Yêu Lầm Phải Xã Hội Đen

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6:

Lâm Xuân cùng Dương Tử Hạo đồng thời liếc nhìn nhau. Vừa hiếu kì vừa có chút lo lắng cho hai người này, không hiểu sao mới còn tốt như vậy, thế nào mà Lưu Thiên Vân lại mở miệng đòi cưới vợ, Lâm Xuân liền mở miệng hỏi: “Thiên Vân, cậu nói muốn cưới vợ là sao? Cậu cưới vợ vậy còn Lâm Kiệt thì như thế nào?”

Lưu Thiên Vân một bụng khó hiểu, bản thân mình cưới vợ thì có liên quan gì đến Lâm Kiệt chứ? Không lẽ Lâm Xuân là lo sau khi mình cưới vợ thì sẽ đuổi Lâm Kiệt ra khỏi đây…

Đoán rằng mình nghĩ đúng, cậu không hề suy nghĩ mà cười nói: “Lâm Kiệt làm sao chứ? Nếu tớ cưới được vợ thì tớ sẽ mua một căn nhà khác để sinh sống, còn nơi đây, nếu Lâm Kiệt vẫn thích sống thì tớ sẽ cho cậu ấy ở lại, còn không thì tớ sẽ bán đi a!”

Nói xong lại vui vẻ mà nhìn ba người kia, trong đầu không ngừng nghĩ đến cái viễn cảnh gia đình tươi đẹp trong tương lai mà cười đến không thể khép miệng lại được, cứ như vậy mà vui vẻ cúi đầu xuống ăn cơm…

Lâm Xuân và Dương Tử Hạo còn đang ngơ ngác thì cảm nhận được một luồng khí lạnh đến đáng sợ, hai người không tự chủ mà nhìn về phía Lâm Kiệt, chỉ thấy sắc mặt hắn âm trầm, không khí xung quanh dường như bị đóng băng, hai người bất giác mà rùng mình một cái, sau đó lại liếc nhìn về phía Lưu Thiên Vân…

Cậu vẫn vô tư hồn nhiên mà mơ mộng, không hề biết đến con người đáng sợ Lâm Kiệt ngồi một bên…

Nhìn bộ dáng vui vẻ của Lưu Thiên Vân, trong lòng Lâm Kiệt sớm đã khó chịu nay còn bực tức vô cùng, hắn không muốn nhìn thấy cậu vì nghĩ đến người nữ nhân khác mà vui vẻ như vậy!

Hắn vốn nghĩ bản thân mình nhất thời hồ đồ mà sa vào tình cảm với Lưu Thiên Vân, bởi vì bản thân từ nhỏ đã cô đơn cho nên khi Lưu Thiên Vân không ngại hắn là người xa lạ mà truyền cho mình chút hơi ấm cùng quan tâm, Lâm Kiệt nghĩ, ngay lúc đó và bây giờ cũng vậy, mình chỉ là vì chút quan tâm ấy mà muốn dựa dẫm vào con người này kiếm chút hơi ấm người thân mà thôi…

Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn âm thầm từ xa mà đứng nhìn cậu, không đúng, là quan sát mới đúng, quan sát cuộc sống hàng ngày, quan sát tính cách của Lưu Thiên Vân, nhưng không biết từ lúc nào những quan sát ấy dần biến thành ý niệm muốn tiếp cận cậu, muốn cùng cậu trò chuyện chứ không phải là luôn từ xa đứng nhìn lại…

Cho nên, khi sáng hôm ấy, khi hắn ngồi cạnh Lưu Thiên Vân, trái tim trong ***g ngực không ngừng đập cuồng loạn, mà trong lòng Lâm Kiệt cũng chỉ nghĩ rằng đó chẳng qua là do lần đầu gặp mặt mà thôi…

Hắn vốn không thể mang tâm tình nào khác đối với cậu, vì như vậy, đó là một sai lầm, sai lầm không thể nào cứu vãn…

Khi Lưu Thiên Vân để cho hắn dựa vào bờ vai nhỏ bé kia, hưởng thụ hơi ấm từ người cậu truyền sang, hắn đã thật sự đắm chìm trong đó mà chính bản thân cũng không nhận ra.

