm Kiệt, em rất yêu anh, nhưng em không muốn chết, cho nên, nếu anh có mệnh hệ nào thì cũng đừng có hận em…”
Sau đó chính là một tiếng súng nổ lên, đem trái tim cùng linh hồn của hắn bắn nát…
Bàn tay của Lâm Kiệt khẽ siết chặt, ngay cả móng tay đâm sâu vào da thịt hắn cũng không hề hay biết…
Trong lòng nghĩ đến những chuyện trước đây của Mỹ Lệ cùng Lưu Thiên Vân…
Đối với Mỹ Lệ, hắn hoàn toàn thật tâm, muốn mang đến cho cô những gì tốt nhất, đem cả trái tim cùng linh hồn ra mà dành trọn cho người mình yêu. Nhưng khi vào cái giây phút kia, khi Mỹ Lệ không chút lưu tình nào mà bắn hắn một phát đạn ngay ngực, hắn đã không còn cái gọi là trái tim cùng yêu thương.
Đến khi gặp Lưu Thiên Vân, vốn chỉ là muốn xem thử người anh trai của mình như thế nào, lại không ngờ được một lần nữa trong đời lại động tâm. Hắn đem trái tim mang theo vết sẹo to lớn ấy ra muốn yêu thêm lần nữa, muốn cậu giúp mình làm vết sẹo kia biến mất, không ngờ được rằng, cho dù có có gắng như thế nào, vẫn là những vết thương không ngừng đâm vào trái tim của hắn.
Càng suy nghĩ lại càng rối rắm, Lâm Kiệt không biết đến cuối cùng mình phải làm cái gì nữa…
Khi nghe những lời nói của Thiên Vân cùng Lâm Xuân, trong lòng hắn đã dâng lên cái cảm giác thất bại, muốn buông bỏ tất cả, có lẽ, như vậy là tốt nhất…
Ánh mắt của Lâm Kiệt khẽ đảo, nhìn đến bóng lưng của Lưu Thiên Vân, lúc này, hắn bất giác giật mình một cái…
Từ lúc nào mà cậu đã gầy như vậy, thân hình trở nên mảnh mai, giống như có thể tan biến bất cứ lúc nào. Là hắn đã khiến cho cậu trở nên như vậy sao?
Một cảm giác vừa hối hận vừa tội lỗi không ngừng dâng lên trong lòng hắn…
Có lẽ…
Nên làm như vậy là tốt nhất…
Lâm Kiệt mệt mỏi đứng dậy, hắn tiến về phía trước nắm lấy tay của Lưu Thiên Vân, không nói hai lời liền đem người lôi đi
Tất cả mọi người ở đây, ai cũng quá bất ngờ mà không kịp phản ứng, đến khi muốn đuổi theo lại bị người của hắn giữ chân, chỉ có thể đứng tại chỗ mà nhìn chiếc xe của Lâm Kiệt dần dần đi xa.
Lưu Thiên Vân ngồi trên xe, kinh hãi mà nhìn Lâm Kiệt chằm chằm: “Lâm Kiệt, chuyện đã đến nước này cậu còn muốn làm cái gì nữa hả, mau thả tôi xuống đi, đừng như vậy có được hay không, chúng ta…”
“Anh im đi, tôi biết rõ những gì mình đang làm, tôi không cần anh dạy…”. Lâm Kiệt nổi giận mà hét lớn, hắn cũng rất muốn thả người đi, nhưng trong lòng vẫn có chút không đành lòng, đâu phải nói buông tay là có thể buông tay dễ dàng như vậy…
Bị hắn hét lớn, Lưu Thiên Vân không nói thêm gì nữa, chỉ là im lặng ngồi bên ghế phó lại, mặc cho hắn muốn chở đi đến nơi nào thì đến.
Dù sao, nói phải rời xa hắn lúc này, cậu quả thực cũng không thể nào làm được, Lâm Kiệt hiện tại trong lòng đang bị tổn thương, cậu không muốn nhìn thấy hắn một mình một người trốn đến một nơi xa xôi nào đó mà tự trị thương.
