CHƯƠNG 267
Nam nhân cảm thấy Nham Vân đang hồ loạn (tùy tiện, qua loa) khen hắn, hắn cùng từ “đẹp” căn bản là xa vời vô cùng, hắn biết ngốc tử này chắc là học được khi ở bên ngoài nghe người khác nói chuyện.
Ngón tay thon dài của Nham Vân thong thả vén y sam của nam nhân lên trên, y sam của nam nhân bị vén lên, thân thể bại lộ dưới ánh trăng, cảm giác mãnh liệt này khiến cho nam nhân ngừng hô hấp.
Nham Vân cúi đầu chôn ở đầu vai nam nhân, chóp mũi kia nhẹ nhàng trượt trên làn da của nam nhân, y thường thường vươn đầu lưỡi liếm mồ hôi trên đầu vai của nam nhân, y gọi “a Thúc”, toàn thân nam nhân đều như nhũn ra, nam nhân chỉ có thể ngã vào trên giường tùy ý Nham Vân xâm lược, nam nhân nhận thấy Nham Vân ngoại trừ cọ xát phía sau của hắn, cùng cọ xát bờ vai của hắn ra thì tựa hồ không biết kế tiếp nên tiếp tục như thế nào.
Hai người thở hổn hển.
Nam nhân vừa định xoay người, liền cảm giác được thứ rất nóng kia của Nham Vân, thứ đó trượt tới mông của hắn, hai tay của Nham Vân đè chân của hắn, làm cho hai chân của hắn kẹp chặt nó………
Nham Vân ngồi dậy, bắt đầu đong đưa phần eo: “A Thúc, a Thúc, thật thoải mái, a Thúc thật mềm, nóng quá………”. Một tay y ngăn chặn chân của nam nhân, 1 tay bấu thắt lưng của nam nhân.
Nam nhân nghiêng người, giữa hai chân mang theo thứ nóng rực càng ngày càng nóng của Nham Vân, thứ nóng bỏng kia của Nham vân cọ xát mông của hắn, tuy rằng không có thật sự tiến vào, nhưng độ ấm sắp bốc cháy giữa hai chân của hắn, khiến cho hắn vô tình phát ra tiếng thở dốc ái muội, đôi mắt ẩm ướt của hắn dừng ở trên người của Nham Vân, hắn giơ tay muốn đẩy Nham Vân ra, lại ngoài ý muốn đụng đến ngực của Nham Vân………
Đầu ngón tay của nam nhân run rẩy.
Tay Nham Vân giữ chân cùng thắt lưng của nam nhân, cũng bởi vì nam nhân gây cho y cảm giác sảng khoái mãnh liệt mà run rẩy, y đong đưa thân thể, va chạm chân của nam nhân.
Tiếng vang thanh thúy kia trong bóng đêm thực rõ ràng, tiếng thở dốc của hai người cùng thanh âm chấn động của ván giường dây dưa cùng một chỗ, cho tới khi Nham Vân hoàn toàn làm ướt chân của nam nhân…….thì 2 người mới dừng lại, hai người đều tiết ra, hai người tựa vào nhau thở hổn hển, lần này dược hiệu của Nham Vân tựa hồ mới hoàn toàn loại sạch, nam nhân ngồi dậy dọn dẹp 1 chút, lúc này Nham Vân mới dần dần an tĩnh lại, có lẽ là rất mỏi mệt, Nham Vân rất nhanh liền ngủ.
Nam nhân lau lau thân thể cho Nham Vân, sau đó chính mình cũng nằm xuống.
Qua một hồi lâu, tâm tình của nam nhân mới dần dần bình phục lại, thở dốc cũng ổn định lại.
Người từng cực kì khinh bỉ hắn, giờ phút này liền im lặng nằm ở bên người hắn, lông mi của Nham Vân có chút ẩm ướt, mồ hôi còn sót lại, nam nhân giơ tay lau đi mồ hôi sót lại trên cổ cho Nham Vân.
Nam nhân cũng không biết phải mang theo Nham Vân bao lâu, hắn rất muốn trở về nhìn nhìn tình hình của Biên thành, hắn tại trấn trên bán kiếm gỗ cũng thường xuyên nghe được một ít tin tức của người qua đường.