Lúc đó, hắn không nghĩ nhiều, chỉ an tâm mà hưởng thụ không khí ấm áp cùng yên bình mà cậu mang lại…

Đến lúc Lâm Kiệt ở cùng nhà với Lưu Thiên Vân, trong lòng hắn là tràn ngập hạnh phúc cùng mong chờ, hắn nghĩ mình sẽ không phải đứng từ xa mà nhìn nữa, mà là chân chính cùng cậu trải qua những ngày tháng sống chung đầy mong chờ…

Vừa hồi hộp lại vừa sợ hãi…

Lúc ấy, Lâm Kiệt thực sự cười nhạo chính mình, hắn lăn lộn trong cuộc sống này đã hơn 20 năm, như thế nào bây giờ cứ như cậu thiếu niên lần đầu tiên đến sống chung nhà với người mình yêu, mà ở đây, mối quan hệ của cậu và hắn là hoàn toàn khác xa…

Lâm Kiệt là mang tâm trạng như vậy mà vào sống chung với Lưu Thiên Vân…

Tất cả đều an ổn mà qua đi, cho đến khi xảy ra sự việc tối qua…

Trong lòng hắn đã rõ ràng một thứ, hắn đối với Lưu Thiên Vân là có dục vọng, dục vọng muốn chiếm giữ, dục vọng muốn có được tình cảm của cậu…

Hắn đã đấu tranh rất nhiều, hắn không muốn mình mắc phải một sai lầm đáng tiếc đến không thể vãn hồi, cho nên mới không trực tiếp làm ra hành động quá phận nào. Lâm Kiệt là muốn từ từ xác nhận lại tình cảm của chính mình, nếu quả thật hắn động tâm với cậu, hắn cũng sẽ không ngại lễ nghi gì mà trực tiếp dùng mọi thủ đoạn có được cậu, nhưng nếu chỉ là nhất thời hồ đồ, thì hắn sẽ không làm cho cậu tổn thương, cả hai vẫn sẽ cùng nhau sống cuộc sống bình thường…

Nhưng điều không ngờ được là Lâm Kiệt hắn còn chưa kịp ổn định tinh thần thì cậu lại giáng vào đầu hắn một câu nói khiến cho hắn tức đến phát điên lên.

“Cậu muốn cưới vợ!”

Đúng vậy, người đàn ông nào mà không muốn cưới vợ chứ, không muốn tạo một gia đình đầm ấm mà hưởng phúc chứ! Hơn nữa cái này còn là ước mơ to lớn trong đời của cậu…

Nhưng đối với hắn chính là một thứ đáng ghét nhất, cái ước mơ đó đáng bị bóp nát khỏi ý nghĩ của cậu ngay lập tức…

Chỉ cần nghĩ đến việc Lưu Thiên Vân cùng một nữ nhân khác thân mật gọi “Anh, em” là lòng hắn muốn nổi điên lên, muốn đem nữ nhân kia bóp chết tại chỗ…

Cố gắng kìm nén tức giận của mình lại, Lâm Kiệt định mở miệng nói chuyện lại bị Lâm Xuân chen ngang cướp mất lời.

“Thiên Vân, cậu bây giờ còn chưa có quen ai, như thế nào mà cưới được chứ!”.

Vừa dứt lời, Lâm Xuân đã nhận ngay một cái liếc mắt sắc bén từ phía Lâm Kiệt khiến cho hắn rùng mình một chút. Nhưng mà hắn vẫn phải nói a, cái này là hạnh phúc của cháu mình, hắn không thể ngoảnh mặt làm ngơ, ha hả, phải nói hắn là người tốt đúng không…

Lâm Kiệt không nói gì, ánh mắt đảo qua nhìn người bên cạnh một cái…

Lưu Thiên Vân chống cằm, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Ai, đúng là từ trước đến nay tôi chỉ lo làm việc mà quên mất việc kiếm bạn gái, có lẽ tôi phải nhờ đến trung tâm mai mối thôi!”

“Cái gì? Trung tâm mai mối, nè! Thiên Vân a, cậu không nên làm bậy như vậy, mấy chỗ đó không đáng tin lắm đâu, cậu bây giờ cũng chỉ có 25, còn rất trẻ mà, có gì thì tìm hiểu sau, không cần phí tiền vào những chỗ không đáng, không phải cậu từ trước đều tiết kiệm từng đồng tiền đó sao? Nếu bỏ vào không đúng chỗ thì cậu sẽ tiếc tiền đến chết có đúng không?”. Lâm Xuân cố gắn thuyết phục Lưu Thiên Vân.

