CHƯƠNG 207
“Ta không đợi ai”. Nam nhân không muốn liên lụy Cửu Hoàng, hắn không thừa nhận, “Ta chỉ muốn……ta chỉ muốn……”.
Mạt Đồng ngồi xổm xuống, nắm cằm của nam nhân.
Mạt Đồng rủ mắt, mặc mâu lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân, trong nháy mắt nhìn thấy nam nhân vô lực thì y cúi đầu hôn đôi môi hơi mở ra của nam nhân: “Ngươi không nói ta cũng biết, ta thay ngươi mang y tới”. Mạt Đồng trực tiếp đè nam nhân đặt ở trên mặt đất, y giơ tay túm da thú mao nhung ở phía sau ném lên người của nam nhân.
Cả người nam nhân mãnh liệt run rẩy, hắn run rẩy ôm da thú màu trắng kia, hắn không thể tin nhìn chằm chằm Mạt Đồng đang liếm hôn đôi môi hắn, ngón tay hắn đang không ngừng run rẩy……..
“Ngươi đã làm gì y rồi?”. Nam nhân vô lực hỏi, trong lòng thấp thỏm.
Mạt Đồng bế nam nhân cả người bụi bặm lên từ trên mặt đất, ép nam nhân khóa ngồi ở trên eo y, y chế trụ thắt lưng của nam nhân, nhìn thoáng qua bàn tay đang run rẩy của nam nhân, lại ngẩng đầu nhìn nam nhân đang bất an, nguy hiểm ngỏ lời: “Ngươi đoán ta làm gì y nào, đây là lễ vật ta đưa cho ngươi, ngươi nên vui vẻ mới phải, ngươi có thể ngày ngày đêm đêm cùng một chỗ với y, vui chứ? Y chế trụ cái ót của nam nhân, làm cho môi của nam nhân để sát vào y, thuận tiện y hôn môi.
Toàn thân nam nhân đều đang run rẩy…….
Mạt Đồng nguy hiểm nheo lại hai tròng mắt, ôm nam nhân đang run rẩy tới vị trí chủ thượng, nam nhân xiết chặt da thú trong tay, y ném nam nhân lên trên bàn…….
Xé nát y phục đã rách nát của nam nhân……..
Nam nhân nhắm mắt, khóe mắt chảy xuống nước mắt, hắn cảm giác Mạt Đồng dùng roi siết cổ hắn, càng ngày càng chặt, càng ngày càng chặt, hắn muốn trở người nhưng lại bị Mạt Đồng một lần lại một lần đè xuống, hắn cảm thấy chính mình sắp bị siết chết……..
Hắn mới biết Mạt Đồng đã sớm hoài nghi hắn, từ ngày ấy nam nhân trở về từ nghĩa trang thì Mạt Đồng liền bất mãn đối hắn, thời điểm kia Mạt Đồng tựa hồ cũng đã biết được sự bất thường đó.
“Ta biết ngươi có vấn đề mà, quả nhiên là muốn chạy trốn cùng Cửu Hoàng”. Mạt Đồng tràn ngập nguy hiểm ôm nam nhân, thanh âm của y thế nhưng lộ ra vài tia đau đớn khó có thể phát hiện, “Ngươi thế nhưng nghĩ muốn rời khỏi ta…….”.
Nam nhân cái gì cũng không, Mạt Đồng ôm hắn tới trên đùi, hắn không nói lời nào, Mạt Đồng sẽ không buông tha hắn, Mạt Đồng trừng phạt cắn hôn môi của hắn, cắn tới môi của hắn ửng đỏ, phát đau……..
Mạt Đồng ôm nam nhân từ đại đường đi tới hành lang, lại đi tới trong phòng, trong tay nam nhân thủy chung đều cầm tấm da thú kia.
Mặc kệ kịch liệt cỡ nào.
Khuất nhục cỡ nào.
Nam nhân đều không có buông tay.
Đêm nay.
Nam nhân căn bản là không đi thành (thành công).
Mạt Đồng phi thường kịch liệt, y quả thực là phát cuồng, giường cùng cái bàn đều bị y lay động tới lỏng lẻo, nam nhân cảm thấy y đã sa vào điên cuồng, nam nhân không nói gì, chỉ chịu đựng sự phát tiết của y, cho tới khi nam nhân không thể chịu được nữa mà ngất trong lòng của y.
Đêm nay.
Phật Hàng không trở về…….
