Yêu Ma Đạo

Chương 109: Chương 109




CHƯƠNG 109

Phật Hàng ngày ấy sau khi rời khỏi Phong Danh thành, liền chạy đến chỗ này. Hắn tính xà yêu hẳn sẽ không rời đi nhanh như vậy, liền thuê lấy một gian phòng ở nơi này. Lúc này chờ đợi xà yêu xuất hiện, hiện giờ xà yêu đích thật đã xuất hiện , chính là cái nam nhân Tích Duyên kia lại bị xà yêu mê đắc xoay vòng vòng, nếu là hắn hiện nay ra tay cũng quá đả thảo kinh xà*, hơn nữa lấy công lực hiện tại của hắn, cùng lắm cũng chỉ có thể cùng Xích Luyện bất phân thắng bại.

*đã thảo kinh xà: kiểu như bứt dây động rừng

Tuy nói có thù không báo không phải là quân tử, thế nhưng quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Phật Hàng cũng không sốt ruột, thời gian của hắn cũng rất nhiều, hiện nay Thanh Phong cốc đã không còn, không có gì gò ép hắn, càng không có nhiệm vụ sư môn, hắn muốn đoạt lại Hàng ma ấn chuyện đó không phải có thể một hai ngày là thành, việc này còn phải suy tính kĩ càng, hiện tại cũng đã biết được quan hệ giữa nam nhân cùng Xích Luyện hoàn toàn không phải bình thường.

Hơn nữa, nam nhân tựa hồ còn không biết thân phận của Xích Luyện, bất quá, sự tình trở nên càng thêm thú vị. Phật Hàng cùng lúc lo lắng chuyện nam nhân ở cùng với yêu nghiệt, cũng cùng lúc lo lắng biện pháp để đối phó xà yêu, cuối cùng quyết định cùng nam nhân kết bạn đồng hành, hắn cũng không ngại nhìn xà yêu diễn trò, tái nói như thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt mà nhìn nam nhân bị Xích Luyện lừa gạt.

Dù sao nam nhân có tái như thế nào bất kham*, tái như thế nào không biết, tái như thế nào trì độn, như thế nào đi nữa mà nói Phật Hàng vẫn còn khiếm nam nhân một cái nhân tình, hắn coi như là báo ân đi, giúp giúp nam nhân, thấy rõ bộ mặt thực của Xích Luyện. . . . . .

*bất kham: không thể chịu nổi, nói đến mấy việc Hàng ca hiểu lầm đại thúc ấy~

Nghĩ như vậy, bên miệng Phật Hàng cong lên một tia cười khẽ, thân ảnh bạch sắc của hắn tựa ảo ảnh biến mất ở trước thang lầu.

Ban đêm, từng đợt từng đợt sương trắng buông xuống, bao phủ khắp nơi toàn bộ thôn nhỏ. Đèn bên trong tiểu khách *** toàn bộ đều được dập tắt, chỉ còn lại có mỗi chiếc đèn ***g đỏ sậm ở bên ngoài khách ***, ở trong gió nhè nhẹ chậm rãi phiêu động.

Nam nhân vừa mới tiến vào trong phòng, liền nằm xuống giường nghỉ ngơi, có y phục của Xích Luyện lót thêm, giường cũng không còn mấy cứng. Tích Duyên nằm xuống ở bên người hắn, cảm nhận được sự hiện diện của nam nhân trên giường, Xích Luyện liền vươn tay ôm lấy nam nhân, nam nhân nghĩ muốn đẩy ra bàn tay hắn, không nghĩ tới lại khiến Xích Luyện tỉnh lại. Xích Luyện trong bóng đêm nhìn nam nhân một lát, phát hiện ánh mắt run rẩy lại tái run rẩy của nam nhân, do dự cả buổi, hắn chậm rãi vươn tay, chậm rãi giải khai vạt áo trước người nam nhân.

“Tích đại ca, cái kẻ bên ngoài kia đã nói với ngươi cái gì, hắn có hay không nói cho ngươi, hắn là như thế nào đánh lui thủy hành thi?” Xích Luyện còn chưa đụng tới nam nhân, đã chợt nghe đến thanh âm hít mạnh vào của nam nhân, thân thể của nam nhân thật sự là mẫn cảm đến không ngờ, nếu không phải nam nhân tại phương diện này vừa ngây ngô lại vừa ngại ngùng, hắn thậm chí hoài nghi nam nhân đã từng được người dạy dỗ qua.

