CHƯƠNG 262
Nam nhân nhìn tuyết bay đầy trời, trong lòng cũng cực kỳ tĩnh mịch, có lẽ chết là có thể giải thoát rồi, đối mặt cái chết thì hắn cũng không sợ hãi, hắn không trốn tránh được, trốn không thoát số mệnh, cùng tội lỗi mà hắn phải đảm trách
“Dù sao ở trong mắt ngươi, ta làm cái gì đều là sai, ta làm cái gì đều không thể hợp tâm ý của ngươi”. Nam nhân vô lực chớp mắt, che đậy tang thương tràn đầy trong đôi mắt kia.
Lúc này 2 người bị rung chuyển kịch liệt trên vách núi khiến cho lung lay trước sau, linh lực kia đang không ngừng đan xen nhanh chóng bùng nổ.
Mấy người giao chiến đều bị thương, vì bảo vệ nguyên khí, đều ngồi dưới đất ngưng khí.
Linh lực này phóng thích kéo theo trùng kích khiến cho vách núi chấn động, 1 bộ phận huyền nhai nghiêng xuống, đá núi lăn xuống làm cho Nham Vân cũng cảm giác được bất thường.
Ánh mắt Nham Vân ngưng đọng, cảm giác được mặt đất dười thân lung lay, lúc này y liền buông lỏng môi của nam nhân ra, nam nhân thở hổn hển, y để nam nhân ôm cổ của y, nam nhân cũng cảm giác được thân thể của hai người bọn họ đang trượt xuống, vách núi của đỉnh núi kia hoàn toàn nghiêng.
Nam nhân hết sức tận lực giơ tay túm Nham Vân.
Nham Vân thuận tay nhặt Hỏa Nhận bên cạnh lên, Hỏa Nhận kia kéo ra dấu vết thật dài trên vách đá, y vốn khí lực cũng rất suy yếu, còn muốn chống đỡ sức nặng của hai người liền càng thêm gian nan.
Năm người ngồi ở trên vách núi ngưng khí chữa thương, cũng không có thể phân tâm, linh khí bao phủ bọn họ, Liễu Phong bị trọng thương dưới liên kích của Mạt Đồng cùng Phật Hàng, khi nghe thấy tiếng hô suy yếu của Nham Vân thì Liễu Phong lập tức mở mắt ra, bất chấp thương trên người, đi tới vách đá.
“Nham Vân cố chịu đựng a, ta đi tìm dây mây”. Liễu Phong lau máu bên miệng, nhanh chóng lắc mình đi bìa rừng Khô Mộc, bởi vì nơi này rất cao, không thể dùng linh lực thi cứu.
Mạt Đồng cùng Phật Hàng chạy chạy lại đây, hai người muốn dùng linh lực thi cứu, nhưng mà mới vừa phát lực liền bị 1 loại lôi kích (sấm sét) đánh trả lại.
“Tích thúc, ngươi cố chịu đựng a, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi”. Mặc mâu kia của Mạt Đồng chứa đầy lo lắng, muốn y nhìn nam nhân ôm ôm ấp ấp cùng Nham Vân thì y rất khó chịu.
Cửu Hoàng cùng Xích Luyện cúi người xuống, hai người vươn tay kéo y phục của nam nhân, còn thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thì Cửu Hoàng mới có thể tóm lấy y phục thật dày trên vai của nam nhân, Hỏa Nhận của Nham Vân liền trượt xuống thêm 1 chút nữa.
Cả người Cửu Hoàng ghé vào ở mép huyền nhai, Xích Luyện túm lấy Cửu Hoàng, để Cửu Hoàng thả người xuống kéo nam nhân.
“Nắm lất tay ta”. Cửu Hoàng quát lên với nam nhân.
“Tay của ta không động đậy được, bị thương rồi”. Nam nhân lắc đầu, cảm thấy như vậy rất nguy hiểm, “Các ngươi nhanh đi đi, tảng đá này chống đỡ không được bao lâu, rất nhanh sẽ sụp đổ, các ngươi cẩn thận”.