Nam nhân trong say ngủ cũng không biết Mạt Đồng đã ném tấm da thú trong tay của nam nhân đi thật xa, khóe mắt nam nhân có nước mắt, Mạt Đồng cúi đầu hôn lên nước mắt của nam nhân…….
“Không được rời khỏi ta, Tích thúc…….”.
Tích thúc.
Tích thúc…….
Mạt Đồng đã lâu chưa gọi qua nam nhân như vậy, y thật sâu nhìn chăm chú vào dung nhan say ngủ của nam nhân, song mâu mặc sắc (đôi mắt đen như mực) của y lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân đang ngủ say, trong con ngươi đậm màu kia của y lộ ra vài tia thâm ý mê người……..
Hiện giờ bọn họ đều đã không thể rời đi chỗ này, Tích phủ một mảnh yên tĩnh, Trang phủ lại thường thường truyền ra tiếng kêu thảm thiết thanh âm thê thảm kia liền ngay cả Mạt Đồng nghe vào cũng kinh hồn bạt vía.
Như oan quỷ đang thấp khóc, thanh âm kia thực khủng bố, kéo dài cả 2, 3 ngày không ngừng vang lên, mà nam nhân say ngủ lại không biết tối nay qua đi khi hắn tỉnh lại sẽ nhìn thấy thế gian bi thảm cỡ nào.
Thời điểm nam nhân tỉnh lại đã là ban đêm ngày hôm sau.
Trên người nam nhân đau nhức vô cùng, hắn chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, nhìn thấy Mạt Đồng cùng Phật Hàng ngồi ở phía trước thương lượng sự tình.
Phật Hàng một thân áo cà sa màu bạc……..
Mạt Đồng một thân hắc bào tối đen đậm như mực……..
Bởi vì dung nhan 2 người khá tinh xảo, ngồi cùng nhau đàm luận vấn đề lại cảnh đẹp ý vui.
Trên bàn đặt vạn linh lô của Mạt Đồng, tử (tím) khí nhàn nhạt mờ ảo bốc lên.
“Ngươi lấy được Hàng ma ấn chưa?”.
“Được rồi”. Phật Hàng tràn ngập ngạo khí gật gật đầu, sau đó phát hiện nam nhân đã tỉnh lại thì hai người đều trầm mặc, đồng thời nhìn về phía nam nhân, nam nhân nhìn thấy Mạt Đồng thì cũng không biết nên nói gì.
“Ngươi tỉnh”. Mặc mâu của Mạt Đồng đảo qua hai má tiều tụy của nam nhân.
Mạt Đồng muốn an ủi nam nhân mấy câu nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên. Y tối hôm qua mới vũ nhục nam nhân xong thì hôm nay sao có thể lại hống (dỗ) nam nhân được, như vậy nam nhân khẳng định sẽ càng thương tâm hơn, y dứt khoát coi như chuyện gĩ cũng chưa phát sinh.
Phật hàng phát hiện bầu không khí giữa hai người có chút kỳ quái, y cũng không rõ lắm trong khoảng thời gian y quay về Hoành Đỉnh thì giữa nam nhân cùng Mạt Đồng đã xảy ra cái gì, nhưng y cũng đoán được 8, 9 phần.
Nam nhân lo lắng Mạt Đồng sẽ nói chuyên hắn muốn rời đi cho Phật Hàng biết, sau khi hắn tỉnh lại liền nhìn chằm chằm vào Mạt Đồng, hắn thật sự thực lo lắng Mạt Đồng sẽ nói ra.
Nhưng may mắn là Mạt Đồng không nói gì hết.
Ngày hôm đó Mạt Đồng lúc nào cũng khắc khắc đều đi theo bên người nam nhân, nam nhân ngay cả cơ hội tới gần cửa sau đều không có, hắn tỏ vẻ bảo Mạt Đồng không cần như thế nhưng Mạt Đồng lại luôn ôm hắn, không nói một lời hôn hắn.
Mà hôm nay Phật Hàng thiết hạ cương giới (kết giới cường đại) ở Tích phủ, thời tiết nóng tới Mạt Đồng đều cảm giác được, trên bầu trời giống như hỏa thiêu, Phật Hàng thi pháp ở hậu viện ngăn cản nóng bức.
Mạt Đồng không cho phép nam nhân đi ra, hắn cảm thấy rất kỳ quái, hắn nghe được bên ngoài có tiếng kêu thảm thiết nhưng mấy lần hỏi Mạt Đồng thì Mạt Đồng đều nói là hắn nghe lầm.
