CHƯƠNG 183
Ầm ——
Thanh âm xé gió điên cuồng gào thét xông tới, kiếm khí cắt qua mặt đất, thanh âm mãnh liệt chói tai kia làm cho Liễu Phong cùng Nham Vân che nhanh lỗ tai lại, lần trước là nam nhân bị Nham Vân nhiễu loạn chân khí nên không thể động nhưng lần này thì khác, thương thế của hắn tốt lắm rồi nên đương nhiên sẽ không bị người tùy ý sắp xếp.
Chỉ thấy mấy đạo linh quang hiện lên, cây trúc 4 phía phát ra thanh âm đứt gẫy, kiếm khí điên cuồng gào thét giống như quang mang, xoay quanh bốn phía, thân hình nam nhân ổn định, hắn vung trường kiếm trong tay, thân pháp của tà đế rất quỷ mị, di chyển như huyễn ảnh, hai người giao thủ kích thích âm khí tứ phương tụ tập, rất nhiều yêu nghiệt oan hồn ẩn núp trong rừng cây đi ra……..
Nam nhân không rảnh dành thời gian cho việc khác. Hắn chỉ có thể toàn lực ứng phó, chuyên tâm ứng đối tà đế, động tác của hắn rất nhanh, tốc độ di chuyển thân ảnh của hai người giống như huyễn ảnh, làm trong rừng cây nhanh chóng đông lạnh.
Chỉ nghe thấy ba ba ba ba, thanh âm đao kiếm chạm vào nhau cùng cây trúc đứt gãy, tiếp theo liền nhìn thấy 1 cây trúc bay lên rồi rơi xuống, hỗn độn thành một mảnh, tiếng vang xé gió cùng tiếng đánh nhau, cùng với thanh âm kiếm khí thét dài……..
Nam nhân niệm khẩu quyết, trường kiếm trong tay nhanh chóng bay ra ngoài, thanh kiếm này biến ảo thành quang ảnh vô hình, mạnh mẽ chém hướng tà đế, tà đế vẫy tay đánh úp lại kiếm khí.
Kiếm khí kia nháy mắt tấn công ngược lại, nam nhân đúng lúc tránh được kiếm quang kia, mặt đất bị kiếm khí kéo ra dấu vết rất dài, nam nhân đứng trên mặt đất, dưới chân hắn đạp lên linh trận, trường kiếm bay trở về trong tay hắn.
Lúc này trong rừng trúc có yêu quái đi ra từ lòng đất, địa yêu giơ tay túm lấy chân nam nhân, đồng thời ngay khi nam nhân chém yêu thì tà đế chậm rãi đáp xuống mặt đất, hình như y không định động thủ với nam nhân, thu hồi lại linh lực trong tay như hắc diễm (ngọn lửa đen), y chắp 2 tay sau lưng, nghiêng người đứng ở tại chỗ, bóng tối bao phủ cả người y.
Hoàn toàn không nhìn rõ bộ dáng của tà đế, tối nay gió rất điên cuồng, rừng trúc bị thổi làm lá rơi “lả tả”, y bào bị cuộn lên, sợi tóc tung bay trong gió, ánh trăng bị che khuất, âm phong thổi tới một trận xào xạc, lá trúc bay tán loạn , cắt qua góc áo của nam nhân, yêu khí , sát khí dần dần khuếch tán, khuếch tán .
“Bổn tọa cảm thấy thân thủ của ngươi không tồi, cá tính đương nhiên cũng không sai……”. Tà đế nở nụ cười, y kéo vành nón, y chậm rãi tới gần nam nhân, “Ngươi bị trục xuất khỏi Bạch Vân Quan, có từng hận qua người của Bạch Vân Quan?”.
” Ngươi hãy bớt sàm ngôn đi”. Nam nhân không muốn nói nhiều với tà đế, thấy tà đế tới gần thì hắn đứng ở tại chỗ không hề động, hắn cảnh giác tỏ vẻ, “Tuy rằng ngươi [cứu] ta khỏi Thiên Phật lâu nhưng ta không rõ mục đích của ngươi là gì?”.
