Yêu Ma Đạo

Chương 254: Chương 254




CHƯƠNG 256

Nhưng nam nhân vẫn đứng ở cửa tửu phường đợi Cửu Hoàng, tiểu nhị trong phô tử lại không dám đi đánh thức lão bản, nhưng mà bên ngoài trời giá rét sương dày, lạnh tới nỗi làm người ta phát run.

“Tích gia, ngài đi về trước, bên ngoài trời lạnh lắm…….”. Chưởng quầy tửu phường hàm thái khả cúc* mời nam nhân về trước.

* hàm thái khả cúc: dáng vẻ ngây thơ, ngây thơ khả ái, khờ khạo đáng yêu, ngây ngô hồn nhiên.

“Không sao”. Nam nhân không thể đi, hắn lộ ra tươi cười ôn hòa, “Ta ngay tại nơi đây chờ y, chờ y tỉnh giấc, nói không chừng sẽ gặp khách”. Hắn thực kiên trì.

“Cửu gia đang ngủ, chúng ta không dám quấy rầy y, nếu không người vào trong phô tử ngồi trước đi, chờ Cửu gia tỉnh giấc thì chúng ta lại đi thông báo”. Chưởng quầy tửu phường viện cớ bảo tiểu nhị mang điểm tâm sáng cho nam nhân, hơn nữa còn mời nam nhân vào phô tử.

Tiểu nhị trong tửu phô đều biết, Cửu gia bọn họ ghét nhất chính là thời điểm ngủ bị đánh thức, mà tiểu nhị của tửu phương này đều nhận thức nam nhân, thấy nam nhân đứng ở cửa chờ, lại sợ nam nhân đông lạnh, liền mời nam nhân vào tửu phô.

“Tích gia, ngài uống trà”. Chưởng quầy cười xòa, không dám thất lễ.

Nam nhân lễ độ gật đầu: “Đa tạ”.

“Không có gì, không có gì, ngài thật sự là quá khách khí, ngài ngồi xuống trước đi, chờ người mang điểm tâm sáng tới cho ngài”. Chưởng quầy này thật sự khôn khéo, biết kim sơn (núi vàng) Trương gia cô gia ngồi ở đây không phải người thường, căn bản là không dám thất lễ.

Nam nhân ngồi đợi thật lâu ở trong tửu phường, cũng nếm qua điểm tâm sáng mà chưởng quầy bưng tới cho hắn cho tới, sau giờ ngọ chưởng quầy mới mời nam nhân đi vào viện tử…….

Tiền viện tửu phường là phô diện (mặt tiền cửa tiệm), sau khi đi vào giữa hậu viện có một đại viện tử, trong viện tử có 2 kho hàng thật lớn, là hầm rượu của tửu phường, trên đại môn (cửa lớn) đều cài mấy cái khóa lớn, bên cạnh là một loạt phòng cho tiểu nhị ở, lại đi vào bên trong, không biết lại băng qua bao nhiêu viện tử mới tới viện tử độc lập của Cửu Hoàng ở.

Chưởng quầy phụ trách đưa nam nhân tới, sau đó liền vội vàng rời đi, nam nhân gõ cửa nghĩ muốn đi vào, cửa tự mở, hắn thả nhẹ bước chân chậm rãi đi vào phòng của Cửu Hoàng.

Nam nhân đang chuẩn bị mở miệng gọi Cửu Hoàng mấy tiếng.

Mà lúc này trong phòng truyền tới 1 thanh âm hơi hơi suy yếu dễ nghe: “Đóng cửa lại đi”. Thanh âm quen thuộc này làm cho nam nhân lập tức liền nhận ra là Cửu Hoàng, là thanh âm vọng lại từ trong phòng……..

Nam nhân quay ngược lại, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Vẫn biết Cửu Hoàng ở buồng trong, nhưng Cửu Hoàng chưa cho phép thì nam nhân vẫn là không có đi vào, dù sao nơi này là địa phương của Cửu Hoàng, không phải Trương phủ của hắn, dù sao vẫn cần chủ phòng phê chuẩn.

Nam nhân không có tiến vào nội đường, nhưng hắn đứng ở địa phương này đúng lúc có thể nhìn thấy tình huống của nội đường, giường lớn của buồng trong đều không phải là đặt sát vào tường mà đặt ở giữa phòng.

Sa trướng (màn mỏng) mờ mịt buông xuống, che lại cả giường.

