CHƯƠNG 101
“Tích đại ca, ta thấy không thoải mái, ngươi giúp ta.” Xích Luyện ra vẻ ngữ khí vô lực, lại tràn ngập dụ hoặc. Hắn là đang câu dẫn nam nhân thay bản thân giải quyết vấn đề. Gặp Tích Duyên vẫn chưa động, hắn liền thấp giọng nói, “Ngươi có phải hay không . . . . . ghét bỏ ta?” Thanh âm của hắn nghe thấy có chút nghẹn ngào, trên mặt lại cười đến so với hồ ly còn giảo hoạt hơn.
Tích Duyên đương nhiên lập tức phủ nhận: “Ta đều không phải là ý này.”
Nụ cười bên môi Xích Luyện dần hiện lên một tia lãnh ý, cảm nhận được bàn tay của Tích Duyên chậm rãi xoa nắn dục vọng của mình, cư nhiên những ngón tay nóng rực kia lại khiến cho hắn cảm thất thực rất thoải mái. Hô hấp của Tích Duyên dồn dập, cúi đầu, nhắm mắt, cầm lấy ngạnh khí giữa hai chân Xích Luyện, chậm rãi bộ lộng, Tích Duyên nghe được thanh âm rên rỉ nhẹ của Xích Luyện, tay y cũng vì vậy mà có chút run rẩy.
Hôm nay Xích huynh đệ rất kỳ quái, không những hấp mút ngực y, lại còn muốn y làm cái loại chuyện này, này nếu không phải là khinh bạc thì chính là trêu đùa. Đầu óc hỗn loạn của Tích Duyên thực sự đã không thể phân rõ đâu là đúng đâu là sai nữa.
Không khí bên trong chăn tất ít ỏi, Tích Duyên càng ngày càng nóng, hô hấp cũng càng phát ra khó khăn, khả bên ngoài thủy hành thi lại liều mạng đâm vào giường, tựa như muốn đâm rơi cả những lá bùa dán trên giường.
“Tích đại ca, vẫn chưa được, nhanh lên. . . . . .” Xích Luyện thấp giọng chỉ huy Tích Duyên, Tích Duyên đầu đổ đầy mồ hôi cầm trong tay vật thể cứng rắn nóng rực nọ, dần dần tay y có cảm giác lạnh lẽo kinh người, tựa như có một cổ hàn khí chui vào những đầu ngón tay của y, khiến cánh tay y mẫn cảm không ngừng rung động.
Tích Duyên ở bên trong chăn cảm thấy rất ngột ngạt. Màn giường bị gió cuốn lên, một bàn tay thối rữa tiến vào, thế nhưng không thể chạm đến gần hai người, bốn đạo phù chú kia căn bản không phải là linh phù, mà là bốn lá yêu phù, yêu khí huyết sắc theo gió nổi lên mà khuếch tán, thủy hành thi bị yêu khí ngút tận trời kia đẩy bay ra ngoài. Tích Duyên cơ hồ là ngay tại khi tiếng kêu rên của yêu nghiệt vang lên ngã ra từ trong lớp chăn, cơ hồ trần trụi té ngã trên giường.
Y phục của y hỗn độn mở ra, quần không biết từ khi nào đã rơi vãi khắp nơi. Xích Luyện nửa người xích lỏa đặt ở trên người y, dục vọng của hắn chôn sâu bên trong cơ thể Tích Duyên. Xích Luyện cúi người chôn đầu nơi đầu vai Tích Duyên, Tích Duyên cũng nhìn không được biểu tình giờ phút này của Xích Luyện. Mà hiện tại, Tích Duyên ngay cả hô hấp cũng đều mãnh liệt run rẩy, da thịt xích lỏa của Xích Luyện dán tại trên người y, cái loại cảm giác băng lãnh lại lạnh lẽo này, khiến cho y nhịn không được không ngừng hút váo từng trận không khí.
Tích Duyên còn chưa trì hoãn được bao lâu, liền lập tức cảm giác được đôi tay lãnh lẽo kia của Xích Luyện, vững vàng chế trụ thắt lưng của y, dục vọng chôn sâu bên trong cơ thể y bắt đầu không ngừng trừu động. . . . . .
Như thế nào lại như vậy. . . . . .
Vì sao lại biến thành tình huống thế này. . . . . .
Tích Duyên phía trước chỉ đáp ứng thay Xích Luyện lấy tay giải quyết, y ở bên trong chăn cơ hồ hít thở cũng không thông, y phục hỗn loạn đột ngột bị giải khai, quần cũng bị kéo xuống, mà động tác của Xích Luyện lại rất nhẹ nhàng, khiến cho y trở tay không kịp. . . . . .
Trong chớp mắt.
Xích Luyện liền xâm nhập y, chạm đến làn da thịt lãnh lẽo của Xích Luyện, Tích Duyên cảm giác vô cùng bất đắc dĩ, y thật hổ thẹn, thế nhưng mọi chuyện lại dẫn đến loại tình trạng như hiện tại, y thế nhưng lại không có cách nào tái đẩy Xích Luyện ra. Dục vọng vội vàng tiến vào kia không ngừng tiến xuất bên trong cơ thể y, khiến cho Tích Duyên liên tục lắc đầu, chính là lực đẩy của y lại xem ra chẳng có mấy sức lực, y không đành lòng thương tổn Xích Luyện.
Dục vọng của Xích Luyện làm cho thân thể y phát lạnh, thân thể của Xích Luyện cũng rất lạnh, Tích Duyên đem chuyện này lý giải thành Xích Luyện là bị dọa đến cả người rét run, lấy sắc đến để ổn định tâm thần, thế nhưng việc này lại chấn đến tâm Tích Duyên một trận rối loạn.
“Xích huynh đệ, ngươi làm như vậy, ngươi đừng quên ngươi còn có một vị hồng nhan tri kỉ Diễm Phượng nhi ở trong phủ, chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, làm loại sự tình này. . . . . . không khỏi cũng quá hoang đường.” Tích Duyên chính là đang nhắc nhở Xích Luyện, khó chắc chắn được Xích Luyện không phải nhất thời hồ đồ, y cũng chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ bị Xích Luyện đặt ở dưới thân. Khuôn mặt của Xích Luyện thực sự là rất dễ nhìn. . . . . .