Yêu Ma Đạo

Chương 115: Chương 115




CHƯƠNG 115

“. . . . . .” Nam nhân xấu hổ không trả lời, chỉ có thể im lặng lắc đầu.

Phật Hàng thiêu mi một chút, hắn dùng lực đỉnh nhập nam nhân, làm cho nam nhân sung sướng đến có chút thần chí không rõ ràng. Hắn dán tại bên tai nam nhân, từng bước từng bước hỏi nam nhân: “Còn muốn hay không sâu hơn nữa, như vậy ngươi sẽ càng thêm thoải mái, có muốn không?” Hắn vuốt lưng nam nhân, nghe được tiếng thở dốc bất ổn của nam nhân, hắn thế nhưng có loại ảo giác, nghĩ đến nam nhân sắp bị hắn chọc tức đến sắp khóc đến nơi rồi.

“. . . . . .” Nam nhân như trước vẫn không nói một lời, hắn ngậm chặt lấy môi nhất quyết không hét lên tiếng nào.

Phật Hàng ngây ra một lúc, lại nhìn nam nhân một lúc, cũng không tái tiếp tục truy vấn. Hắn để cho nam nhân đem chân kẹp lấy hông mình rồi lập tức triển khai thế công mãnh liệt, nệm chăn nơi giường đều bị biến thành một đống hỗn độn không chịu nổi, màn cũng đã vào lúc hỗn loạn mà rơi xuống dưới. Trong phòng một mảnh hắc ám chỉ có thể nghe thấy thanh âm thân thể không ngừng ma sát, thanh âm giường nhẹ nhàng hoảng động, cùng tiếng rên rĩ yếu ớt lại khó kềm chế của nam nhân. . . . . .

Đêm đó, nam nhân bị làm đến toàn thân vô lực, làm đến cuối cùng cũng sức cùng lực kiệt, Phật Hàng tuổi trẻ cơ thể tự nhiên hảo, thể lực của hắn cường thế mỗi lần xâm nhập đều khiến cho nam nhân thực chịu không thấu. Thời điểm nam nhân rời giường, Phật Hàng đã sớm ăn mặc chỉnh tề, dưới ánh nhìn chăm chú của Phật Hàng, nam nhân tắm rửa xong sau đó chậm rãi mặc lại y phục, tình huống tựa như thay đổi, đêm qua là y nhìn thấy Phật Hàng xuất dục, mà sáng sớm hôm nay lại đổi thành Phật Hàng nhìn y tẩy rửa. Nam nhân rất không quen, nhưng y cũng không che lấp lại làm gì, xem liền xem, dù sao tối hôm qua đều đã bị xem hết, y cũng không có cái gì hay ho để mà che giấu. Chỉ là ở dưới ánh nhìn chăm chú của Phật Hàng mà tẩy rửa, nam nhân vẫn là có một chút không quen.

Sau khi nam nhân mặc y phục vào, Phật Hàng đem một bát canh hạt sen cấp cho nam nhân: “Uống đi.” Chén canh hạt sen kia vẫn còn nóng hầm hập, là *** tiểu nhị mới vừa đưa lên.

Nam nhân trầm mặc không lên tiếng uống hết mấy khẩu canh hạt sen, y cũng không nhìn Phật Hàng, thế nhưng lại chợt nghe Phật Hàng cười khẽ lên tiếng: “Tích thúc, hiện tại ngô đã là người của ngươi, kia về sau ngô liền đi theo ngươi.”

“Khụ khụ. . . . . .” Nam nhân suýt nữa bị một ngụm canh làm cho sặc chết.

Nam nhân nghe rất rõ, Phật Hàng cũng không nói thêm lần thứ hai, chỉ là nam nhân cảm thấy được thực kinh ngạc, Phật Hàng thế nhưng nói muốn đi theo y, chuyện tình tối hôm qua vô cùng hoang đường, nam nhân rất muốn quên, thế nhưng Phật Hàng thỉnh thoảng lại vẫn thường xuyên nhắc nhở với y, làm cho y xấu hổ không thôi, nam nhân rất nhiều lần cự tuyệt Phật Hàng, nói rằng Phật Hàng không tất yếu phải đi theo y.

Nhưng Phật Hàng lại đem lời nói của nam nhân xem như gió thoảng mây bay, căn bản là không ngừng liên tục mà đề nghị với nam nhân, hắn muốn đi theo nam nhân. Cuối cùng, yêu cầu của Phật Hàng nói nam nhân phải phụ trách chuyện tối hôm qua, nam nhân mới vô cùng bất đắc dĩ mà đành đáp ứng. 