Nam nhân cũng không thấy rõ tình huống bên trong lắm, nhưng hắn cảm giác được tiếng hít thở phập phồng đều đều trong màn kia, Cửu Hoàng tựa hồ còn đang ngủ, không có ý định thức dậy.

“Không phải ta đã nói rồi sao, gác lại chuyện của phương Bắc”. Trong giọng nói mệt mỏi của Cửu Hoàng lộ ra vài phần không kiên nhẫn, thanh âm của y cực kỳ mệt mỏi, giống như ngủ thật lâu, còn muốn tiếp tục ngủ, chán ghét cảm giác bị người quấy rầy.

Nam nhân đang muốn mở miệng.

Nhưng Cửu Hoàng lại nói: “Chuyện phương Bắc thì chờ sau khi ta trở về lại giải quyết, đừng luôn phái người tới thúc giục ta trở về”. Nói xong, y tựa hồ lại tiếp tục ngủ, không lại phát ra âm thanh.

“Ta là Tích Duyên, ta có việc tìm ngươi”.

Nam nhân cũng không có nghĩ đến Cửu Hoàng sẽ tưởng rằng hắn là người khác, hắn cảm thấy có chút xấu hổ, cũng chỉ là nhẹ giọng nói rõ ý đồ của chính mình tới đây……..

Màn xốc lên.

Nam nhân không nhìn thấy được tình huống bên trong, chỉ nhìn thấy một đoàn chăn, hắn do dự mở miệng: “Ta có tiện đi vào?”. Nếu không tiện đi vào thì hắn đi ra ngoài là được.

“……..”. Cửu Hoàng không trả lời.

“Hay là ta chờ ngươi ở ngoài cửa?”. Nam nhân tiếp tục hỏi Cửu Hoàng.

Trong phòng im ắng, không có thanh âm………

Nam nhân trở nên có chút sốt ruột, hắn nhăn mày, cho rằng Cửu Hoàng không muốn gặp hắn.

Bởi vì Cửu Hoàng vốn nói không gặp khách, nhưng nam nhân đợi mấy canh giờ ở bên ngoài thì rốt cục Cửu Hoàng đồng ý gặp hắn, nhưng mà lại nằm ở trên giường không nói chuyện cùng với hắn, hắn không rõ ý tứ của Cửu Hoàng……..

Nam nhân không có nhận được đáp lại của Cửu Hoàng, lúc này tiếp tục thấp giọng đề nghị: “Bằng không ta chờ ngươi ở cửa phòng ngươi, chờ sau khi ngươi mặc y phục thì chúng ta lại nói chuyện, như thế nào?”. Hắn là là tới bàn chính sự, không thể liền như vậy rời đi.

Cửu Hoàng hàm hồ nỉ non nói: “Ngươi lại đây”. Bộ dáng y mệt muốn chết, giống như mỏi mệt tới ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.

Nam nhân đi qua.

Hắn vẫn không thấy rõ tình huống trong cái màn hờ khép kia, hắn chậm rãi giơ tay vén màn lên, khi nam nhân nhìn thấy tình huống trên giường thì con ngươi bình tĩnh của y không ngừng dao động……..

Nam nhân nhìn thấy nằm trong chăn chính là một đầu sư tử cả người tuyết trắng, mà không phải hình người của Cửu Hoàng, đầu sư tử hùng tráng kia, cả người lông xù nằm ngã vào trong chăn……..

Cả vật thể tuyết trắng lại đầy lông, sạch sẽ tới không có một chút bụi bặm, chăn đơn cẩm tú thuần trắng kia quấn quanh thân thể cao lớn của Cửu Hoàng, thủ trảo thú hóa của y mềm nhũn để tại trước cái mũi ướt át, đầu của y mềm nhũn dựa vào cái gối, bộ dáng thực mệt mỏi, cảm giác được nam nhân vén màn lên thì y mới chậm rãi mở mắt ra………

Đôi mắt màu lam nhạt mê người như mặt nước kia biếng nhác, mệt mỏi, lộ ra ma lực mê người, Cửu Hoàng mệt mỏi ngước mắt nhìn về phía nam nhân, phát hiện nam nhân sửng sờ ở bên giường……..