Nam nhân cảm thấy không phải. Hắn rõ ràng nghe thấy rất rõ ràng, bên ngoài có tiếng kêu thảm thiết, mà hôm nay Mạt Đồng đều đuổi hạ nhân trong phủ đi hết, trong phủ cũng không giữ lại 1 hạ nhân nào, hắn cảm thấy rất kỳ quái, mà Mạt Đồng thấy hắn chịu không nổi nóng bức liền đưa hắn tới hầm băng trong phủ.
Mạt Đồng thiết lập tốt cương giới cũng đi theo vào đấy.
Cả buổi tối Mạt Đồng cùng Phật Hàng thảo luận gì đó sau lưng nam nhân, hắn cũng nghe không rõ ràng lắm, hắn liền nằm ở trên giường băng ngủ.
Nam nhân bị một trận tiếng kêu thảm thiết làm bừng tỉnh……..
“Cửu Hoàng…….”. Nam nhân thốt ra, hắn bừng tỉnh từ trong mộng, gọi tên của Cửu Hoàng.
Nhưng khi nam nhân tỉnh lại thì người đầu tiên nhìn thấy lại là Phật hàng, Mạt Đồng đã không còn ở hầm băng, Phật Hàng nhíu mày nhìn nam nhân một cái, giơ tay nâng cằm nam nhân lên: “Sao lại gọi tên người khác như thế, ngô sẽ thương tâm (đau lòng)“. Y cười khẽ hôn nam nhân, dùng nụ hôn an ủi trái tim khẩn trương của nam nhân, y áp đảo nam nhân ở trên giường băng, rất nhanh nam nhân bị đè dưới thân y.
Phật Hàng hôn mặt của nam nhân, nam nhân thật muốn khóc, ôm ấp của Phật Hàng thật ấm áp, nam nhân giơ tay ôm ngược lại Phật Hàng, thấp giọng nói: “Chuyện tối hôm qua ngươi cũng biết?”. Ánh mắt của hắn đỏ đỏ, hắn đột nhiên nghĩ muốn nói sự tình cho Phật Hàng biết.
“Không biết”. Phật Hàng rủ mắt nhìn nam nhân, hôn khóe mắt ướt át của nam nhân, bên môi y thở ra nhiệt tức làm cho khóe mắt của nam nhân càng thêm ướt át, “Ngươi sẽ nói cho ngô biết sao?”. Y một mực chờ, chờ nam nhân tự mình nói cho y.
“Ta muốn rời đi nơi này…….”. Nam nhân run rẩy ôm chặt Phật Hàng, bởi vì Nham Vân ở tại đối diện, nếu hắn ở lại thì chỉ biết càng thêm bị tổn thương, “Mấy ngày trước Cửu Hoàng tới tìm ta, nói muốn mang ta đi Tuyết Sơn, ta đáp ứng Cửu Hoàng, tối hôm qua ta không đợi được Cửu Hoàng, lại nhìn thấy Mạt Đồng, trong tay Mạt Đồng thế nhưng cầm da thú……..”. Hắn nhắm mắt lại, trong lòng khó chịu, nếu Cửu Hoàng chết rồi thì hắn sẽ áy náy cả đời.
Phật Hàng đã sớm biết được chuyện Cửu Hoàng tới đây, y chậm rãi nhẹ vỗ về lưng của nam nhân, y cảm giác được thân thể của nam nhân đang run rẩy, cằm của nam nhân để ở trên vai y.
Phật Hàng nghiêng đầu, hôn hôn vành tai của nam nhân: “Tấm da thú kia không phải là Cửu Hoàng, chẳng qua là da hồ ly mà thôi”. Y khẽ cười lên, tiếng cười kia trầm thấp, lộ ra vô hạn ái muội…….
Hôm qua Phật Hàng đi Hoành Đỉnh lấy Hàng ma ấn, thời điểm trở về y trực tiếp đi nghĩa trang, y biết được chuyện tình của nam nhân cùng Cửu Hoàng, đương nhiên Mạt Đồng cũng biết, y đưa Cửu Hoàng ra khỏi thành trước, Cửu Hoàng thực suy yếu, y cũng sẽ không lợi dụng lúc tình địch gặp khó khăn mà thương tổn người ta, nếu làm như vậy thì nam nhân cũng sẽ khổ sở, là y để mạt Đồng đi cửa sau tìm nam nhân.