“Phật Hàng chưa nói đến chuyện đêm đó, hắn chỉ nói ngày mai muốn cùng chúng ta kết bạn đồng hành, đi đến phía nam tìm xà yêu tính sổ.”

“Ngươi đáp ứng hắn?” Xích Luyện buông xuống suy nghĩ hỏi nam nhân, hắn một bên chờ đợi câu trả lời của nam nhân, một bên lấy ngón tay đẩy ra vạt áo của nam nhân. Không khí ẩm ướt kích thích da thịt nam nhân, khiến cho nam nhân bất an mà vặn vẹo.

“Ân.”

Nam nhân đích thật là đã đáp ứng Phật Hàng rồi, vì không muốn Xích Luyện có điều gì băn khoăn, nam nhân gật đầu thuận theo Xích Luyện, cũng cho biết Xích Luyện biết y đã đem tình huống của Diễm Phượng nhi nói cho Phật Hàng.

Phật Hàng sẽ không đối Diễm Phượng nhi bất lợi, nam nhân cũng muốn giúp Xích Luyện an tâm, chỉ là hành động này của nam nhân ngược lại làm cho Xích Luyện cảm thấy được có chút kỳ quái. Xích Luyện cũng không biết nam nhân là xuất phát từ hạng tâm tính thế nào, giúp hắn đến như vậy, chẳng những để cho hắn ôm, còn vì hắn suy nghĩ, bất quá nam nhân như vậy lại khiến Xích Luyện đối y càng thêm ôn nhu gấp bội.

“Thương thế của Phượng nhi cũng đã tốt lắm, ngày mai chúng ta liền có thể rời đi, mấy ngày nayđã  ủy khuất ngươi rồi, để ngươi phải ngủ ở sài phòng.” Thanh âm của Xích Luyện thực nhu hòa chậm rãi, ngữ khí tự nhiên, thanh tuyến lại thập phần dễ nghe, “Đợi đến khi đến được phía nam, ngươi đến ở cùng ta, được không?” Ngón tay tái nhợt của hắn xoa lên da thịt màu mật ong của nam nhân, nhũ tiêm run rẩy trong không khí bị hắn niết trong tay, chậm rãi ma sát.

“Không sao cả.” Nam nhân nhẹ nhàng buông đầu xuống, nói ở phía nam đã có nơi để ở rồi, “Ta là cô gia của Trương phủ, nhất định phải cùng thê tử ở một chỗ, Xích huynh. . . . . .”

Nam nhân còn chưa nói xong, Xích Luyện đã cúi đầu hàm trụ nhũ tiêm của y, nam nhân vội vàng bịt lại đôi môi, ngăn trở tiếng rên rỉ từ trong miệng tiết ra. Đầu lưỡi của Xích Luyện chậm rãi ma sát nhũ lạp dần dần trở nên cứng rắn của nam nhân, mà nam nhân lại cảm giác được trước ngực, bị khoang miệng ẩm ướt lại lãnh lẽo của Xích Luyện bao phủ lấy, khỏa lạp nhỏ bé kia bị liếm lộng dần dần nóng lên phát trướng.

Bàn tay của nam nhân, nắm chặt lấy y phục trên cánh tay Xích Luyện, y siết chặt nắm tay lại. Đầu lưỡi của Xích Luyện ở trước ngực y liếm tới liếm lui, nhẹ nhàng mà gảy lên nhũ tiêm đã phát trướng của y.

Xích Luyện ngẩng đầu, ánh mắt u tĩnh nhìn về phía nam nhân: “Tích đại ca, ngươi cảm giác như thế nào? Thoải mái không?” Hắn một bên hỏi cảm thụ của nam nhân, một bên vuốt ve nơi mẫn cảm trên thân nam nhân.

Kỳ thật Xích Luyện cũng không thích loại ngoạn pháp* bình thường như vậy, nhìn đến nam nhân vẫn chưa trả lời mình, hắn không mạnh bạo áp bách nam nhân, chỉ một lần nữa cúi đầu đùa bỡn nhũ lạp trước ngực nam nhân, hàm chứa, mân mê, mút vào . . . . . .