” Lý do của bổn tọa rất đơn giản, ngươi thông minh như thế, bổn tọa cảm thấy ngộ tính (nhận thức, hiểu biết) của ngươi rất cao, đạo lý đơn giản như vậy sẽ không không hiểu được”. Tà đế dừng chân, hơi hơi ngẩng đầu 1 chút, hình như đang quan sát vẻ mặt của nam nhân, nhưng nam nhân lại không nhìn rõ mặt của tà đế bị bóng tối bao trùm kia, chỉ nghe tà đế tiếp tục nói, “Hiện tại bên người bổn tọa không có trợ thủ đắc lực…….”.
” Ngươi mơ tưởng”. Nam nhân huy kiếm chỉ hướng tà đế, hắn đương nhiên hiểu được ý của tà đế, hắn sẽ không bị tà ma lợi dụng, cho dù hiện tại hắn không phải chưởng môn của Bạch Vân Quan thì hắn cũng không nguyện ý làm chuyện vi họa(làm hại) nhân gian.
“Ngươi không cần nhanh chóng quyết định cự tuyệt bổn tọa như thế, bổn tọa biết trong lòng ngươi có oán hận”.
“Ta không có”. Nam nhân phủ nhận.
” Ngươi có”. Tà đế thực khẳng định mà cười khẽ lên, y vươn đầu ngón tay chậm rãi đẩy ra mũi kiếm mà nam nhân chĩa vào y, ” Ngươi không có khả năng không có oán hận, một thân pháp lực của ngươi hoàn toàn không có đất dụng võ, ngươi cam tâm sao?”.
“……”
” Tuy rằng ngươi không muốn thừa nhận nhưng đây đều là sự thật, ngươi vốn có thể trở thành chưởng môn cường đại nhất của Bạch Vân Quan, có thể được người trong thiên hạ ủng hộ, nhưng mà hôm nay ngươi lại lựa chọn con đường này…….”.
“…….”. Cổ kiếm khí mạnh mẻ của trường kiếm trong tay nam nhân dần dần ảm đạm xuống, hắn thu hồi kiếm, hình như đang thật sự nghe tà đế nói, hắn nhắm mắt lại, trong lòng niệm chú văn.
Nháy mắt dưới chân nam nhân phóng ra trận pháp ngưng thần, mặc dù hai người đang nói chuyện với nhau nhưng đang âm thầm đấu pháp, tà đế đang nhiễu loạn thần chí của nam nhân, nam nhân nhắm mắt, bốn phía thân thể dấy lên ngưng hỏa u ám……..
” Ngươi không cần tốn thời gian đấu võ mồm”.
Nam nhân dùng nội lực tuyên bố ý tứ của mình, hắn sẽ không bị tà đế mê hoặc, hắn nhíu mày, trong miệng liên tục niệm tĩnh tâm quyết của đạo gia, mà lúc này mảnh rừng trúc này đã bị linh khí cường đại phong tỏa.
” Hiện tại ngươi không có một chút thành tựu, thậm chí ngay cả thê tử của chính mình cũng vô pháp bảo vệ……”. Tà đế chậm rãi nói từng câu từng câu, y đi tới bên người nam nhân, vững vàng dẫm vào trong trận pháp của nam nhân.
“Nếu ngươi theo chính đạo thì ngươi nhất định sẽ có một phen thành tựu”. Nam nhân khuyên bảo tà đế theo chính đạo.
Tà đế không để ý tới nam nhân mà tiếp tục nói: “Ngươi cảm thấy 1 người ngay cả thê tử của chính mình đều không thể bảo vệ được thì có được coi là 1 nam nhân sao? Còn xứng làm 1 trượng phu sao?”.
” Ngươi không cần đấu võ mồm nhiều”. Nam nhân không bị quấy nhiễu, hắn đã có chuẩn bị.