Cửu Hoàng ở lại cũng vô dụng, cũng giúp không được gì, nếu hôm qua không ra khỏi thành thì hôm nay Cửu Hoàng cũng phải chết, bởi vì hiện giờ Cửu Tiên trấn đã không phải Cửu Tiên trấn hôm qua.
Mấy ngày tiếp theo Phật Hàng cùng Mạt Đồng thay phiên nhìn chằm chằm nam nhân, không cho nam nhân đi ra ngoài, nam nhân không nói chuyện cùng Mạt Đồng, nhưng Mạt Đồng vẫn thích ôm nam nhân, mà mỗi ngày Phật Hàng lại đều mệt muốn chết quay về hầm băng. Cho tới khi nam nhân nghe được tiếng kêu thảm thiết bên ngoài càng ngày càng thường xuyên, hắn rốt cục nhịn không được hỏi Mạt Đồng cùng Phật Hàng, hai người do dự 1 lát, cảm thấy thật sự là giấu diếm không được.
“Bên ngoài rất nguy hiểm, hôm nay không đi được, sáng sớm ngày mai đưa ngươi ra khỏi thành”. Thời điểm ăn cơm, Phật Hàng ôm nam nhân, bám vào bên tai của nam nhân thấp giọng nói: “Ban đêm ngủ nghe được thanh âm gì đều đừng đi ra ngoài, bên ngoài có ma”. Y nói rất bay bổng, sau khi nói xong còn bảo nam nhân cơm nước xong sớm đi ngủ đi.
Ngủ.
Đương nhiên không phải ngủ đơn thuần, ban đêm đều sẽ bị Mạt Đồng lay tỉnh, Mạt Đồng luôn ôm hắn, không ngại phiền hà, khiến cho hắn mấy lần động thủ nhưng khí lực Mạt Đồng lớn hơn so với hắn.
Đêm hôm đó hàn khí trong hầm băng thập phần nặng nề, hơn nữa Phật Hàng thi triển hạ phong ấn, không khí thực lạnh, hai thân thể dây dưa cùng một chỗ trên giường băng, Mạt Đồng áp đảo nam nhân, dùng sức ôm nam nhân, y cúi đầu hôn môi của nam nhân, làm cho nam nhân không ngừng run rẩy, đôi mắt của nam nhân ướt át lại ái muội, làm cho tim y đập tăng tốc ” thịch thịch”.
“Buông”. Nam nhân tức giận, hắn trừng mắt nhìn Mạt Đồng, “Ngươi rốt cuộc có để yên không?”. Hắn thực bất đắc dĩ, đã làm bao nhiêu lần rồi.
Mạt Đồng lại không chút để ý đáp trả nam nhân một câu: “Còn chưa xong”. Y nói rất nhẹ nhàng, y chế trụ hai chân của nam nhân, dùng sức ôm nam nhân, giống như muốn nghiền nát nam nhân.
“Vì sao ngươi gạt ta?”. Nam nhân ngẩng đầu hỏi Mạt Đồng, môi sắp chạm vào môi của Mạt Đồng, Mạt Đồng sẽ không hôn hắn, hắn bất an giật giật, hắn lại còn trở tay chế trụ tay của Mạt Đồng, “Ngươi gạt ta làm cái gì, Phật Hàng đều nói cho ta biết”. Thanh âm của hắn thực bình tĩnh. Đêm đó Mạt Đồng lừa hắn, làm cho hắn thực thương tâm.
“Lừa ngươi thì sao, ngươi còn không phải cũng không nói thật với ta sao, ngươi còn không phải cũng muốn cùng nam nhân khác chạy, nếu như không phải bị ta bắt được thì ngươi khẳng định đi cùng Cửu Hoàng rồi, ngươi sao còn có thể nhớ được ta”. Tay của Mạt Đồng quấn chặt cánh tay của nam nhân, đệm chăn đều bị đá xuống dưới giường băng.
” Ngươi đối ta không tốt, vì sao ta còn phải ở tại chỗ này”. Nam nhân nghiêng đầu, không nhìn Mạt Đồng.
Mạt Đồng lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân 1 lát, vặn cằm nam nhân lại, khiến nam nhân nhìn y: “Nhìn ta, ta đối với ngươi tốt hay không tốt, ngươi tự hỏi lương tâm mình xem”. Mặc mâu của y lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân, đáy mắt không khỏi có chút tức giận, y xiết chặt cằm của nam nhân, môi của nam nhân đều bị y niết tới ửng đỏ.
Thật mê người……..