Cái cảm giác cô đơn cùng đau thương đó, cậu có thể hiểu rõ…
Hiện tại, bên cạnh hắn chỉ còn một mình cậu mà thôi…
Hai người đi khoảng nửa tiếng thì đến khách sạn trên núi lúc trước đã từng ở qua. Sau khi xuống xe, Lâm Kiệt vẫn là không nói gì mà lôi cậu đi thẳng vào trong.
Để một mình Thiên Vân lại trong phòng, hắn nhanh chóng tiến vào trong nhà tắm.
Ngồi bên ngoài nghe tiếng nước chảy đều đặn, Lưu Thiên Vân có chút thấp thỏm không yên. Lúc này, nếu cậu muốn rời đi chắc chắn là không có vấn đề gì, nhưng nghĩ đến Lâm Kiệt trên người có mang theo thương tích, cậu lại không đứng dậy rời đi mà kiên nhẫn ngồi lại chờ đợi.
Đến khi tiếng nước bên trong phòng tắm ngừng lại, Lâm Kiệt trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra, hắn khẽ liếc nhìn cậu một cái, sau đó cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lướt qua người cậu gọi điện thoại cho phục vụ mang đồ ăn lên.
Thấy hắn không hề đếm xỉa gì đến mình, lại nhìn vết thương trên mặt của hắn ngày càng sưng to lên, Lưu Thiên Vân đứng dậy đến tủ lạnh lấy ra một ít đá.
“Lâm Kiệt, để tôi giúp cậu chườm vết thương!”
Hắn vẫn không lên tiếng chỉ đến bên giường, sau đó ngồi xuống, ánh mắt vẫn thủy chung không nhìn về phía cậu.
Nhẹ nhàng mà đặt túi đá lên vết thương của Lâm Kiệt, nhưng hắn lại lạnh lùng mà đẩy ra, nói: “Không cần đâu, mấy vết thương này, chỉ vài ngày là khỏi, anh không cần lo lắng, mau đi tắm đi!”
Nói xong, Lâm Kiệt mệt mỏi mà nằm xuống, dường như trên vai hắn có rất nhiều gánh nặng làm cho khuôn mặt của mình trở nên mệt mỏi hơn bao giờ hết.
Trong lòng Lưu Thiên Vân rối bời, cậu không biết phải làm sao vào lúc này cả, lúc trước chỉ toàn Lâm Kiệt bám theo cậu cùng nói chuyện, cùng ăn uống, nhưng khi đến lúc hắn trở nên im lặng, thì cậu nhận ra một điều rằng, chính bản thân mình từ trước đến nay chỉ toàn dựa dẫm vào hắn, nhưng mà thủy chung vẫn chưa lần nào thực sự để hắn dựa vào bờ vai của mình để giải tỏa đi nhưng nỗi buồn.
Cậu đau khổ mà nhíu chặt mày, sau đó xoay người bước vào phòng tắm.
Khi vừa tắm xong, thức ăn phục vụ cũng đã đem lên. Lâm Kiệt mặc chiếc áo sơ mi màu lam nhạt cùng quần tây thoải mái mà ngồi trên sô pha đợi cậu.
Vừa nhìn thấy Thiên Vân, hắn đã nở nụ cười như trước, tràn đầy mê người cùng xinh đẹp: “Tiểu Vân, anh tắm xong rồi, mau lại đây ăn thôi, nếu không nhanh đồ ăn sẽ nguội mất!”
Không hiểu sao, vào ngay lúc này, Lưu Thiên Vân có ảo tưởng rằng hai người đã quay lại quãng thời gian yên bình vui vẻ như trước kia…
Lâm Kiệt lúc nào cũng chờ cậu cùng ăn cơm, mỗi lần như vậy hắn đều nở một nụ cười xinh đẹp…
Đúng vậy, là giống như lúc này đây…
Lưu Thiên Vân bị Lâm Kiệt làm cho có chút ngẩn ngơ.