Quang mang trên Hỏa Nhận của Nham Vân đã sớm biến mất, y nhíu mày, y thụ thương chịu đựng đau đớn, nhìn đến một đống người đứng ở mép huyền nhai náo nhiệt nhìn y thì y rất khó chịu.
Tay phải Nham Vân cầm Hỏa Nhận, tay trái ôm thân thể vô lực của nam nhân, nam nhân cũng chỉ có thể dùng 1 tay ôm lấy lưng của Nham Vân, hai người treo lơ lửng ở mép huyền nhai.
Dưới chân là vực sâu sâu không thấy đáy.
“Ngươi ôm chặt, đừng làm cho Tích Duyên té xuống”. Phật Hàng đứng ở vách đá vừa nghĩ biện pháp vừa cúi đầu nhìn nam nhân.
Tay phải của Nham Vân buông lỏng một chút, cả thân thể nam nhân trượt xuống, y tựa hồ đang bất mãn khi Phật Hàng ra lệnh với y.
“Đừng buông tay”. Xích Luyện nhìn về phía Nham Vân.
Nham Vân chậm rãi ôm chặt nam nhân.
Đầu của nam nhân dán tại trên mặt của Nham Vân, y cảm giác được mặt của nam nhân rất nóng, y nghiêng đầu nhìn về phía vẻ mặt suy yếu của nam nhân, phát hiện nam nhân cũng đang vô lực nhìn y………….
Trong mắt ẩn ẩn lập lòe lệ quang (nước mắt), đó là thất vọng, là tuyệt vọng, ánh mắt của nam nhân làm cho Nham Vân có chút thụ thương, không biết vì sao y không thích nam nhân nhìn y như vậy.
“Không được nhìn ta như vậy”. Nham Vân buột miệng nói ra theo bản năng, y cảm thấy nam nhân giống như đang coi thường y, giống như nản lòng thoái chí với y, y không thích.
Nam nhân nghe được thanh âm lãnh đạm của Nham Vân thổi qua bên tai, hắn ngẩng đầu nhìn về phía tảng đá lung lay sắp đổ, nửa thân mình của Cửu Hoàng đều treo ở mép huyền nhai, giơ tay cố hết sức muốn túm lấy hắn.
Áp khí của mép huyền nhai rất dày và nặng, đừng nói là nam nhân không hề có linh lực cùng Nham Vân bị trọng thương, liền ngay cả Cửu Hoàng đều cảm thấy áp lực gấp bội, Cửu Hoàng quay đầu lớn tiếng nhắc nhở Xích Luyện: “Lại thả xuống 1 chút, còn kém một chút liền túm được hắn”.
Xích Luyện bảo Mạt Đồng cùng Phật Hàng lại đây giữ chặt Cửu Hoàng, y một người không giữ được, bởi vì dưới huyền nhai giống như có cổ lực hút, muốn hút người ta vào vực sâu không đáy kia.
Ba người hợp lực kéo Cửu Hoàng, thả Cửu Hoàng xuống dưới, Nham Vân lạnh lùng nhìn bọn họ thi cứu, Nham Vân biết nhóm người này chỉ muốn cứu nam nhân, nhìn đến Cửu Hoàng càng ngày càng gần thì Nham Vân càng lúc càng bất an.
“Ngươi tới gần một chút nữa thì ta liền trực tiếp ném hắn xuống”. Nham Vân cảm thấy chính mình sắp điên rồi, cười lạnh bên miệng y càng lúc càng thị huyết, cùng lắm thì cùng chết, ai sợ ai a……….
“Ngươi thật sự không cứu được nữa rồi, ngươi kẻ điên này”. Cửu Hoàng cũng không quản uy hiếp của Nham Vân, y thực lo lắng an nguy của nam nhân, trong mắt y Nham Vân xem ra đã sớm mất đi lý trí.
Nam nhân thực thương tâm.
Hắn sao lại dạy dỗ ra người bất kính, bất trung, bất hiếu như thế, nam nhân cảm thấy bản lĩnh lớn nhất của Nham Vân chính là làm cho người ta sống không bằng chết, khi đối mặt Nham Vân thì hắn thậm chí không muốn nói chuyện, bởi vì hắn nói cái gì thì Nham Vân đều sẽ phản đối, hắn làm cái gì thì Nham Vân đều sẽ phủ định, hắn cảm giác được chính mình ở trong mắt Nham Vân là 1 tồn tại sai lầm.