” Ngươi nên vứt bỏ tất cả, vứt bỏ người đùa bỡn ngươi……”. Tà đế vừa không chút để ý cười khẽ vừa chậm rãi tiến lên, y vòng qua phía sau nam nhân, bốn phía thân thể nam nhân phát ra linh khí cản bản không ngăn được tà đế.
Nam nhân nhíu mày bởi vì hắn cảm giác được tay của tà đế trượt bên hông hắn, một cái vật thể ôn nhu như có như không dán lên lỗ tai hắn, hình như đang khiêu khích hắn…….
Khiến cho hào quang linh trận của nam nhân hơi hơi yếu bớt…….
Đây là tình huống gì thế?
Toàn thân nam nhân đều khẩn trương lên, tà đế đang chậm rãi vuốt ve bên hông hắn, sau đó dán tại bên tai hắn, nói liên tục, ý đồ làm tan rả trận pháp của hắn.
” Ngươi đi theo bổn tọa, thay bổn tọa làm việc, đến lúc đó ngươi muốn bao nhiêu nữ nhân hoặc là muốn bao nhiêu nam nhân thì bổn tọa đều có thể thỏa mãn ngươi, hơn nữa thay ngươi thực hiện nguyện vọng của ngươi. . . . . .”.
“…….”
” Như thế nào? Điều kiện của bổn tọa rất hấp dẫn, nếu ngươi đáp ứng bổn tọa, tương lai bổn tọa được nhân gian thì không thể thiếu phần của ngươi…….”.
“……..”.
Tà đế ôm sát nam nhân, hai tay sờ tới sờ lui trên người nam nhân, y hạ thấp thanh âm dán tại bên tai nam nhân, ám muội nói nhỏ: “Cùng bổn tọa rơi vào ma đạo, ngươi muốn cái gì thì bổn tọa đều có thể thỏa mãn ngươi. . . . . .”. Thanh âm của y rất thấp, rất ái muội, lộ ra một cỗ ma lực làm cho người ta không thể kháng cự được…….
Trận pháp của nam nhân bị phá, trận pháp dưới chân biến mất, hắn suýt nữa bởi vì trận pháp bị phá mà bị thương, hắn phản bác tà đế, giơ tay muốn hất tay của tà đế ra.
Nhưng hình như tà đế không để tâm vẫn ôm chặt lấy nam nhân, y ở bên tai nam nhân tiếp tục nói: “Ngươi nuốt nội đan ngàn năm thất yêu nên sớm hay muộn ngươi cũng bị yêu hóa, hiện tại ngươi dùng chính là yêu khí, linh lực của yêu nghiệt, ngươi còn dám nói ngươi là chính đạo, đi theo bổn tọa không có gì không tốt, năng lực của ngươi chỉ có ở bên người bổn tọa mới có thể thi triển”.
” Ngươi chỉ nói bậy”.
Tay của tà đế bịt kín bụng nam nhân, lập tức nam nhân chợt nghe tà đế ghé vào lỗ tai hắn tỏ vẻ: “Vậy bổn tọa liền giúp ngươi một phen, cho ngươi nhận rõ chính mình, nhận rõ số mệnh của ngươi”.
” Buông!”.
Cùng lúc nam nhân quát bảo ngưng lại thì trong tay tà đế ngưng kết ra một cái pháp ấn, pháp ấn màu đen kia chui vào thân thể của nam nhân, nam nhân lập tức cảm giác linh khí trong cơ thể đang xao động. Hình như muốn điên cuồng gào thét phun trào ra…….
Nhưng khi nghe đến âm thanh ngăn lại, không muốn của nam nhân cùng giãy dụa bất an thì tà đế vẫn là thu tay lại, y buông nam nhân ra, trong bóng đêm không thấy rõ mặt y lắm, nam nhân có chút không thoải mái vịn cây trúc.
Tà đế nói với nam nhân: “Bỏ đi, hôm nay tới đây thôi, có một ngày sớm hay muộn thì ngươi sẽ nhận rõ chính mình”. Y lắc mình rời khỏi rừng trúc, cổ tà khí kia cũng chậm rãi tiêu tán…….