Hôm nay nam nhân mặc điêu nhung trường bào hoa mỹ, đầu tóc đen kia dùng 1 dây dây cột tóc buộc lỏng ở sau người, nam nhân nhìn qua thực thành thục lại phú quý, chính là kiện điêu nhung trường bào trên thân nam nhân vẫn trắng thuần như cũ, chính là thay đổi một loại trang phục mà thôi, nhưng vẫn là sự bình tĩnh kia, nam nhân thanh lịch thành thục……..

“Lại đây, ta rất không thoải mái”. Cửu Hoàng miễn cưỡng nói một câu, thấy nam nhân thất thần không nhúc nhích thì y nhẹ nhàng giật giật thân sau, thân sư mệt mỏi nằm nghiêng trên giường, móng vuốt nhẹ nhàng mà cào cào vạt áo của nam nhân………

Nam nhân bất đắc dĩ sườn nghiêng đầu, ngồi xuống bên người Cửu Hoàng, tuy rằng bộ dáng thú hóa của Cửu Hoàng rất dã tính, nhưng hắn cũng không phải rất sợ hãi cái dạng này của Cửu Hoàng.

“Ngươi làm sao vậy”. Nam nhân chỉnh lý vạt áo một chút, chậm rãi nhìn về phía Cửu Hoàng.

Móng vuốt phát nóng của Cửu Hoàng để trên đùi của nam nhân, đệm thịt của y thực mềm mại, thực nóng, sờ lên thực thoải mái, nam nhân không có giơ tay sờ móng vuốt của y, mà là vươn tay thật cẩn thận sờ sờ sư lông dày lại mềm mại của y………

“Không biết, dù sao cả người không có khí lực”. Tuy rằng Cửu Hoàng là hình thú nhưng y vẫn nói tiếng người, chính là thanh âm kia dường như mệt mỏi tới sắp ngủ, thực buồn ngủ………

“Đầu của ngươi thực nóng”. Nam nhân sờ soạng sư đầu của Cửu Hoàng một chút rồi thu tay lại, cái lổ tai lông xù của Cửu Hòang nhẹ nhàng giật giật, nam nhân nhìn đến bộ dáng Cửu Hoàng lười biếng ngã vào trên giường thì có chút lo lắng, “Ngươi chính là sinh bệnh, gần đây ngươi đã đi những đâu, đang yên đang lành biến thành hình thú”. Nam nhân thực quan tâm Cửu Hoàng.

Đầu của Cửu Hoàng thực nóng, khẳng định là bị bệnh.

“Giờ sửu ngày hôm kia, tới suối Hoa Đào ngoài thành bơi, trở về cứ như vậy”. Linh khí của Cửu Hoàng rất yếu, sư đầu của y gối lên trên giường, sư trảo chậm rãi duỗi tới chỗ nam nhân.

Nam nhân có chút do dự giơ tay đón lấy sư trảo vươn tới của Cửu Hoàng, động tác y rất nhẹ bắt lấy móng vuốt của Cửu Hoàng đặt ở bên giường: “Ngươi cũng không phải tiểu hài tử, hơn nửa đêm còn chạy tới cái loại địa phương này bơi lội”. Hắn vừa thấp giọng trách cứ vừa chậm rãi khẽ vuốt móng vuốt của Cửu Hoàng……..

Cửu Hoàng nhìn nam nhân, hưởng thụ vuốt ve cùng quan tâm của nam nhân, trong lòng bàn tay của nam nhân truyền đến nhiệt độ cơ thể rất quen thuộc, trong đầu y thế nhưng nhớ lại đường cong duyên dáng của tấm lưng nam nhân………

Cùng hai chân thon dài rắn chắc kia……….

Cùng với vẻ mặt thẹn thùng của nam nhân, không một cái nào không làm tâm của Cửu Hoàng rục rịch ngóc đầu dậy…….

Kỳ thật bình thường nam nhân thoạt nhìn thực bình thường, thực bình thường, thực thành thật, thực bảo thủ, thậm chí có thể nói là nam nhân cứng nhắc, chính là mỗi lần thời điểm y ôm nam nhân thì nam nhân gợi cảm hơn rất nhiều so với mỹ nhân phong vận (bộ dáng thướt tha), hoàn toàn là 2 bộ dáng khác biệt, hơn nữa dáng người nam nhân lại không cần bàn cãi, sờ lên thực sự mềm dẻo………

Hơn nữa Cửu Hoàng thế nhưng không tưởng tượng ra Tích Duyên nam nhân thành thật bảo thủ như vậy thế nhưng sẽ cưỡi ngồi trên người y, tuy rằng mỗi lần nam nhân là bị động, mỗi khi y nhớ tới nam nhân bị y ôm tới cuối cùng, chính là khi dưới thân vô lực thở dốc, còn có hai má ướt át của nam nhân, cùng bộ dáng của nam nhân ngồi ở trên người y vô lực nhìn chăm chú vào y………..