Nam nhân nhìn thấy Cửu Hoàng đưa tay lại đây thì hắn dùng hết toàn lực giơ tay lên, lần này Cửu Hoàng túm được tay hắn, người bên trên bắt đầu dùng sức kéo bọn họ lên……….
Nham Vân lại gắt gao ôm chặt nam nhân không buông tay.
“Ngươi buông tay”. Nam nhân cực kỳ bi thương nhìn chằm chằm vẻ mặt tức giận của Nham Vân, nếu Nham Vân không buông tay, nếu vách núi sụp đổ thì mọi người cũng chỉ liền mất mạng cùng nhau.
Nham Vân áp sát bên tai của nam nhân, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được, rõ ràng tỏ rõ thái độ: “Chết cũng không buông”. Y biết hiện nay đám người bên trên đều bị y chọc giận. Nếu y đi lên cũng không sống được, nhưng nhìn tới biểu tình bị trọng thương của mấy người kia thì so với chính y tự mình động thủ tát bọn họ mấy bàn tay còn sảng khoái hơn mấy trăm lần.
Nam nhân á khẩu. Hắn cầm lấy tay của Cửu Hoàng, căn bản là không có khí lực, Cửu Hoàng dùng sức túm hắn, ngón tay đều trở nên trắng bệch, vẫn không kéo lên được, có cổ lực hút đang kéo trọng tâm của mọi người xuống.
“Đừng buông tay, đừng nghe Nham Vân nói hưu nói vượn, chúng ta sẽ kéo ngươi lên, y sớm hay muộn sẽ bị báo ứng”. Cửu Hoàng vừa an ủi nam nhân vừa dùng sức. Mới vừa kéo lên được một chút, lại bị Nham Vân kéo xuống.
“Hắn nói, hắn muốn bồi ta cùng nhau nhảy xuống”. Nham Vân ôm nam nhân sắp bị y làm tức chết la lên, y đang vùng vẫy giãy chết, nhưng thấy trên mặt Cửu Hoàng biến sắc thì y ngược lại cười nhạo Cửu Hoàng, “Ngươi cùng tà ma ngoại đạo cùng nhau đối phó ta, ngươi mà cũng xem là chính đạo?’. Y trào phúng Cửu Hoàng đạo đức giả.
“Đối phó ngươi thì không cần dùng thủ đoạn chính đáng”. Cửu Hoàng ngăn thân thể của nam nhân lại, đụng tới thân thể thực lạnh của nam nhân, y giơ tay muốn gỡ bàn tay của Nham Vân đặt ở bên hông nam nhân ra.
Ánh mắt Nham Vân tối sầm lại, lập tức dùng sức rút Hỏa Nhận trên vách đá ra, sức nặng của cả người y đều chuyển dời đến trên người của nam nhân, cả người Cửu Hoàng cũng trầm xuống theo……….
Tim nam nhân đều sắp vọt ra ngoài.
“Ta coi ngươi cứu như thế nào”. Nham Vân dán ở trên lưng của nam nhân, y ôn nam nhân vào trong ngực, hai tay gắt gao ôm bên hông của nam nhân, Hỏa Nhận mất đi hào quang kia đặt ở trước ngực của nam nhân, mũi đao bất thên bất ỷ (để ở giữa) cổ họng của nam nhân, Cửu Hoàng không dám động.
Đám người bên trên gấp tới độ muốn một chưởng đánh chết Nham Vân.
“Vì sao không kéo?”. Nham Vân ngước mắt nhìn về phía Cửu Hoàng, tươi cười suy yếu bên môi của y lộ ra ác ý, “Thuận đường ngay cả ta cũng cùng nhau kéo lên đi, không kéo lên liền cùng chết, nhưng mà ngươi cần phải cẩn thận, Hỏa Nhận của ta chính là tùy thời sẽ làm bị thương tới yết hầu của Tích thúc ngươi”. Y cười tới ghê tởm ở bên tai nam nhân, y tính toán từng chút từng chút diệt sạch nhuệ khí của Cửu Hoàng.