“Ngươi không được phép đi”. Nam nhân lớn tiếng ngăn cản tà đế, hắn bất mãn hô một câu, “Ngươi nói rõ ràng cho ta!”. Cùng lúc hắn đang nói thì tà đế đã biến mất.
Trong rừng trúc khôi phục yên tĩnh, tà khí dần dần tiêu tán, quỷ quái cũng đều rút khỏi, lúc này ở xa xa kiếm quang của Liễu Phong cùng quang mang phát ra từ hỏa nhận cũng biến mất.
Ban đêm sương mù ở âm sơn (núi có nhiều âm khí) rất dày đặc, có chút mê nhãn(làm mắt không nhìn thấy), đã trải qua chuyện vừa rồi nam nhân cảm thấy có chút phát lạnh, linh khí tán loạn trong cơ thể hắn đã ổn định lại, nhưng hắn cũng không có để lời nói của tà đế ở trong lòng.
Một lát sau nam nhân phủi phủi bụi bặm trên người, hắn đang chuẩn bị trở về, vừa mới xoay người thì nhìn thấy Nham Vân lạnh lùng đi tới chỗ hắn, hắn cùng Nham Vân không có gì để nói, hắn chỉ thản nhiên nói một câu, “Trở về đi, tà đế đã đi rồi”.
Nhưng Nham Vân lại chặn nam nhân lại, không cho nam nhân rời đi, nam nhân hất tay y ra muốn đi tiếp nhưng bị y tóm lấy cánh tay mình, lạnh lùng kéo nam nhân lại.
Nam nhân rất khó chịu: “Nói chuyện với ngươi cũng đã nói rồi, không cần động tay động chân”. Hắn nhìn về phía Nham Vân, phát hiện Nham Vân cũng đang dán mắt vào mình, ánh mắt lạnh lùng kia làm người khác rét lạnh.
” Liễu Phong bị thương”.
“Chuyện đó liên quan gì tới ta, ngươi vẫn là nhanh trở về chiếu cố Liễu Phong đi”. Nam nhân thản nhiên nở nụ cười, hắn cảm thấy lời nói của Nham Vân còn tức cười hơn so với chuyện cười mà hắn đã từng nghe. Cho dù Liễu Phong bị thương thì hắn cũng giúp được gì, chẳng lẽ Nham Vân còn muốn đem chuyện Liễu Phong bị thương đổ lên đầu hắn sao?
Nam nhân mất hứng mà nhíu mày, hắn hất tay Nham Vân ra: “Xin ngươi không cần túm lấy ta, chuyện ngươi bỏ ta lại ở sơn nhai thì ta không so đo với ngươi, hơn nữa ta cũng thay ngươi nhặt Hỏa Nhận, cho nên về sau có chuyện gì thì ngươi không cần lại tìm ta”.
“Buông ra ư ……..”. Nham Vân muốn mắng nam nhân “thối lắm” nhưng cho tới bây giờ y chưa từng mắng chửi người khác, nhưng y thế nhưng thiếu chút nữa mắng ra. Vừa rồi y chém yêu quái xong, Liễu Phong muốn y tới đây xem tình hình của nam nhân, tuy rằng y không có pháp lực nhưng vẫn dùng Hỏa Nhận được, chiêu thức vẫn xài được, giết mấy con tiểu yêu, tiểu quỷ vẫn được, dù sao chức môn chủ này y không phải là làm không công.
Nhưng mà Nham Vân nhìn thấy nam nhân thực mỏi mệt vịn cây trúc thì trong lòng có chút khó chịu, có thể bình an thoát thân từ trên tay tà đế thì nam nhân vẫn có chút bản lĩnh, y không phủ nhận pháp lực của nam nhân rất lợi hại, nhưng ở trước mặt y thì nam nhân luôn một bộ bộ dáng lạnh lùng thản nhiên, cho tới bây giờ đều là người khác cung kính đối với y, ngoại trừ Liễu Phong ra thì không ai cho y loại sắc mặt này.