*ngoạn pháp: phương pháp chơi đùa

Thẳng đến lúc nam nhân nhịn không được nắm chặt lấy y phục hắn, phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, Xích Luyện mới hàm trụ nhanh lấy ngũ khỏa trước ngực nam nhân, đầu lưỡi không ngừng xoay chuyển đảo quanh thứ đã cứng rắn lại tinh tế kia, ái muội khiêu khích, khi mút vào lại phát ra thanh âm *** mĩ, thanh âm kia cùng kia xúc cảm khiến nam nhân mặt đỏ tim đập. Bàn tay của Xích Luyện liên tục vuốt ve lên xuống bên trên thân thể run rẩy của nam nhân.

Thanh âm mút vào “Chi chi” vang lên, khiến nam nhân khó xử cúi đầu xuống, vừa lúc nhìn đến bộ dáng khi đầu lưỡi của Xích Luyện quấn quanh nhũ tiêm của mình mà tinh tế ma sát, cái cảnh đó làm cho nam nhân nhiệt huyết bành trướng, nhũ lạp no đủ trước ngực y, bị hấp đến phiếm hồng phát trướng. . . . . .

Một đêm này Xích Luyện cũng không ôm nam nhân, chỉ không ngừng hàm chứa nhũ tiêm của nam nhân. Buổi sáng ngày hôm sau thời điểm nam nhân mặc y phục, nhũ lạp hai bên đều đã bị ma sát đến phát đau, xem ra Xích Luyện là thực khuyết thiếu tình thương của mẫu thân, cho nên mới đi mà cắn mút nơi đó của y. Nam nhân cứ nghĩ như vậy . . . . . . (*Chính thức té dập mặt vào bàn phím*)

Thực bất đắc dĩ.

Sáng sớm ngày hôm đó, bốn người sửa sang lại hảo mọi thứ liền lên đường. Diễm Phượng nhi mới đầu đối Phật Hàng có chút lo lắng, thế nhưng Xích Luyện ở bên tai nàng nói vài câu, nàng liền đối với Phật Hàng thả lỏng cảnh giác, không khí lúc này mới dịu đi không ít, mà Phật Hàng từ lúc lên đường đến nay, cũng không có bất kì phản ứng gì với Xích Luyện cùng Diễm Phượng nhi, hắn chỉ biết cùng nam nhân nói chuyện, khinh thường không muốn cùng yêu nghiệt nói chuyện với nhau.

Trên đường đi của bốn người một chút cũng không có người ở, vì để có thể mau chóng đến được phía nam, bọn họ lựa chọn con đường gần nhất, trước đó nam nhân cũng không biết, sau khi đến gần con lộ thì mới phát hiện là đường tắt, so với đường cũ gần hơn một chút, cũng không nghĩ sẽ có gì nguy hiểm, thẳng đến sau khi màn đêm buông xuống, Phật Hàng mới trấn định nói cho nam nhân, con đường hắn dẫn bọn họ đi phải đi qua Kỵ Long sơn Bạch Cốt Quật, mới có thể đến được thành trì gần nhất.

Nói, đặt tên là Kỵ Long Sơn, cũng đều có nguyên do của nó. Tích Duyên thời điểm khi còn ở Thanh sơn, có nghe qua các trưởng bối nhắc tới Kỵ Long trong núi âm khí rất nặng, trong truyền thuyết sau khi Thanh Thiên Tôn giết chết nghiệt long liền sáng lập nên vùng đất này.

Trên núi từng là một thánh địa phồn hoa, nhưng vào rất nhiều năm trước gặp phải kiếp nạn, trong núi bạch cốt vô số, rất nhiều người lên núi cũng không một lần trở ra. Truyền thuyết có nói trong núi có long đan chí bảo, nhưng lại không có người nào dám chạm đến địa phương âm trầm kia.

Bất quá truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, Tích Duyên lo lắng nhất vẫn là vấn đề an toàn, nếu là vì đi đường tắt mà chết cũng rất không đáng, nhưng hiện giờ có muốn vòng trở lại cũng không có khả năng .

Ban đêm Phật Hàng muốn để cho bọn họ mấy người nghỉ ngơi trong rừng cây, thế nhưng đầy đất chỉ toàn là cỏ, ngay cả tảng đá cũng đều không có, căn bản là không thể nghỉ ngơi nơi này, giữa cây cỏ có rất nhiều xà, Tích Duyên không biết đã duỗi chân đá đi không biết bao nhiêu xà rồi.