Lúc này cậu suy nghĩ một chút, ánh mắt có chút buồn bã, sau đó mĩm cười mà trả lời: “Đúng vậy a! đúng là tôi rất tiếc tiền cũng rất keo kiệt, nhưng cậu biết mà, Lâm Xuân, tiền tôi để dành bao lâu nay là để dành cho việc mua một căn nhà nhỏ và cưới một cô vợ tốt a, chứ nếu không, tôi cũng không để dành nhiều tiền như vậy làm cái gì!”

“Hơn nữa, việc tìm người mai mối này cũng là giúp tôi kiếm được vợ, cho nên có gì mà tiếc chứ, tôi cũng đã 25 tuổi rồi, so với nhiều người cũng đã già lắm rồi, sống một mình thực sự rất là cô đơn…”

Nói tới đây thì Lưu Thiên Vân lại im lặng, cúi đầu nhìn xuống chén cơm của mình.

Bàn tay Lâm Kiệt đặt dưới bàn khẽ siết chặt lại, hắn không muốn nhìn cậu đau khổ như vậy, không cần có nữ nhân, hắn vẫn có thể mang lại cho cậu cuộc sống tốt nhất mà…

Ánh mắt hắn khẽ đảo, sau đó như có như không mà nở nụ cười, nói: “Nếu anh thực sự muốn như vậy thì cứ để cho Tử Hạo giúp anh giới thiệu đi! Cậu ấy biết nhiều chỗ rất uy tín, có thể giúp anh tìm được một người tốt để quen biết!”.

Mà ý kiến của hắn đưa ra làm cho Lâm Xuân cùng Dương Tử Hạo vô cùng kinh ngạc, hai người đều dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn hắn. Chỉ thấy trong đó chứa một tia giảo hoạt khiến cho người khác phải sợ hãi.

Lưu Thiên Vân vừa nghe Lâm Kiệt nói như vậy, hai mắt lập tức sáng rỡ, mong chờ mà nhìn vào Dương Tử Hạo.

Thật không muốn lừa dối cái con người đơn thuần, thiện lương như Lưu Thiên Vân, nhưng nhìn ánh mắt đáng sợ của Lâm Kiệt đang không ngừng bắn về phía mình, Dương Tử Hạo đành phải khó khăn mà cười cười. sau đó nói: “Đúng vậy, nếu cậu thực sự muốn tìm người mai mối, tôi sẽ giúp cho, tôi biết vài chỗ rất uy tín!”

Nghe hắn nói như vậy, cậu thực sự vui vẻ vô cùng, hỏi: “Thật sao? Tử Hạo, cậu thực sự giúp tôi sao?”

Dương Tử Hạo nhìn cậu cười, nói: “Uh, tôi không muốn cậu bị người ta lừa lấy hết tiền, cho nên tôi sẽ giúp!”

Trong lòng lại âm thầm bổ sung thêm một câu: “Cũng là để tránh người nào đó trả thù tôi a!”

“Hay quá, Tử Hạo cậu thực tốt nha! Vậy mọi chuyện tôi giao hết cho cậu đó!”. Lưu Thiên Vân sùng bái mà nói.

“Được rồi! vậy cậu cứ chờ tin của tôi đi!”. Dương Tử Hạo mĩm cười, vừa áy náy vừa thương cảm nhìn người trước mặt.

Nhận được một câu nói khiến cho hắn vừa lòng, Lâm Kiệt dùng ánh mắt tán thưởng mà nhìn Dương Tử Hạo.

Thu hồi ánh mắt, Lâm Kiệt chống cằm nhìn Lưu Thiên Vân chằm chằm, bên môi là một nụ cười mĩm như hồ ly trộm được gà. Còn Lâm Xuân trong lòng tràn đầy thắc mắc mà vẫn cố nhịn không hỏi ra khỏi miệng, vừa nhìn nhìn hắn mà vừa cúi đầu ăn cơm. Một bữa ăn diễn ra trong một bầu không khí vô cùng quỷ dị.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Xuân và Lưu Thiên Vân lo dọn dẹp phòng bếp, nhìn nhìn thân ảnh hai người bận rộn bên trong, Lâm Kiệt nhanh như chớp bắt lấy Dương Tử Hảo tha ra ngoài ban công.