Tựa như người bị rút mất hồn phách, cậu ngẩn ngơ mà đến ngồi đối diện với hắn, hai người lúc này giống như chưa từng xảy ra bất kì hiểu lầm hay chuyện gì, giống như lúc trước, vừa ăn vừa nói chuyện thật vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Lâm Kiệt lại dẫn Thiên Vân ra bên ngoài ngắm phong cảnh, đến tối mới về lại khách sạn.
Nằm trên giường mà cậu không biết rốt cuộc là ngày hôm nay mình nằm mơ hay là thực, suy nghĩ miên man, cậu dần chìm vào giấc ngủ.
Lâm Kiệt đứng bên giường, nhìn ngắm con người mà mình yêu vô cùng. Bàn tay to lớn khẽ chạm nhẹ vào mái tóc của cậu, sau đó là lướt khẽ theo đường cong của khuôn mặt, hắn nhìn cậu chăm chú, như muốn đem hình ảnh con người nằm kia khắc tạc vào nơi sâu nhất trong trí nhớ của mình.
Nhịn không được mà khẽ cúi người, đôi môi của Lâm Kiệt khẽ chạm vào môi cậu. Vốn chỉ là một nụ hôn phớt qua, nhưng dần dần lại thành một nụ hôn sâu.
Lưu Thiên Vân bị hôn đến mơ hồ mà tỉnh lại, đôi mắt mơ màng nhìn thấy người trước mặt đang không ngừng gặm cắn đôi môi của mình. Xúc cảm ấm áp mềm mại làm cho cậu không nỡ rời ra, nhưng chút lý trí còn sót lại vẫn là đem cậu làm thức tỉnh.
Đôi tay nhỏ bé không ngừng đẩy Lâm Kiệt ra.
Hôn một cái thật sâu, đến khi khuôn mặt Lưu Thiên Vân đỏ ửng lên vì thiếu dưỡng khí Lâm Kiệt mới chịu rời ra, sau đó đặt trên trán cậu một nụ hôn nhẹ, mĩm cười yêu thương, sủng nịch mà nói: “Không sao! Chỉ là hôn nhẹ thôi mà…”
Lưu Thiên Vân như chìm vào ánh mắt tràn ngập yêu thương kia, khuôn mặt bất giác mà nhuộm thành một màu hồng, lời nói thì thầm cùng hơi ấm của hắn làm cho cậu cảm thấy yên tâm vô cùng. Giống như vô thức, hai mắt khẽ nhắm lại, an ổn mà chìm vào giấc ngủ.
Cậu không biết là mơ hay là thực, nhưng bên tai dường như có ai đó đang nói: “Tiểu Vân, đây là lần cuối cùng tôi còn nhìn thấy mặt anh, đáng lẽ ra tôi không nên ép buộc anh như vậy, tôi thật đáng ghét có phải hay không? ngày hôm nay xem như là một kỷ niệm đẹp mà anh dành cho tôi đi, hãy sống thật hạnh phúc, và quên cái tên vô tình như tôi…”
“ Tiểu Vân, tôi yêu anh!”
…..
Khi những ánh nắng buổi sáng len lỏi qua rèm cửa tiến vào phòng, cậu lúc này mới vươn người mà tỉnh lại. Đôi mắt mơ hồ tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia, nhưng đáng tiếc, bên cạnh chỉ còn lại một khoảng không lạnh lẽo.
Cậu có chút thất thần, không hiểu sao trong lòng lại xuất hiện một nỗi bất an mơ hồ, Lưu Thiên Vân nhanh chóng bước xuống giường, mở ra cửa phòng ngủ.
Nhưng nhìn cảnh tượng ở trước mắt, trong lòng cậu không khỏi rơi xuống vực sâu, vừa đau đớn lại vừa thất vọng…
Câu nói mơ hồ tối qua không ngừng vang lên bên tai, giọng điệu mang theo u buồn cùng hối hận đó là làm sao chứ…
Lâm Kiệt…