Phật Hàng lại dường như không có việc gì mà đứng ở bên cạnh, dưới chân hắn ngưng kết ra phật ấn, vì vậy mà xà cũng không dám tới gần hắn. Dọc theo đường đi dưới chân Diễm Phượng nhi cũng ngưng kết ra hồng ấn, vây lấy nàng cùng Xích Luyện, mà Tích Duyên lại chỉ có thể thật cẩn thận chú ý xà ở dưới đất, nhưng là rất kỳ quái, xà này, tựa hồ cũng không thể tới gần hắn.

Phật Hàng rất nhanh liền phát hiện, hắn chỉ cần là vô ý nhìn về phía Xích Luyện, liền nhìn thấy Xích Luyện cười đến ý vị thâm trường, đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn chằm chằm vào nam nhân đang miệt mài dò đường phía trước.

Chỉ có Xích Luyện biết, xà này, là ngửi được trên thân nam nhân có khí tức của hắn, cho nên mới không dám tới gần nam nhân. Trong quá khứ nam nhân cũng đã từng dưỡng qua xà, cho nên nam nhân cũng không sợ xà, y lo lắng là lo lắng xà sẽ dọa đến Xích Luyện cùng Diễm Phượng nhi. Y dùng nhánh cây đem xà nơi phụ cận đẩy ra, đương nhiên động tác của nam nhân thực khéo léo, xà cũng sẽ không công kích y.

“Ngươi không sợ xà?” Xích Luyện trong mắt hàm chứa tiếu ý, hắn một bên quan sát động tác của nam nhân, một bên hỏi cảm thụ giờ phút này của nam nhân, “Người thường đều sẽ luôn sợ hãi xà.”

“Ta là nam nhân.” Tích Duyên có chút nén giận nhìn về phía Xích Luyện, Xích Luyện tựa hồ đem y nghĩ thành một thứ rất vô dụng, y là nam nhân, đương nhiên không sợ hãi, hơn nữa y trước kia còn từng dưỡng qua xà.

Y là nam nhân. . . . . .

Cho nên y không sợ xà. . . . . .

Xích Luyện ghi nhớ lại thật kỹ lời nói của nam nhân, miệng hắn cong lên tiếu ý càng thêm sâu sắc, nam nhân cũng không nhìn đến tiếu dung trên mặt Xích Luyện, y vài bước đi đến bên người Phật Hàng, hỏi một chút Phật Hàng tình hình phía trước, sau khi xác định hoàn toàn, mới dám đi tiếp.

Phật Hàng bắt lấy cánh tay nam nhân, kéo nam nhân về phía người mình. Nam nhân nghi hoặc đang nghĩ muốn mở miệng, lại nhìn đến song mâu sắc bén của Phật Hàng đang theo dõi y: “Để an toàn cũng nên có một cái vòng bảo hộ, ngươi cứ như thế mà đi vào, nếu bị âm khí xâm nhập cũng đành chịu, nếu là bị oan quỷ chiếm được vậy rất phiền toái .” Ngón tay của Phật Hàng siết nhanh lấy cánh tay nam nhân.

Tích Duyên ăn đau. . . . . .

Phật Hàng cũng không có ý tứ gì khác, nam nhân cũng hiểu được Phật Hàng cũng không có thể chiếm lấy tiện nghi của y. Nam nhân vừa mới đạp lên phật ấn, trên người liền truyền đến trận trận đau nhức, một cỗ hắc khí từ trong cơ thể nam nhân tràn ra.

“Vì sao lại như thế?” Nam nhân đầu đổ đầy mồ hôi nắm chặt lấy y phục của Phật Hàng, đau đớn trên người khiến cho nam nhân cơ hồ không thể chống đỡ nổi. Bàn tay của Phật Hàng chuyển đến đỡ lấy phần ngực của nam nhân, từng đợt hắc khí từ trong thân thể nam nhân không ngừng tràn ra.

“Lập tức sẽ hảo lên, ngươi thả lỏng, đừng lo lắng.” Phật Hàng khó được có nhẫn nại mà an ủi nam nhân, nếu là người khác, hắn mới lười giải thích, “Trong cơ thể ngươi có khí ô uế.”

Nam nhân thống khổ  nhíu mày, Xích Luyện trầm mặc không lên tiếng nhìn chằm chằm vào hai người, hắn đương nhiên biết Phật Hàng là đang thay nam nhân bức ra ô khí trong cơ thể. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.