Liễu Phong thì không cần nói, cho tới bây giờ Nham Van chỉ thích những thứ xinh đẹp, từ nhỏ y cùng Liễu Phong lớn lên cùng nhau, nói như thế nào cũng có chút cảm tình. Nhưng mà cái buổi tối rất nhiều năm trước kia, y tìm Liễu Phong, rốt cục cố lấy dũng khí thổ lộ, nhưng mà ai biết người đêm đó căn bản không phải là Liễu Phong mà là Liễu Tích Vân, là sư thúc của y. Lúc ấy y không chấp nhận được, bởi vì chênh lệch quá lớn so với trong tưởng tượng của y.
Hơn nữa cái thời điểm kia nam nhân thường xuyên đều nhắc nhở y, khiến y không cần tìm Liễu Phong, hình như lo lắng y gây trở ngại đến Liễu Phong luyện công, nhưng Nham Vân xem ra nam nhân là cố ý, y khó chịu, cho tới thời điểm y ôm nam nhân lần nữa thì nam nhân cũng không phản kháng gì hết, điều này làm cho y có loại cảm giác thắng lợi khó dùng từ nào diễn tả được. Bởi vì nam nhân là chưởng môn, chưởng môn thì sao, vẫn là mỗi ngày bị y đặt ở dưới thân, cái loại cảm giác khống chế tất cả mọi thứ này khiến cho y không chán ghét, ngược lại còn thực thích……. Nhưng là y thủy chung đều nói với chính mình, cho dù y cùng nam nhân có quan hệ nhưng trong lòng y vẫn thích Liễu Phong nhất.
Mà bây giờ nam nhan đang muốn đi qua bên người y, y còn dùng Liễu Phong gây chú ý với nam nhân, vừa rồi lời của nam nhân khiến y rất khó chịu, cái gì là goi là “bỏ lại nam nhân ở trên sơn nhai”, cái gì gọi là “không muốn so đo cùng ngươi”, cái gì gọi là “về sau có chuyện gì không cần nói với ta”, mỗi một câu nói của nam nhân đều làm cho Nham Vân bất mãn, thậm chí là khó chịu.
Y cũng không biết đến tột cùng là y bị phát cái thần kinh gi, chỉ bởi vì lời nói của nam nhân mà căm tức, hình như nam nhân chính là bởi vì chuyện tình ở huyền nhai mà tức giận, Nham Vân cũng không muốn giải thích nhiều, Liễu Phong không chạm vào Hỏa Nhận được, trước khi y để nam nhân đi nhặt thì y đã sớm gọi Liễu Phong thử qua, Liễu Phong căn bản là không thể tới gần.
Đêm đó y chỉ là hù dọa nam nhân mà thôi, y cũng không có quay về chỗ Liễu Phong mà y chỉ là tìm dây mây, y tìm thật lâu trong rừng trúc, trong cả núi này mới ở bờ u đàm (hồ) mới tìm được một gốc cây cổ thụ, thế cho nên thời điểm y trở về huyền nhai cứu nam nhân thì ngay cả Hỏa Nhận cũng không cầm, dù sao cũng không khác biệt, hình như nam nhân không quá nguyện ý nói nhiều với y, mà Nham Vân kiêu ngạo nên cũng không cho phép mình giải thích với nam nhân.
Đêm nay y không có cản nam nhân, dù sao bọn họ lại không có quan hệ gì, Nham Vân cũng không có ý tưởng gì, cũng không có biểu thị gì, chỉ là đau đầu cả 1 đêm, bỏi vì trước đó y bị cửa văng vào người nên rất khó chịu, hơn nữa thái độ lạnh lùng thản nhiên của nam nhân khiến y mấy lần muốn xông tới cho nam nhân mấy bạt tai, nam nhân luôn có khả năng vô hình khiến y giận dữ.
Nham Vân uống rất nhiều rượu nhưng khốn kiếp là uống mãi mà không say, từ nhỏ tới lớn y chưa bao giờ say qua nhưng y cũng thấy kỳ quái, đêm nay trăng tròn tới nỗi khiến y phi thường khó chịu, thắt lưng đau tới nổi y không đứng dậy được, chỉ có thể nằm sấp ở bên ngoài, cuối cùng vẫn là Liễu Phong ôm y trở về phòng, nam nhân không hỏi y 1 tiếng, 1 câu cho nên khi y đi qua bên người nam nhân thì lãnh đạm “hừ” vài tiếng.