Y chưởng môn Nham môn này cũng không phải làm suông, dễ dàng để Cửu Hoàng kéo nam nhân lên như vậy thì y sẽ không gọi là Nham Vân.
Mà lúc này cả người của nam nhân đều sắp vô lực hư thoát, tay hắn bị Cửu Hoàng nắm, hắn chỉ nghe tới tiếng cười của Nham Vân, cùng cổ nhiệt khí lờ mờ khi Nham Vân ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện, dần dần đã ươn ướt hai má lạnh lẻo ……….
Tình huống nguy cấp là lúc Liễu Phong đã trở lại.
Một dây mây thật dài thả xuống bên người Nham Vân: “Nham Vân, mau tóm lấy dây mây, không còn thời gian rồi, động tác mau chút”. Bởi vì mỏm núi muốn sụp, mỏm núi phát ra tiếng vang nứt đổ.
Cửu Hoàng đang dùng sức kéo 2 người lên trên, thân thể của hai người chậm rãi đi lên trên, ngay khi Nham Vân đang chuẩn bị giơ tay muốn giữ chặt dây mây thì y nghe được tiếng sụp đổ dữ dội……….
Nham Vân nhìn tới khối đá dưới chân Liễu Phong sắp sụp xuống, còn tiếp tục như vậy thì tất cả mọi người sẽ ngã xuống, hơn nữa chính y cũng sắp vô lực rồi, đúng lúc này y làm quyết định ——
Nham Vân đột nhiên giơ tay túm lấy bàn tay đang nắm lấy nam nhân của Cửu Hoàng, y dùng lực gỡ tay của Cửu Hoàng ra: “Các ngươi nghĩ muốn cứu hắn, đời này cũng không có thể, nếu ta chết thì cũng muốn kéo theo hắn, mặc cho các ngươi thành Thần thành Phật, đời này cũng đều không thắng được ta……….”.
Ngay tại một giây ngắn ngủi kia, nam nhân nghe được thanh âm cõi lòng của chính mình tan nát, hắn bất lực nghẹn ngào, hoàn toàn mất đi tiếng nói, hắn chưa từng có chật vật quá như vậy, loại tra tấn này làm cho tình tự của hắn sụp đổ.
“Đừng!
“Đừng ——”
“Tích thúc, đừng……….”. Tiếng la tầng tầng lớp lớp truyền tới từ phía trên, nam nhân sớm phân không rõ lắm là thanh âm của ai với ai, hắn nhìn đến vẻ mặt khiếp sợ của Mạt Đồng, cùng vẻ mặt vô lực của Phật Hàng, cùng với bộ dáng tuyệt vọng của Cửu Hoàng, rõ ràng nhất là đôi mắt tiếc nuối sâu sắc của Xích Luyện………
Hiện tại Xích Luyện sẽ không lại có vướng bận, thế gian này cũng không gì để y lưu luyến nữa, nam nhân vừa chết y liền chân chính chấm dứt phàm trần, theo nam nhân rơi xuống.
Thiên môn cũng lập tức mở ra.
Một chùm thiên quang rơi vào trên người Xích Luyện, thân thể y cũng lập tức như bốc hơi biến mất ở mép vách núi, linh quang màu đỏ lấp lấp lóe lóe như huỳnh quanh theo gió tuyết bay về phía chân trời………
Rất rõ ràng.
Hết thảy đều rất rõ ràng.
Thân thể của 2 người hoàn toàn mất trọng lượng, cấp tốc rơi xuống.
“Ngươi luôn nói ta làm hại ngươi, oán khí của ngươi cũng nên chấm dứt, ngươi chết cũng nên nhắm mắt”. Nam nhân vô lực nghiêng đầu nghiêng đầu, muốn nhìn Nham Vân đang gắt gao ôm hắn, nước mắt của hắn mơ hồ tầm mắt, căn bản là không nhìn rõ lắm vẻ mặt lúc này của Nham Vân.
Áp khí cường đại kia khiến cho nam nhân không thể hô hấp, hắn mệt mỏi quá, hắn biết lần này chính mình xong đời rồi, theo hai người rơi xuống thì hết thảy ân oán giống như đều tan thành mây khói.