Nam nhân hất tay của Mạt Đồng ra: “Ngươi thực thô lỗ…….”. Hắn dùng lực đẩy Mạt Đồng ra, Mạt Đồng không chú ý nên bị hắn đẩy xuống giường.
Mạt Đồng âm âm lãnh lãnh đứng lên, kéo nam nhân từ trên giường băng xuống dưới.
Mạt Đồng đè nam nhân ở trên mặt băng, cả người nam nhân đều bởi vì rét lạnh mà run rẩy, hắn vừa định nói chuyện nhưng Mạt Đồng lại dùng tư thế ôm hắn làm cho hắn ngượng ngùng.
“Không thích thô lỗ?”. Mạt Đồng ôm nam nhân vào lòng từ phía sau, hai tay chế trụ thắt lưng của nam nhân, ngón tay của y rất nhỏ dài, thực tinh xảo, y nhẹ nhàng sờ soạng bụng của nam nhân 1 chút, đầu tiến đến bên tai của nam nhân đặc biệt tà khí nói, “Như thế này ta sẽ ôn nhu tới cho ngươi nghĩ muốn gọi ta Mạt đệ…….”.
Mạt đệ…….
Mạt Đồng cố ý nói ái muội như thế………
Lúc sau suốt 1 canh giờ nam nhân hiểu sâu sắc lời nói của Mạt Đồng, y bắt chước bộ dáng bất đắc dĩ của nam nhân, nói chính mình ủy khuất (tủi thân), lại chọc cười nam nhân, nam nhân không để ý tới y.
“Ngươi đều một phen tuổi mà còn cáu kỉnh với ta”. Đây là lời của Mạt Đồng nói với nam nhân vào sáng sớm hôm sau, nhưng tình huống có chút khẩn cấp, y quay đầu nhìn về phía nam nhân: “Ngươi mau thu thập một chút, chúng ta lập tức phải xuất phát”.
“Đi đâu?”. Sau khi nam nhân mặc chỉnh tề thì nhìn thấy Mạt Đồng ngồi ở trên băng mồm to uống rượu.
“Đi cửa thành trước, nhìn xem có thể ra khỏi thành hay không, nếu là có thể ra khỏi thành thì sau khi ra khỏi thành đi hội hợp cùng Cửu Hoàng”. Mạt Đồng mang theo bình rượu đi ra ngoài, y tựa hồ nhớ tới cái gì, trở lại đi tới bên người nam nhân, cầm tay nam nhân, y kéo nam nhân đang sửng sờ ở tại chỗ, thong thả đi ra phía ngoài, “Đây không hợp ý tứ của ngươi sao, vừa có thể rời đi nơi này vừa có thể gặp mặt cùng Cửu Hoàng của ngươi, tóm lại trước rời đi nơi này rồi nói sau”.
Tay của nam nhân thực ấm áp, Mạt Đồng không dấu vết xiết chặt vài phần.
Nam nhân thuận theo Mạt Đồng, bị Mạt Đồng dắt đi, hắn thấp giọng hỏi vài câu: “Vài ngày trước vì sao ngươi đối ta như vậy”.
“Ta đối với ngươi như thế nào?”. Mạt Đồng nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, mắt của y lộ ra vài phần tà khí, thấy nam nhân không nói gì thì khóe miệng của y hiện lên vài tia tiếu y tràn ngập nản lòng, y giật giật đôi môi xinh đẹp, tinh xảo, “Ngươi làm cho ta thực tức giận”. Y chính là thản nhiên nói một câu, đáy mắt của mặc mâu sâu không thấy đáy, ám sắc (mắt tối màu) mê người.
Hai người mới ra hầm băng thì đập vào mặt mà tới chính là khí tức nồng đậm, Phật Hàng nhìn thấy hai người đi ra thì y giơ tay kéo nam nhân qua, ôm thắt lưng của nam nhân, nhón chân một chút, hai người nhẹ nhàng bay đi ra ngoài.
Mạt Đồng cũng đi theo ở phía sau của hai người.
Nam nhân quay đầu lại liếc mắt nhĩn Mạt Đồng một cái, phát hiện Mạt Đồng nở nụ cười, thấy thế nào tươi cười kia đều có chút xấu xa như thế nào ấy, nam nhân lập tức quay đầu lại nhìn về phía Phật Hàng.
Phật Hàng ôm nam nhân , nhìn nam nhân rồi cười khẽ: “Ngươi đỏ mặt”.