Đôi mắt ướt át kia.

Hai chân thon dài kia.

Rắn chắc lại hoàn mỹ, xúc cảm thân thể tuyệt vời………

Mỗi một dạng đều làm cho ký ức y vẫn mới tinh, y thậm chí sốt tới có chút sinh ra ảo giác, giống như nhìn thấy ký ức trước mắt, đang cười với y, sau đó nam nhân thực chủ động cởi áo khoác, đứng ở đầu giường của y, chậm rãi cởi bỏ vạt áo, sau đó hết thảy làm cho y thập phần hoài niệm liền bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển) áp xuống, ở trong thế giới ảo tưởng của y thì nam nhân thực chủ động.

Thực đủ vị……….

Cửu Hoàng bán híp đôi mắt, ngã vào trên giường, chậm rãi liếm môi một chút, lười biếng ngáp, phát ra tiếng dã thú gầm nhẹ, mệt mổi kéo dài âm cuối…….

Nam nhân từ từ rụt tay lại: “Nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng lại bị cảm lạnh”. Hắn cảm thấy Cửu Hoàng có khi thực tùy hứng, đại mùa đông này hồ nước bên ngoài lạnh như vậy mà Cửu Hoàng còn chạy ra đi bơi lội.

“Ngươi tìm ta có việc gì?”. Cửu Hoàng cả người mềm nhũn nằm ở trên giường, giống như lại muốn ngủ tiếp. Kỳ thật y cũng không nghĩ tới nam nhân chủ động tìm đến y, bởi vì gần đây phương Bắc luôn luôn phái người tới tìm y, y đã nói mấy lần rồi, chờ làm xong sự tình lại trở về, vì thế nhiều người tới, y cũng phiền, liền bảo tiểu nhị trong phô tử không gặp khách.

Bởi vì y cảm thấy nam nhân sẽ không chủ động tìm đến y, nhưng thời điểm nhìn đến nam nhân sờ sờ ở trước mặt hy thì y cũng cho rằng chính mình xuất hiện duyên, nhìn thấy bộ dáng nam nhân có chút do dự mà muốn nói lại thôi thì Cửu Hoàng lập lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa.

“Ta muốn tìm ngươi mua 7 rương tuyết liên”. Nam nhân mở miệng, hắn bình tĩnh nhìn về phía Cửu Hoàng lười biếng, phát hiện Cửu Hoàng ném nghi hoặc tới thì hắn lại giải thích, “Ta có việc cần dùng, nếu ngươi có hàng tốn liền bán cho ta.”. Cái loại đồ vật sang quý này, cũng không thể trực tiếp tìm Cửu Hoàng đòi hỏi, càng thêm không thể để Cửu Hoàng tặng cho hắn.

Bởi vì rất quý giá.

“Ngươi muốn nhiều tuyết liên nhiều như vậy làm cái gì?”. Cửu Hoàng giật giật móng vuốt, móng vuốt mềm mềm của y bắt chéo cùng một chỗ, ánh mắt thong thả nhìn chăm chú vào nam nhân, “Tuyết liên chỉ có thể gia tăng công lực cùng bổ sung tinh khí cho con người”.

Thanh âm của Cửu Hoàng cực kỳ mệt mỏi, lại tràn ngập từ tính dễ nghe, phi thường êm tai.

“……..”

Nam nhân trầm mặc.

“Nhưng ngươi sớm không có linh khí”. Ánh mắt của Cửu Hoàng dòi khỏi khuôn mặt của nam nhân, Đừng nói với ta là ngươi muốn mua nó để bổ sung tinh khí thần khí cho Mạt Đồng”.

Nam nhân không biết vì sao Cửu Hoàng sẽ hiểu lầm, hắn vừa định phủ nhận, đã nghe thấy Cửu Hoàng lại nói: “Nếu là như vậy, cho dù ngươi có trả nhiều ngân lượng thì ta cũng sẽ không cho ngươi”.