Nham Vân nhắm mắt, cái cằm tinh xảo của y để ở đầu vai của nam nhân, cũng vẻ mặt suy yếu ôm nam nhân, Hỏa Nhận trong tay y lập tức rớt xuống, rơi vào đáy cốc sâu không thấy đáy kia, thanh âm lợi khí cắt qua gió, cùng thanh âm gió điên cuồng gào thét thổi tung vạt áo hai người, đều là rõ ràng như vậy, gió gào thét bên tai giống như tiếng quỷ khóc.
Tại trong trong tiếng gió cuồng thét như quỷ khóc thì nam nhân mơ hồ nghe được bên tai truyền tới 1 tiếng nói nhỏ suy yếu tới cơ hồ nghe không thấy: “Sư thúc, ta chờ ngươi trên đường hoàng tuyền………”.
Thanh âm mơ hồ kia theo gió lướt qua………
Tất cả ân oán tình cừu đều theo bọn họ cùng nhau rơi xuống vực sâu……..
Sau trận chiến ở Đoạn Hồn nhai thì Phật Hàng phái người đi xuống tìm di thể của hai người, đáng tiếc đáy cốc kia quá sâu, hoàn toàn không thể đi xuống, hơn nữa phía dưới có chướng khí, cho dù ngã xuống ngã không chết thì cũng bị độc chết.
Sau khi tìm kiếm 1 tháng, hoàn toàn tìm không thấy.
Phật Hàng cũng nản lòng thoái chí từ bỏ, đã không có nam nhân thì y cùng với Mạt Đồng cũng không có cùng xuất hiện, Tà Hoàng song sinh sớm không có ý nghĩa.
Nham Vân chết rồi, Phật Hàng cũng coi như báo thù vì Thanh Phong cốc, Tà Đế cung 1 phân thành 2, y dẫn theo một đám đệ tử trở về Thanh Phong cốc, hơn nữa quảng chiêu môn nhân (thu nhận nhiều đệ tử), trọng chấn Thanh Phong cốc.
Mà Mạt Đồng lại ở lại Hoành Đỉnh, đổi Tà Đế cung thành Thiên Đồng môn, ngụ ý đồng thọ cùng thiên, chính là khi đêm khuya nằm mộng, y thường xuyên nhớ tới nam nhân kêu Tích Duyên kia, tươi cười ôn hòa kia……..
Xích Luyện phi thăng thành công, không ai biết y có gặp được Thanh Thiên Tôn hay không, không ai biết y có tìm được phần tình ái bỏ mất ngàn năm kia không, chính là nhân gian hắn mưa dầm kéo dài, dài dằng dặc không dứt……….
Cửu Hoàng lại là ở lại Trương gia quản lý sinh ý (buôn bán, làm ăn) thay nam nhân, thỉnh thoảng trở về phương Bắc xem xét, quản lý sinh ý của nam nhân tới thỏa thỏa đáng đáng, y tin tưởng một ngày nào đó nam nhân sẽ trở về.
Mà Liễu Phong đón thê tử của chính mình trở về Bạch Vân Quan, cũng một phong hưu thư (thư bỏ vợ) hưu (bỏ) nữ tử xinh đẹp kia, cũng sai người đưa nàng về phương Bắc, ở Bạch Vân Quan tổ chức tang lễ cho Nham Vân, còn đặt linh vị của Nham Vân cùng linh vị liệt tổ liệt tông của Thanh Sơn, mà vị trí kia vốn nên đặt linh vị của Tích Duyên, đáng tiếc Liễu Phong cố ý muốn an trí linh vị của Liễu Phong, trên dưới Thanh Sơn cũng không có người dám phản bác.
Cả đời này y đều đang bắt chước Tích Duyên , Liễu Phong hy vọng Nham Van có thể truy đuổi y, nhìn y, nhưng mà Nham Vân ngoài miệng nói thích y, sau lưng lại lên giường cùng sư thúc y, khiến cho cả môn phái đều biết.
Liễu Phong thanh lãnh cùng ngạo mạn, không cho phép y tiếp nhận Nham Vân như vậy.