Nam nhân vẫn là không để ý tới Nham Vân.
Sau đêm đó tà đế sẽ không có xuất hiện ở trước mặt nam nhân, cũng không có tới trúc xá……..
Đêm đó Liễu Phong đích thật là bị thương, nhưng mà chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, yêu nghiệt này căn bản không đối phó được Liễu Phong, nếu không phải phải bảo vệ Nham Vân thì Liễu Phong cũng sẽ không bị thương.
Nam nhân đem tuyết liên cao cho Liễu Phong để Liễu Phong tự dùng, mà Liễu Phong lại tỏ vẻ có đệ tử phi thư (thư buộc vào chân chim gửi đi) nóiThanh Sơn có việc cần nên y phải rời đi ngay lập tức, nam nhân đương nhiên là gật đầu, mà Nham Vân cũng rất là bất mãn, nam nhân nguyên bản nghĩ đến Nham Vân sẽ rời đi cùng Liễu Phong, nhưng mà thời điểm Liễu Phong đi thì Nham Vân không đi cùng.
Mà Cửu Hoàng cùng Mạt Đồng thỉnh thoảng sẽ thừa dịp thời điểm Phật Hàng tới hậu sơn tắm rửa thì tìm cơ hội “động tay động chân” với nam nhân, hắn không quá thích ba người cùng nhau làm. Nhưng là còn không đến mức làm cho hắn khó chịu, tuy rằng thời điểm mới đầu có chút trướng, nhưng là may mắn năng lực thích ứng của hắn rất nhanh, rất nhanh có thể dung nạp được 2 người, nhưng là hắn lại cảm thấy rất kỳ quái.
Sau mỗi lần làm xong nam nhân đều không có tinh thần so với trước khi làm, hắn cảm thấy gần đây hình như là hút yêu khí của Cửu Hoàng cùng Mạt Đồng, mỗi lần Cửu Hoàng cùng Mạt Đồng hình như không quá để ý, ngược lại cảm thấy nam nhân càng làm tinh thần càng tốt nên luôn thừa dịp Phật Hàng vắng mặt làm nhiều thêm mấy lần, mà thời điểm mỗi lần Cửu Hoàng cùng Mạt Động đi mua rượu thì Phật Hàng sẽ biến mất một chút, sau đó lại tái xuất hiện ở bên trong trúc xá của nam nhân, nam nhân đương nhiên biết y muốn làm cái gì, nhưng mỗi lần y làm xong thì sau đó sẽ ôm nam nhân, sờ bụng nam nhân………
Nam nhân có loại cảm giác phi thường kỳ quái, vì thế sau khi làm xong lần này, thời điểm Phật Hàng sờ bụng hắn, khiến cho hắn có loại ảo giác, ngày ấy tà đế cũng là sờ bụng hắn giống như vậy…….
“”Ngươi sờ cái gì?”. Nam nhân hỏi Phật Hàng.
“Không sờ cái gì”. Phật Hàng sẽ cười khẽ trả lời, sau đó đè nam nhân xuống, lại làm thêm lần nữa, tóm lại mỗi lần đều giải quyết xong trước khi Cửu Hoàng cùng Mạt Đồng trở về.
Mà thời điểm mỗi khi Phật Hàng bắt đầu sờ bụng nam nhân thì nam nhân sẽ im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm y, một đầu tóc bạc của y, khuôn mặt tuấn mỹ, thời điểm không nói lời nào thì tinh xảo vô cùng, thời điểm nói chuyện cũng thực làm người khác chú ý.
“Tại sao gần đây ngươi luôn thích làm như vậy?”. Nam nhân nhíu mày, hắn mơ hồ nhận thấy được ý tưởng của Phật Hàng.
“Không có gì”.