Hắn lạnh mặt nhìn Dương Tử Hạo mà nói: “Tử Hạo, tôi và cậu đều là bạn, tôi biết rõ tính cách của cậu không thích xen vào chuyện của người khác, cậu vốn là người thông minh, tôi nghĩ cậu chỉ cần nhìn qua cũng đã biết được tình cảm tôi đối với Tiểu Vân là như thế nào! Vậy nên chuyện lần này dựa cả vào cậu đó! Nhớ làm cho tốt!”.

Lời nói tuy là cầu giúp đỡ nhưng lại mang theo khẩu khí ra lệnh khiến cho người khác không thể từ chối.

Nhìn khuôn mặt âm trầm cùng khí thế bức người của hắn, Dương Tử Hạo trong thâm tâm cũng có chút sợ hãi, nhưng nhanh chóng thu lại nội tâm của mình, bình thản mà nói: “Lâm Kiệt, tôi biết cậu đối với Thiên Vân là mang tình cảm gì! Nhưng vậy tôi nghĩ là cậu sẽ tìm cách phá chuyện Thiên Vân xem mắt chứ? Sao lại nhờ tôi tìm người cho cậu ấy xem mắt!”

Nhận thấy sự khó hiểu trên mặt Dương Tử Hạo, Lâm Kiệt lại cười cười mà giải thích: “Cậu nói xem, nếu bây giờ chúng ta để cho Thiên Vân đi đến chỗ mai mối, tất nhiên họ sẽ tìm cho cậu ấy những người phù hợp với lựa chọn, mà nếu những người kia biết Thiên Vân là người khá tốt, những người đó sẽ không ngại ngùng mà nhận lời hẹn hò cùng cậu ấy, còn nếu như là chúng ta giới thiệu, cậu nghĩ xem chúng ta sẽ tìm cô gái nào tốt chứ?”

“Đương nhiên là không?”. Dương Tử Hạo không hề chần chừ mà trả lời.

“Đúng vậy, chúng ta không tìm những cô gái tốt thật sự, cậu có hiểu không, chúng ta sẽ tìm cho cậu ấy những người có lựa chọn thật cao, đến khi họ thực sự biết đến Thiên Vân cùng hoàn cảnh của cậu ấy rồi, cậu nghĩ xem, họ sẽ đồng ý hẹn hò chứ!”. Hắn mĩm cười đầy gian xảo.

Khóe miệng Lâm Kiệt nhếch thành một độ cong hoàn hảo khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của hắn càng trở nên quyến rũ vô cùng.

Nhìn bộ dạng kia của hắn, Dương Tử Hạo biết là hắn đã có âm mưu gì trong người rồi. Tránh không được khẽ rùng mình một cái.

Tạm gác qua chuyện của Lưu Thiên Vân, Dương Tử Hạo lên tiếng: “Lâm Kiệt, cậu cứ ở mãi chổ này được không? Dạo này bọn kia có vẻ lớn mật gây hấn với người của chúng ta!”

Nghe Dương Tử Hạo nói, sắc mặt hắn dần trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo không giống như lúc đối diện với Lưu Thiên Vân.

“Hừ! cái bọn tép riu đó làm không được chuyện gì! Toàn đi kiếm chuyện phá người của chúng ta, xem ra lúc nào đó nên cho chúng một bài học, nếu không mấy cái tên nhãi ranh đó lại cho rằng tôi không dám làm gì chúng! Cậu cứ xem xét kĩ động tĩnh của phía họ cho tôi, rõ chưa!”. Hắn hai tay đút vào túi quần, cả người dựa vào lan can trên ban công, gió nhẹ thổi qua làm mái tóc đen dày của hắn có chút rối tung, càng làm tính cách hoang dã cùng nguy hiểm tản ra rõ ràng hơn.

Dương Tử Hạo nhìn Lâm Kiệt một lát, sáu đó đáp lại một tiếng : “Tôi biết rồi!”

Hai người lại bàn thêm một số công việc khác, vừa dứt thì Lưu Thiên Vân cùng Lâm Xuân chạy ra kiếm người.

Sau sự việc Dương Tử Hạo nói sẽ giúp tìm người hẹn hò cho Lưu Thiên Vân cũng đã qua hơn một tuần.