Nam nhân biết được Phật Hàng trở về Thanh Phong cốc, hơn nữa còn thu nhận đệ tử, hắn chết rồi, Phật Hàng tới từ đâu liền trở về nơi đó, hắn cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
Nam nhân nằm ở trên giường suy nghĩ, hắn biết Thanh Phong cốc là địa phương Phật Hàng lớn lên từ nhỏ, Phật Hàng vì báo ân mới vẫn đi theo hắn, hiện tại hắn “chết’, hơn nữa thù của Phật Hàng cũng báo, hắn biết rõ lúc trước dã tâm của Phật Hàng lớn như vậy, cũng muốn làm cho chính mình trở nên càng thêm cường đại, như vậy mới có thể bảo hộ được hắn.
Nhưng mà hiện tại hắn đã chết, Phật Hàng ngay cả danh hào Tà Đế cùng Tà Đế cung cũng không cần, gộp lại cùng nhau đưa cho Mạt Đồng, mà y lại tự mình trở về Thanh Phong cốc tị thế (ở ẩn), thuận đường còn có thể đem Thanh Phong cốc phát dương quang đại, làm chút chuyện vì chính phái cũng là đương nhiên .
Về phần Mạt Đồng……..
Nam nhân cũng nghe được không ít tin tức, Mạt Đồng căn bản là không lòng dạ nào để ý môn phái, Thiên Đồng phái của y cũng giao cho tâm phúc quản lý, nghe đồn y cả ngày trầm mê bên trong mĩ tửu (rượu ngon), mặc kệ mặc kệ sự tình môn phái, chính là nói y có chút cổ quái, nếu muốn tặng lễ cho y thì chỉ cần đưa mĩ tửu cho y, không được tặng mỹ nữ mỹ nam cho y.
Bởi vì hết thảy y đều không cần.
Mà nghe đồn về Cửu Hoàng liền phi thường đồng nhất, nói là y ở Trương phủ thay hảo hữu (bạn tốt) để ý sinh ý của Tích gia, rất nhiều người đều biết ba vị này là hảo hữu của Tích gia giàu nhất Biên thành.
Từ sau khi Tích gia mất tích thì 3 người không dính dáng tới nhau này, mỗi tháng còn sẽ phái 1 ít người tới đáy cốc đi tìm Tích Duyên.
Thời gian 1 năm, đối bọn họ nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, tuy rằng ba người thường xuyên sẽ cảm thấy tâm ý nguội lạnh (nản lòng thoái chí), ba người cũng đều không phải đều là thời khắc ở tại Biên thành, nhưng chuyện tìm người thường xuyên không có bỏ xó, đều là từ người bên dưới phụ trách.
Chỉ tiếc vẫn đều không có tìm được, trong miệng người trên đời thì ba vị này xem như rất nặng tình nghĩa.
Nam nhân trở người, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hắn duy nhất không biết được chính là Xích Luyện như thế nào……..
Ngày đó hắn nhìn đến Xích Luyện biến mất trên vách núi, lúc ấy Xích Luyện sửng sờ ở trên huyền nhai nhìn chăm chú vào hắn, trong ánh mắt phức tạp kia lộ ra tiếc nuối cùng dây dưa, tựa hồ mang theo một chút thống khổ.
Thời điểm kia Thiên môn mở, nam nhân cũng liền biết Xích Luyện đã tới giờ, Thiên môn mở ra, thượng đế ngự chiêu, không muốn quay về thì cũng phải quay về.
Nhưng mà Xích Luyện lại đi rất bất chợt, cũng đi rất đúng lúc.
***
Từ sau khi Nham Vân bị cô nương kia hạ dược, về sau mỗi lần có cô nương tới mời Nham Vân đi ăn cơm, hoặc là ngắm hoa, ngắm hoa đăng trên phố, du thuyền trên hồ, nam nhân đều hết thảy không cho phép.
Ngày hôm đó nam nhân mới vừa dọn quán trở về, trên đường về nhà, Nham Vân nói khát nước, hắn bảo Nham Vân chịu đựng trở về nhà lại uống, hắn đi mấy bước mới phát hiện Nham Vân đứng ở tại chỗ.
“Nhị Cẩu, làm sao vậy?”. Nam nhân kéo cổ tay của Nham Vân, vỗ vỗ thắt lưng của Nham Vân, “Chính là lại nhìn thấy vị cô nương xinh đẹp nào ư”. Động tác của hắn rất nhẹ, hắn theo ánh mắt của Nham Vân nhìn qua………
Khi nam nhân nhìn thấy thân ảnh thanh lãnh trong đám người thì đột nhiên ngây ngẩn cả người, mạt thân ảnh quen thuộc kia đang bước xuống từ xe ngựa, chậm rãi đi vào gian khách *** khí phái ở phía trước.