“Ngươi chính là muốn có hài tử sao?”. Nam nhân nói thẳng ra.
Phật Hàng giương mắt liếc nam nhân 1 cái: “Ngươi lại không thể sinh”.
“Ngươi có thể tìm 1 nữ nhân sinh”. Nam nhân gần như là thốt ra, hắn không quá thích Phật Hàng xem hắn giống như nữ nhân, hắn là nam nhân, không phải nữ nhân.
Từ đó về sau sau khi Phật Hàng làm xong thì không bao giờ … sờ bụng nam nhân nữa, nam nhân không thích, cho dù y muốn thì cũng sẽ không để nam nhân phát hiện ra, mà mỗi lần nam nhân đều cảm giác được thời điểm y làm chuyện này thực ra sức, nhưng lại luôn bắn toàn bộ nhiệt dịch ở trong cơ thể nam nhân, khiến cho mấy lần nam nhân đều đạp y xuống giường.
Bởi vì hiện tại Phật Hàng không có pháp lực, cho nên phần lớn thời gian nam nhân sẽ ở cùng 1 chỗ với y, mà mỗi lúc hai người nói chuyện phiếm cùng nhau hoặc là uống trà thì luôn có thể gặp được Nham Vân.
Nam nhân rất rõ ràng cảm giác được Nham Vân thực chán ghét Phật Hàng, mỗi lần Phật Hàng nói chuyện thì Nham Vân đều chen ngang, hơn nữa Phật Hàng cũng không để ý tới Nham Vân, thỉnh thoảng cười khẽ châm chọc Nham Vân vài câu. Nham Vân luôn một đầu hờn dỗi quay về trúc xá uống rượu.
Bởi vì Nham Vân cũng không có linh lực, hơn nữa Liễu Phong lại rời đi, Nham Vân cùng Mạt Đồng còn có Cửu Hoàng cùng với Phật Hàng, tuy rằng bọn họ từng có chung kẻ thù, nhưng là trước kia Nham Vân đoạt lấy vạn linh lô của Mạt Đồng nên Mạt Đồng tự nhiên không quá thích phản ứng Nham Vân, mà quan hệ của Cửu Hoàng cùng Liễu Phong tốt như vậy mà Nham Vân lại diệt Bạch Vân Quan nên Cửu Hoàng tự nhiên không có đối tốt với Nham Vân, tới quan hệ của Phật Hàng cùng Nham Vân thì bởi vì nam nhân mà thường xuyên cãi nhau, phi thường khó chịu, đơn giản mà nói Nham Vân bị xa lánh …… (edit đoạn nì mà thấy sướng quá trời, cứ típ tục hít le thằng Nham Hiểm này đi)
Nhưng Nham Vân là môn chủ của Nham môn, mới sẽ không để ý tới đám người nhàm chán này, hôm nay thời điểm nam nhân thay Mạt Đồng lên núi bắt quỷ bổ linh thì gặp Nham Vân đang luyện kiếm trong rừng trúc.
Bởi vì Nham Vân không có linh lực nên bị vây khốn, chỉ có chiêu thức cũng không phát huy được tác dụng.
” Ngươi không định chỉ điểm ta hai câu?”. Nham Vân thu hồi Hỏa Nhận, chậm rãi hướng nam nhân đi tới, trong mắt y thập phần hờ hững như cũ, “Hôm nay sao có thời gian ra khỏi căn phòng kia vậy, ta thấy ngày thường ngươi cùng Phật Hàng ở bên trong rất sung sướng, thanh âm lớn tới nổi ngay cả trong phòng ta cũng có thể nghe được”.
Nam nhân không thèm để ý tới lời nói của Nham Vân, trực tiếp chỉ điểm hai câu: ” Ngươi nên luyện khí trước, bằng không linh lực không thể khôi phục”.
Nham Vân quan sát nam nhân 1 lát mới lạnh lùng mở miệng: “Ta nói cho ngươi biết thật ra Phật Hàng là……..”. Y còn chưa nói xong thì một cỗ âm khí thổi tới……..