“Bởi vì nóng”. Nam nhân thấp giọng nói, hắn cúi đầu, thực hiển nhiên là hắn ngượng ngùng.
Lúc này thân hình Phật Hàng vừa chuyển, y dắt nam nhân chậm rãi bay theo đường biên của cương quyết. Luồng nhiệt ban đêm cuốn đóa hoa bay tới bên cạnh đường biên, hoa bay khắp thành cũng không lấn át được sát khí nồng đậm của Cửu Tiên trấn………
Nam nhân phát hiện trên đường có thi thể người ngổn ngang, trên mặt đất có máu, xa xa có tiếng kêu rên, liền ngay cả trước đại môn của Mộc gia đều tràn đầy vết máu, hắn nhíu mày, bị Phật Hàng đưa tới trên cửa thành.
Xích Luyện nột thân hỏa y sam (quần áo đỏ như lửa) đứng ở trên cửa thành, y lẳng lặng đứng ở nơi đó, y sam diễm lệ làm nổi bật làn da trắng của y, y nhìn thấy mấy người xuất hiện thì trong con ngươi u tĩnh kia không có chút dao động.
” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”. Nam nhân đứng vững, tiện thể quay đầu nhìn về phía mấy người, “Vì sao nơi nơi đều là người chết, sát khí mạnh như vậy mà các ngươi cũng không cảm giác được sao?”.
Xích Luyện nhìn về phía Tích Duyên: “Tích đại ca, việc này nói ra rất dài, hiện tại bên ngoài đều ra không được, Cửu Tiên trấn này đã thiết hạ cương giới rất mạnh, ngươi ở ngay tại bên người chúng ta là được”.
” Hiện tại nơi đây an toàn nhất”. Mạt Đồng tiến đến bên tai nam nhân nói vài câu, “Cái ma đầu kia muốn giết sạch mọi người của trấn trên này, kết giới mới có thể bị mở ra, mỗi khi y giết một người thì công lực liền mạnh lên, y sẽ không bỏ qua bất luận kẻ nào”. Y cầm tay của nam nhân, cảm giác được tay của nam nhân đang run rẩy, y để nam nhân ngồi trên cửa thành.
Gió mạnh thổi vạt áo của bọn họ cuộn lại………
Nam nhân hơi hơi nhíu mày, nhìn qua nhìn lại đánh giá ba người trước mắt: “Vậy vì sao các ngươi không ngăn cản?”. Hắn có chút khẩn trương bởi vì hắn nghe được một tiếng kêu thảm thiết từ xa truyền tới.
Xích Luyện không nói lời nào.
Mạt Đồng không nói lời nào.
Phật Hàng đi tới bên người của nam nhân, cư cao lâm hạ nhìn chằm chằm nam nhân: “Bởi vì chưa tới lúc, viêm ma hàng thế, chỉ sợ ba người sợ là chúng ta cũng không nhất định là đối thủ của y”.
Nam nhân căn bản nói không nên lời, hắn đứng lên nhìn về phía dưới cửa thành, nơi nơi đều là vết máu, hắn quả thực không dám lại nhìn, Mạt Đồng ôm hắn quay lại, Xích Luyện lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn.
Nam nhân chậm chạp ngẩng đầu nhìn hướng Phật Hàng: “Viêm ma là ai?”. Thanh âm của hắn thực vô lực, thực mệt mỏi, tan ra trong gió…….
Nhưng vào lúc này ——
Nam nhân nghe được thanh âm của lợi khí cắt qua mặt đất, mấy người không hẹn mà cùng nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy trong tay Nham Vân kéo Hỏa Nhận, cả người là máu, đang đi hướng cửa thành……..
Thanh âm lợi khí kia cắt qua mặt đất dị thường chói tai, vạt áo dính đầy máu tươi của Nham vân như ngọn lửa đang thiêu đốt, sợi tóc y nhẹ bay, dung nhan trắng nõn tuấn tú dính máu tươi, hai tròng mắt của y tản ra hồng quang (ánh sáng đỏ)quỷ mị, cả người y nóng rực tới làm cho người ta không dám nhìn thẳng…….
Gió đêm thổi cuồng loạn.
Hết thảy giống như đều ngưng đọng, chỉ nghe thấy thanh âm của Hỏa Nhận cắt qua mặt đất, vật cứng ma xát mặt đất khơi dậy hỏa hoa (tia lửa) đằng đằng sát khí, Nham Vân chậm rãi đi tới, mang theo sát khí đầy người………