Y trục xuất Nham Vân.
Mà Nham Vân vì chứng minh tình yêu với y, mà làm cho chính mình càng thêm cường đại, khi đó Liễu Phong đích thật là thật cao hứng, nhưng mà cố tình sư thúc y lại xuất hiện.
Nham Vân vốn nên là nhìn chính y, vì sao mỗi lần sư thúc y xuất hiện, cái nam nhân kia có thể rất dễ dàng kích thích tình tự của Nham Vân, y thực ghen tị, y biết Nham Vân thích y.
Chính là y không buông bỏ thân phận của chính mình được, thời điểm khi y muốn xoay người túm lấy Nham vân, lại phát hiện tựa hồ muộn rồi, Nham Vân vì bảo hộ y, không để y rơi xuống vách núi, kéo theo Tích Duyên cùng nhau rơi xuống.
Thời điểm y nhìn tới Nham Vân hôn sư thúc thì y thật sự ghen tị tới sắp phát cuồng………
Y thành thân cùng với Hồ Lục Nương cũng là vì chứng minh cho Liễu Tích Vân xem, cho dù y thú thân (kết hôn), Nham Vân vẫn sẽ khăng khăng một mực yêu y.
Sự thật thì y làm được.
Nhưng mà hết thảy những thứ này lại trở nên không có ý nghĩa, y thực chán ghét Tích Duyên, nếu trên đời không có nam nhân Tích Duyên này thì thật là tốt, y thậm chí hy vọng người bồi Nham Vân chết đi là chính mình, y dùng thanh lãnh cùng lãnh đạm che dấu đố kỵ không thể dừng lại.
Từ nhỏ y liền thích Nham Vân, nhưng biết nếu không phải bởi vì một câu của Nham Vân thì sư thúc y sẽ không truyền chức vị chưởng môn cho y, mỗi lần y nhìn thấy Liễu Tích Vân liền cảm thấy chán ghét, nhìn thấy Liễu Tích Vân cười với Nham Vân thì y cũng thực phản cảm.
Nhưng cố tình Nham Vân tận lực theo đuổi y, đối mặt theo đuổi của Nham Vân thì y vốn là thật cao hứng, nhưng Nham Vân lại một bên dây dưa không rõ cùng Liễu Tích Vân, ở trong mắt y thì diện mạo của chính mình không biết hơn biết bao nhiêu lần so với Liễu Tích Vân, y chính là cực kỳ tức giận, vì sao Liễu Tích Vân có thể “thân mật” như vậy cùng Nham Vân, chẳng lẽ liền bởi vì quan hệ thân thể kia?
Kỳ thật nếu Nham Vân muốn thì y cũng có thể, y cũng thực hy vọng Nham Vân có thể ôm y, đáng tiếc Nham Vân một lần đều không có.
Y nhớ rõ 1 ngày kia, thời điểm y đi tìm Liễu Tích Vân yêu cầu muốn học tân chiêu thức, Nham Vân mà y mong nhớ ngày đêm thế nhưng ở chỗ của Liễu Tích Vân, y thực kinh ngạc, bởi vì nhìn tới trường hợp *** mĩ kia, làm cho y cả đời khó quên.
Tuy rằng cái thời điểm kia ánh nến trong phòng thực u ám, lại đủ để cho Liễu Phong thấy rõ ràng, khi đó cả người Liễu Tích Vân trần trụi cưỡi ngồi ở trên người Nham Vân y phục lộn xộn, hai tay vòng quanh cổ của Nham Vân, mà hai tay của Nham Vân vòng qua dưới chân của Liễu Tích Vân, sau đó hai tay chế trụ sau thắt lưng của Liễu Tích Vân, hơn nữa để hai chân của Liễu Tích Vân gác cánh tay của Nham Vân.