Thái độ biếng nhác kia, cùng ngữ khí không tập trung kia, làm cho nam nhân cảm giác nếu không nói rõ ràng sự tình này thì sẽ rất khó để Cửu Hoàng giao thứ đó cho hắn. Vì thế hắn kể lại toàn bộ chuyện phát sinh hôm nay cho Cửu Hoàng.

Cửu Hoàng nghe rồi lại ngủ gật.

“Nếu ngươi không giúp ta thì ta phải đi rất nhiều đường vòng”. Nam nhân mở miệng thấp giọng nói vài câu đối với Cửu Hoàng đang nhắm mắt lại, thấy Cửu Hoàng không trả lời, cũng không biết là đang ngủ hay là như thế nào, hắn đành phải bỏ cuộc, “Nếu ngươi không muốn giúp ta thì ta cũng chỉ hảo tự mình đi phương Bắc một chuyến, hôm nay quấy rầy ngươi nghỉ ngơi rồi, ta phải đi trước đây”.

Nam nhân không ngờ ngay cả Cửu Hoàng cũng không giúp hắn…….

Nam nhân đang muốn đi, lại nghe Cửu Hoàng thản nhiên hỏi: “Ngươi có thấy rõ bộ dáng của người kia không?”. Y đang hỏi người đeo mặt nạ ngày ấy, Cửu Hoàng hoài nghi thân phận của người nọ.

“Không có”. Nam nhân lắc đầu.

Cửu Hoàng giơ móng vuốt đè lên góc áo lông điêu của nam nhân, nam nhân rủ mắt nhìn móng vuốt của y, nam nhân liền nói: “Ngày mai ta sẽ di Kỵ Long Sơn, nếu ngươi nghĩ thông, cảm thấy được sinh ý này có thể làm thì đưa tuyết liên đi quý phủ của ta, Trương quản gia sẽ đưa ngân lượng cho ngươi”. Thời điểm nam nhân nói lời này thì tâm tình vô cùng bình tĩnh.

Tuy rằng cảm thấy được Cửu Hoàng sẽ cự tuyệt hắn nhưng nam nhân vẫn nói ra, dù sao không thể nói lời rất tuyệt tình.

“Ngươi muốn ta dọn tới trương phủ ở, giúp ngươi bảo hộ thê tử của Liễu Phong? Ngươi còn muốn ta giúp ngươi để ý sinh ý của trà phô?”. Cửu Hoàng nghi hoặc nhìn về phía nam nhân. Nam nhân thật sự yên tâm đều giao cho những việc này cho y sao?

“Ân”. Nam nhân gật đầu. Chỉ cần Cửu Hoàng làm thì hắn liền an tâm.

Bởi vì nam nhân vắng mặt, bên này cần phải có người lưu thủ, hắn sẽ vui mừng nếu Cửu Hoàng có thể đáp ứng, nhưng hắn đã không ôm hy vọng gì, nhưng Cửu Hoàng lại đáp ứng hắn.

“Đa tạ”. Nam nhân vốn phải đi về thu thập đồ đạc, nhưng nghe được Cửu Hoàng nói y khó chịu thì nam nhân sẽ không lập tức rời đi mà là chăm sóc Cửu Hoàng.

“Chờ ta khỏe lên thì ngươi lại đi”. Cửu Hoàng chống sư thân, chậm rãi tiến đến người trước mắt, chòm râu sư tử trên mặt y đâm nam nhân có chút đau, nhưng nam nhân lại lại không tránh né.

“Được”.

Cửu Hoàng chậm rãi ôm nam nhân, sư đầu của y chậm rãi cọ xát hai má của nam nhân, chòm râu của y đâm cổ của nam nhân thực ngứa, thân thể của y nóng tới dọa người, làm cho cả người nam nhân đều nóng lên……..

“Kỳ thật ta cũng không phải không muốn cho ngươi tuyết liên, ta sợ sau khi ta cho ngươi…….”. Sư đầu của Cửu Hoàng tựa vào đầu vai của nam nhân, đầu của Cửu Hoàng rất nặng, hơi thở thực nóng rực…….

“……..”. Nam nhân đang chờ Cửu Hoàng nói tiếp.

Cửu Hoàng vươn đầu lưỡi nóng bỏng kia mệt mỏi liếm liếm bên tai của nam nhân: “Ta lo lắng, ta sẽ bởi vì tặng cho ngươi 7 rương tuyết liên kia mà hại chết chính ta”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.