Rõ ràng nam nhân mới là người bị hắn làm cho đến không còn chút khí lực, hiện tại hắn ngược lại còn muốn nam nhân phải phụ trách. Nam nhân đối với việc này đương nhiên là có dị nghị, nhưng lại cứ bị Phật Hàng hoàn toàn phản bác trở lại, làm cho nam nhân cũng không có cách nào khác đành chấp thuận theo hắn.

Bất quá, hoàn hảo, Xích Luyện tựa hồ không có nghe thấy động tĩnh tối hôm qua, thời điểm nam nhân nhìn thấy Xích Luyện, Xích Luyện mới từ trong phòng đi ra. Xích Luyện hôm nay khí huyết vô cùng tốt, nhìn qua thực có tinh thần.

Xích Luyện đến chỗ của nam nhân cùng Phật Hàng, hắn tuy đến nơi nhưng vẫn không nói cái gì, Xích Luyện chỉ căn bản chào Phật Hàng một câu, Phật Hàng cũng trực tiếp mà bước ngang qua hai người xuống lầu. Nam nhân cũng lý giải tâm tình của Xích Luyện, bảo Xích Luyện Phật Hàng sẽ cùng bọn họ đồng hành, đích thật là làm khó hắn rồi.

Sau khi ba người ra khỏi khách ***, nam nhân ở chợ mướn một chiếc xe ngựa, như vậy khởi hành vẫn tiện lợi hơn, hơn nữa nam nhân lo lắng Xích Luyện sẽ mệt, nói như thế nào đi nữa Xích Luyện cũng là thiếu gia được nuông chiều từ bé, từ nhỏ tựa hồ cũng chưa ra khỏi nhà bao giờ, hơn nữa chuyện của Diễm Phượng nhi ngày hôm qua lại khiến cho hắn chịu “Đả kích” cũng không nhỏ, nam nhân lo lắng Xích Luyện chịu không nổi áp lực, không muốn khiến Xích Luyện mệt thêm nữa. Y để cho Xích Luyện lên xe nghỉ ngơi, bản thân y thì ngồi ở đầu xe điều khiển mã xa, còn Phật Hàng thì một mình mua một con ngựa, đi ở bên cạnh.

Như vậy có điều so sánh hảo. . . . . .

Chẳng những ngăn cách Xích Luyện cùng Phật Hàng, hơn nữa chính nam nhân cũng cùng bọn họ bảo trì một khoảng cách nhất định. Rất nhanh ba người đã đi xe ngựa ra khỏi thành, nguyên bản còn muốn dừng lại mấy ngày nữa, thế nhưng thiên tượng lại không tốt, Phật Hàng nói ở lại nơi đây không an toàn, vì thế ba người vẫn đành phải gia tăng tốc độ khởi hành.

Dọc theo đường đi này.

Phật Hàng cùng Xích Luyện cũng không có nói gì với đối phương, thế nhưng hai người lại lâu lâu đều cũng sẽ hướng đến nam nhân nói chuyện. Nam nhân không lảng tránh, cũng không có xấu hổ, chỉ đơn giản cùng hai người nói chuyện phiếm vài câu. Nam nhân không muốn Xích Luyện lo lắng cho y, y ngoài mặt vô cùng bình tĩnh, kỳ thật trong lòng ít nhiều vẫn là có chút xấu hổ, đồng hành với hai người cùng y có quan hệ, đối với nam nhân tính cách hướng nội mà nói, thật sự là không dễ dàng.

Không khí rất hảo, tất cả mọi người vẫn duy trì tình tự ổn định đi suốt ba ngày, băng qua mấy ngọn núi nhỏ, liền đến được “Diễm thành”. Diễm thành này nói đến cũng thực kỳ quái, nghe tên đã biết chính là nơi trăng hoa, nhất định là phồn hoa yêu dị, thế nhưng trên thực tế, cái nơi gọi là Diễm thành này một chút cũng chẳng có gì để gọi là đặc sắc. Vừa mới bước vào thành nam nhân chợt nghe đến Phật Hàng phát ra thanh âm thở dài đầy tiếc nuối.

“Vốn tưởng rằng là một nơi tốt, không nghĩ tới lại kém như vậy.” Phật Hàng cưỡi ngựa, chậm rãi đi tới.