Y nhìn thấy Nham Vân một bên một bên dùng sức đĩnh động phần eo, vùi dục vọng vào thật sâu trong cơ thể của Liễu Tích Vân, một bên dùng ánh mắt chậm rãi từ cổ của Liễu Tích Vân trượt xuống, cho tới địa phương thân mật tương liên của hai người………
Mồ hôi trên lông mi của Nham Vân cùng sương mù mê ly trong mắt kia đều chấn động thật sâu tâm của Liễu Phong………
Giao triền ái muội lại *** mĩ của 2 người chấn động Liễu Phong thật sâu, bởi vì hai người kia rất tập trung nên căn bản phát hiện y ở ngoài cửa.
Y nhớ rõ rành rành đối thoại của bọn họ…….
“Ngươi lên chậm một chút”.
“Mau dùng địa phương nóng ướt kia của ngươi kẹp chặt ta”.
“Đừng………”. Thời điểm kia chân của Liễu Tích Vân bị tách ra càng rộng……..
“Đừng cái gì, ngươi rõ ràng rất muốn………”. Nham Vân tựa hồ lại đút thêm 2 ngón tay vào, 2 ngón tay kích thích khiến cho nam nhân đang ngồi ở trên người Nham Vân, đang run rẩy………
Liễu Tích Vân bảo Nham Vân làm nhẹ 1 chút, nhưng mà động tác của Nham Vân lại càng mãnh liệt.
Liễu Tích Vân nhíu mày, đáy mắt xao động bất an, nhưng miệng cũng chỉ không ngừng rên rỉ, thanh âm trầm thấp ái muội kia quấn quanh Liễu Phong……….
Liễu Phong đố kỵ Liễu Tích Vân có thể thân cận Nham Vân như vậy.
Nhưng cái thời điểm này, Nham Vân lại ngẩng đầu, nhắm mắt hô: “Liễu Phong, thật là chặt”. Trong lòng Liễu Phong buồn vui lẫn lộn, đồng thời Liễu Phong càng thêm chán ghét Liễu Tích Vân.
Nhìn đến Liễu Tích Vân bị thương thì Liễu Phong lại thực cao hứng.
Liễu Phong đứng ở trên đại điện vắng vẻ, ra sức tố cáo Tích Duyên đối với linh vị liệt tổ của Thanh Sơn, y muốn nam nhân chết rồi cũng không có mặt mũi đi gặp sư tổ.
***
Thu tới xuân đi, bốn mùa thay đổi.
Đảo mắt lại là đầu xuân của một năm, trên trấn nhỏ phồn hoa của phương Bắc, ngựa xe như nước, hiệu buôn tụ tập.
Ở trước miếu Thành Hoàng cũ kỹ, mỗi ngày đều có một đôi huynh đệ (anh em)tới bày quán bán kiếm gỗ, thỉnh thoảng còn thay người vẽ bùa phòng thân.
Thời điểm đôi huynh đệ này mới tới trấn nhỏ thì 2 huynh đệ đều bị thương rất nặng, lại không có tiền trị liệu, vẫn là người của trấn trên gom tiền chữa trị cho bọn họ.
Hai huynh đệ này nói ra thì rất kỳ quái, bộ dạng ca ca (anh trai) bình bình thường thường, đệ đệ (em trai) lớn lên lại tuấn tú, một chút cũng không giống 2 hai huynh đệ.
Người trong trấn đều gọi ca ca của nhà này là a Thúc, gọi đệ đệ là Nhị Cẩu.
Nghe nói tên “Nhị Cẩu” này là ca y đặt cho y.
Ca ca nhà 2 huynh đệ này đối người khác ôn hòa, nhưng bình thường đối đệ đệ nhà mình không tính là tốt, cũng coi như không tệ lắm, nhưng thường xuyên trách cứ đệ đệ, mà tuy rằng đệ đệ này lớn lên anh tuấn, nhưng lại là cái ngốc tử(kẻ ngu si, kẻ đần).
Ngốc tử này mặc dù ngốc nhưng được các cô nương của trên trấn hoan nghênh……….
Lảm nhảm: Edit chương này mà tui chỉ mún băm vằm thèng Nham hiểm với thằng Liễu Phong kia ra cho vịt ăn luôn
Tích thúc ui, thúc phải mạnh mẽ lên đi chứ, quánh 2 đứa nó, hành 2 đứa nó tơi bời đi.
Có bợn nào đoán được cặp anh em ở cuối chương là ai hông nè???