Ngày nào, cậu cũng mang tâm trạng chờ mong mà đợi tin tức từ phía người kia, mà Lâm Kiệt cũng sốt ruột không kém.

Qua gần 2 tuần, rốt cuộc phía Dương Tử Hạo cũng có tin tức.

Vừa nghe Lâm Xuân nói xong, cậu vui vẻ mà nhày bổ vào người bọn họ, khuôn mặt vui tươi hớn hở mà nói: “Thật sao, thật sự tìm được người muốn gặp mặt tôi sao? Bao giờ thì gặp mặt? cô ấy là người như thế nào? Còn nữa, cậu thấy tôi có cần phải chỉnh sửa gì hay không? Oa, tôi thực sự hồi hộp chết mất a!”.

Nhìn bộ dáng vui tươi hớn hở của Lưu Thiên Vân, Dương Tử Hạo cùng Lâm Xuân đồng thời đều cảm thấy áy náy trong lòng.

Không biết rằng mình làm vậy có đúng hay không? Phá đi giấc mơ bao nhiêu lâu của cậu như vậy, thực là…

Có chút áy náy a…

Lâm Kiệt trong lòng cũng có chút khó xử, hắn biết mình làm vậy là ích kỉ, nhưng con người ta trong cuộc sống này chính là ích kỉ như vậy. Ai cũng muốn có được thứ mình thích nhưng không hề muốn chia sẽ nó cho bất kì ai.

Hắn yêu cậu!

Hắn xác nhận điều đó, chính vì vậy hắn lại càng không muốn để cậu cho bất kì ai, nếu như hắn không có được thì sẽ không ai có thể có được cậu…

Tình yêu của hắn chính là như vậy, chỉ có độc chiếm, hắn muốn có được toàn bộ con người của cậu cả linh hồn lẫn thể xác…

Dương Tử Hạo khẽ liếc nhìn Lâm Kiệt một cái, thấy hắn vẫn không có ý tứ gì liền nói tiếp: “Thiên Vân cậu không cần quá khẩn trương, tôi đã giúp cậu hẹn với cô ấy rồi, tối mai hai người gặp nhau tại nhà hàng XX, nhớ thể hiện cho tốt vào!”

Lưu Thiên Vân ngước mắt nhìn Dương Tử Hạo, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái, cậu cười đến không thể khép miệng mà nói: “Tôi biết rồi! Tử Hạo nếu tôi thực sự có được vợ, cậu chính là ân nhân của cuộc đời tôi a!”

Trái tim của Dương Tử Hạo như bị đâm một nhát, trong lòng tràn đầy hối hận, không biết mình làm vậy là có đúng hay không, việc lừa dối Lưu Thiên Vân thuần khiết như thế này…

Ánh mắt khẽ liếc nhìn qua Lâm Kiệt một cái, liền nhận ngay một ánh mắt đầy âm lãnh…

Một chút hối hận còn sót lại trong lòng Dương Tử Hạo ngay lập tức bị vỡ nát….

Ngày hẹn gặp mặt nhanh chóng đã tới.

Lưu Thiên Vân hôm đó xinh Lâm Xuân nghỉ làm sớm, sau đó nhanh chóng chạy đến tiệm cắt tóc. Đem mình chỉnh sửa lại từ đầu đến chân, mà cũng vì muốn tạo ấn tượng tốt đẹp, cậu cũng không tiếc tiền đi mua bộ đồ mới đắt tiền một chút.

Lâm Kiệt nhìn Lưu Thiên Vân đứng trước gương mà chỉnh chỉnh sửa sửa, hắn thật sự muốn ngay lập tức nhào tới đem bộ đồ cậu đang mặc mà xé nát ra thành từng mảnh nhỏ.

Sau khi chỉnh sửa thật tốt, cậu lai chạy đến trước mặt Lâm Kiệt, hai mắt chờ mong mở lớn, hỏi hắn: “Lâm Kiệt, cậu nhìn xem tôi như thế này đã tốt chưa, có đẹp hay không?”

Nhìn bộ dáng chờ mong của cậu, trong lòng khẽ động một cái, hắn mĩm cười sủng nịch, bàn tay to lớn khẽ xoa xoa lên mặt cậu mà nói: “Rất tốt, bộ dáng của anh rất đẹp, rất đáng yêu!”