Nam nhân ngồi ở trên mã xa chậm chạp điều khiển xe ngựa. Diễm thành này thực là hữu danh vô thực, ngã tư đường hai bên đều rất lạnh lẽo, cơ hồ không có lấy một người qua đường, tất cả các cửa hàng đều đóng kín cửa nẻo. Ở trong thành đi đi lại lại mấy vòng, mới tìm được một gian khách *** mở cửa làm việc, khách *** cũng không có khách nhân, *** tiểu nhị thì đều đang ngủ gà ngủ gật. Nam nhân sau khi dừng lại mã xa liền đỡ Xích Luyện xuống xe.

Phật Hàng nhìn không chớp mắt vào khách ***, nam nhân cũng theo sát sau đó. Ba người thuê ba gian phòng, hơn nữa đều cách nhau một khoảng. Điếm tiểu nhị nơi khách *** tất cả đều lười biếng, mỗi người đều là bộ dáng có đánh cũng không tỉnh.

Ba người đang ngồi chính là một gian phòng trang nhã nơi lầu các, thời điểm dùng cơm nam nhân có thay Xích Luyện gắp đồ ăn, dù sao y đối với vị đệ đệ kết bái này cho tới giờ đều rất tốt, mà Phật Hàng cũng tự cố tự ăn, chỉ là Phật Hàng ăn rất ít, sau đó liền uống hết mấy khẩu huyết yến thượng đẳng. May mắn thời điểm nam nhân xuất môn cũng có mang theo chút ngân lượng, hơn nữa trên người Phật Hàng tựa hồ cũng có bạc dùng mãi cũng không thể hết, hành trình này, chỉ cần có người, có cửa hàng, có nơi có thức ăn, hắn đều là ăn ở nơi tốt nhất, trụ ở nơi tốt nhất.

Sắc trời dần dần tối đi, bên ngoài cũng bắt đầu truyền đến thanh âm, bên trong Diễm thành trở nên náo nhiệt hẳn lên. Thời điểm tiểu nhị đem rượu lên, Xích Luyện liền hỏi một chút vài chuyện về Diễm thành.

“Các ngươi nơi này vì sao buổi tối người lại nhiều như vậy, lúc nãy thời điểm chúng ta tới trên đường cơ hồ là không có lấy một bóng người, bên ngoài có phải hay không xảy ra chuyện gì?” Xích Luyện chậm rãi nhấp một ngụm rượu, thanh âm của hắn rất nhẹ lại đạm đạm, trong mắt hắn trước sau vẫn như một ngoài bình tĩnh ra cũng chỉ có bình tĩnh.

Phật Hàng liếc mắt nhìn Xích Luyện một cái, hắn không cùng Xích Luyện nói chuyện, mấy ngày nay tới giờ hắn chỉ đều cùng Tích Duyên nói chuyện, Tích Duyên cũng chưa bao giờ lảng tránh hắn, tựa như buổi tối ngày hôm đó chuyện gì cũng chưa có phát sinh. Phật Hàng chưa bao giờ đề ý đến chuyện đêm đó, nhưng mỗi lần thời điểm khi nam nhân thay Xích Luyện gắp thức ăn, Phật Hàng đều sẽ liếc mắt nhìn nam nhân một chút, mà nam nhân cũng luôn làm bộ như không phát hiện.

Điếm tiểu nhị kia nghe được câu hỏi của Xích Luyện lại rất có tinh thần mà trả lời: “Các vị đại gia có điều không biết, Diễm thành chúng ta chỉ có buổi tối mới náo nhiệt, vào ban ngày tất cả mọi người đều đóng cửa đi ngủ, ban đêm mọi người mới bắt đầu đổ xô ra đường.”

“Rất thú vị.” Phật Hàng cười khẽ nhìn về phía nam nhân, “Tích thúc, lát nữa chúng ta cũng ra ngoài đi dạo đi.” Hắn không phải hỏi, mà là yêu cầu khẳng định, căn bản là không để cho nam nhân cơ hội cự tuyệt.

“Đúng đúng.” Tiểu nhị lập tức bổ sung nói, “Các vị đại gia có thể không biết, Diễm thành gần đây rất náo nhiệt, Nham môn đại danh đỉnh đỉnh đang ở trước Đại Nham miếu thành đông thu đồ đệ, các vị gia có thể đi nhìn một cái, cùng tham gia góp vui.”