Nhìn ánh mắt tràn đầy sủng nịch cùng giọng nói yêu chiều kia không hiểu sao cậu lại cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu tránh đi ánh mắt cùng bàn tay của Lâm Kiệt, Lưu Thiên Vân nói: “Cơm tôi đã nấu để trong tủ lạnh, có gì cứ lấy ra hâm lại là có thể ăn, bây giờ tôi ra ngoài…”

Nói xong liền chạy thẳng đi.

Mà Lưu Thiên Vân chân trước vừa bước ra khỏi cửa thì Lâm Kiệt cũng liền nối bước theo phía sau.

Cậu vì sợ bộ đồ mới của mình bị nhăn cho nên không tiếc tiền mà đi taxi.

Nhìn nhà hàng sang trọng do Dương Tử Hạo đặt cho mình, trong lòng cậu không khỏi cảm thấy hồi hộp.

Bước vào liền nhìn thấy người mà mình hẹn gặp mặt, trong lòng cậu khẽ động một cái. Đó là một nữ nhân xinh đẹp, có vẻ cũng rất tri thức.

Lưu Thiên Vân đưa ra nụ cười tươi nhất của mình nói: “Xin chào, tôi là Thiên Vân, là người hẹn gặp mặt với cô hôm nay!”

Cô gái nhìn nhìn cậu từ đầu đến chân một lượt, sau đó cũng mĩm cười đáp lại: “Tôi là Tử Liên, rất vui được gặp anh!”

Hai người lúc đầu có chút ngượng ngùng, chỉ nói với nhau vài câu xả giao bình thường. Nhưng nói chuyện càng lâu lại càng cảm thấy hai người có sở thích giống nhau, cuộc nói chuyện càng ngày càng sôi nổi.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện đến quên thời gian thì Lâm Kiệt ngồi ở bàn phía sau càng ngày càng sốt ruột.

Rõ ràng hắn đã bảo Dương Tử Hạo tìm người có yêu cầu cao cơ mà, người mà khi biết hoàn cảnh của Lưu Thiên Vân thì sẽ ngay lập tức chối bỏ, vậy mà Dương Tử Hạo lại tìm người như thế nào kia, sao lại có thể thích Tiểu Vân của hắn chứ.

Suy nghĩ một lát hắn lại nở nụ cười.

Không sao, lường trước tình huống này hắn cũng đã chuẩn bị một kế hoạch khác rồi.

Khẽ ngoắc tay kêu phục vụ tới, từ trong túi lấy ra một tờ tiền mệnh giá lớn, sau đó tại bên tai người phục vụ kia mà nói nhỏ.

Sau khi nghe hắn dặn dò xong, người phục vụ kia liền đi đến bàn của Lưu Thiên Vân nói: “Xin hỏi vị nào là Lưu Thiên Vân?”

Nghe phục vụ gọi đích danh mình, cậu liền hướng người phục vụ nói: “Là tôi! Xin hỏi có việc gì hay không?”

“À! Phía bên kia có một người muốn gặp ngài, xin mời ngài qua phía bên kia một lát!”

Nghe phục vụ nói như vậy, cậu có chút khó hiểu, hướng về phía Tử Liên mà nói: “Cô đợi tôi một lát được chứ! Tôi đi gặp người kia một lát!”

Tử Liên mĩm cười gật đâu, ra hiệu bảo không sao.

Lưu Thiên Vân theo chân phục vụ đi gặp người kia. Nhìn bóng dáng cậu khuất sau một căn phòng, Lâm Kiệt nhàn nhã chỉnh lại y phục của mình, khẽ mĩm cười một cái, liền tiến đến bàn của Tử Liên.

“Xin chào cô! Tôi là Lâm Kiệt, tôi có thể nói chuyện với cô một lát được hay không?”. Hắn mĩm cười một cái đầy hữu lễ, sau đó nói.

Nhìn người trước mặt vừa đẹp trai lại nho nhã, mà người như vậy lại hướng mình nói chuyện, cô không khỏi đỏ mặt một chút, sau đó có chút ngại ngần mà gật đầu.

“Có việc gì anh cứ nói đi!”

Hắn ngồi xuống phía đối diện Tử Liên, bày ra một cái mị nhãn làm xao động nhân tâm, sau đó không nặng không nhẹ mà bắt đầu nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.