“Ân, đề nghị này cũng không tệ lắm.” Xích Luyện mí mắt cũng chưa nâng một chút, cấp cho tiểu nhị mấy lượng bạc coi như phần thưởng, bảo tiểu nhị đi sửa sang lại phòng ốc cho hảo, khi thời điểm bọn họ trở về, nước ấm đều phải chuẩn bị tốt. Tiểu nhị quy củ dựa theo phân phó của Xích Luyện mà li khai. Trong khi nam nhân còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Xích Luyện cùng Phật Hàng lôi ra khỏi khách ***.

Nam nhân thực bất đắc dĩ, lúc này hai người kia đến là vô cùng ăn ý, bất quá nam nhân cũng thập phần tò mò việc Nham môn thu đệ tử. Vì thế ba người quyết định trước di dạo vài vòng rồi sau đó hẵng đến xem náo nhiệt. Mọi người trong thành này đúng là sống cuộc sống đảo lộn ngày đêm, ban ngày thì ngủ, còn buổi tối lại bò ra làm việc, mở quán, ăn cơm uống rượu, cuộc sống ban đêm tựa hồ càng thêm phấn khích.

Diễm thành vào ban đêm, ngựa xe như nước, ca vũ thăng bình, nhất phái phồn hoa thắng cảnh.

Rất muốn nhìn thấy cảnh tượng thời điểm Phong Danh thành ăn tết trong lễ mừng năm mới. Ba người đi một chút lại ngừng, phát hiện cách ăn mặc của những nữ tử trên đường đều thực lạ mắt, cho dù là nam nhân trong thành cũng đều có vài phần cảm giác hồ mị, đều là bạch bạch tịnh tịnh*, cơ hồ không có lấy một cái nam tử hỉnh thể thô cương, hơn nữa xem chừng niên kỉ đều là phong nhã hào hoa, đi hết một đường vô luận là nam hay là nữ, mỗi người đều có thể xứng với hai chữ xinh đẹp.

*bạch bạch tịnh tịnh: bạch là trắng nõn, tịnh là thuần khiết

Tuy nói không phải tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng đều rất xinh đẹp không có lời để bình luận. . . . . .

Nam nhân cảm thấy được đất đai nơi này dưỡng ra người rất tốt, mỗi người đều đều mỗi vẻ, khó trách Nham môn lại tới Diễm thành mà thu đệ tử.

“Tác phong làm việc của Nham môn cũng có nghe nói qua không ít, chỉ là không nghĩ tới lại kỳ quái như thế, tìm đệ tử còn muốn tìm bộ dáng xinh đẹp sao.” Phật Hàng lạnh giọng cười nhạo, thân là thủ tịch đệ tử* của môn phái phật gia tối cường, hắn đương nhiên cũng mang trong tâm xem thường môn phái mới được thành lập này rồi, “Nham môn này cũng không biết là chính đạo hay là tà đạo, chỉ trảo quỷ, cũng không thu yêu.”

*thủ tịch đệ tử: đệ tử đứng đầu

Loại môn phái kỳ quái như vậy, phát triển lại nhanh, chỉ trảo quỷ, không thu yêu, hiện tại khắp nơi đều có giáo chúng củan Nham môn, còn cường đại hơn cả thế lực của Tích Vân quan cùng Thanh Phong cốc năm đó.

Xích Luyện bất mãn nhíu mi một chút, hắn lạnh lùng phản bác lời nói của Phật Hàng: “Nham môn có quy củ của Nham môn, một ngoại nhân như ngươi tốt nhất không cần đi đánh giá lung tung, để tránh cho chúng ta rước lấy phiền toái không cần thiết.”

“Nhát gan sợ phiền phức.” Phật Hàng hừ lạnh.

Xích Luyện không giận ngược lại còn cười, hắn thân mật ôm lấy bả vai Tích Duyên, đến gần nam nhân, nhìn thấy khuôn mặt nam nhân phiếm hồng cả lên, ngữ khí nhu hòa đối nam nhân nói: “Tích đại ca của ta chắc chắn sẽ bảo hộ ta, y sẽ không để ta bị thương hay là bị cái gì uy hiếp.”

“Ân. . . . . .”

Nam nhân nhẹ nhàng lên tiếng, hơi hơi đẩy ra Xích Luyện đã tới rất gần mình. Đây là trên đường cái tốt nhất không cần làm ra cái loại động tác nguy hiểm như thế này, hơn nữa Phật Hàng vẫn còn đang ở bên cạnh nhìn chăm chăm vào bọn họ. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.