Nam tử toàn thân tản ra hơi thở thanh lãnh kia, đó là chưởng môn đương nhiệm của Bạch Vân Quan, Liễu Phong.
Liễu Phong thế nhưng tới phương Bắc này……..
Nham Vân có chút thất vọng nhìn đại môn (cửa lớn) của khách ***, bởi vì Liễu Phong đã sớm đi vào, nam nhân kéo ống tay áo của Nham Vân, bảo Nham Vân về nhà, Nham Vân vẫn là sửng sờ ở tại chỗ không đi.
Nam nhân ngước mắt nhìn Nham Vân, tâm tình có chút phức tạp: “Người đều đi rồi, ngươi vẫn nhìn a”.
Nham Vân lưu luyến không rời theo sát nam nhân trở về nhà, trên đường vẫn kéo tay áo nam nhân hỏi: “A Thúc, người vừa rồi bộ dạng thật đẹp, y là ai vậy?”.
“Không biết”. Nam nhân lắc đầu.
Cả ngày này Nham Vân đều nói mãi Liễu Phong rất đẹp, rất dễ nhìn, một bộ bộ dáng bị câu hồn, lúc này nam nhân mới hiểu được, Nham Vân thủy chung đều là Nham Vân, cho dù Nham Vân biến ngốc thì cũng vẫn là tình hữu độc chung* đối Liễu Phong như vậy.
*tình hữu độc chung: là 2 người phải có thời gian tiếp xúc lâu dài mới nảy sinh tình yêu, chung tình với 1 người duy nhất
Mặc kệ là thời điểm Nham Vân thanh tỉnh, vẫn là hiện tại sau khi ngốc rồi, Liễu Phong đối với Nham Vân mà nói đều là đặc biệt như vậy, nam nhân nhìn thấy bộ dáng Nham Vân cả ngày thất hồn lạc phách giống như bị bệnh tương tư.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, nam nhân đều phát hiện mỗi khi Nham Vân đi qua gian khách *** mà Liễu Phong ở kia thì đều sẽ dừng bước trông ngóng, nhưng lại không dám đi vào tìm.
Hôm nay nam nhân cả đêm cũng không ngủ, hắn ngồi ở trước bàn viết một phong thư, hôm sau thời điểm đi qua khách *** thì hắn đưa thư cho Nham Vân, bảo Nham Vân đi tới khách ***, giao thư cho Liễu Phong.
“A Thúc, Liễu Phong là ai? Ta không nhận thức, phải tìm như thế nào?”. Nham Vân chớp chớp mắt, liếc mắt nhìn khách *** 1 cái, không quá muốn đi.
“Ngươi đi liền biết, ngươi gặp y sẽ thật cao hứng, ngươi giao thư cho y, y đọc liền hiểu được”.
Hôm nay nam nhân còn cố ý đưa Nham Vân đi mua tân y sam, Nham Vân ăn mặc sạch sẽ lại giản dị, tuyệt không nghèo hèn, ít nhất để khi Nham Vân gặp lại Liễu Phong thì không nhếch nhác như vậy.
“Nga, được”. Nham Vân rầu rĩ gật đầu, liền đi đưa tin dựa theo phân phó của nam nhân.
Nham Vân vừa mới vào khách ***, nam nhân liền xoay người rời đi, hắn không có chờ Nham Vân, liền trực tiếp trở về nhà, bởi vì hắn biết lần này Nham Vân sẽ không lại trở về, tối hôm qua hắn viết lá thư này, là để Liễu Phong chiếu cố Nham Vân.
Nham Vân thích Liễu Phong như vậy, Liễu Phong có tình ý với Nham Vân, nhất định sẽ mang Nham Vân về Bạch Vân Quan chăm sóc tử tế, cứ như vậy nam nhân cũng có thể an tâm quay về Biên thành.
Đêm nay trời mưa thật sự lớn, mưa to kia cọ rửa rừng trúc, lá trúc phát ra tiếng vang xào xạc, bóng trúc bên ngoài không ngừng lay động, tia chớp tiếng sấm mưa to như trút xâm tập (xâm nhập + tấn công) trấn nhỏ phương Bắc.
Nam nhân một mình ăn cơm chiều, rửa chén ở trong viện tử, bên ngoài sấm sét đan xen, mưa rơi xuống dưới mái hiên đều làm ướt y sam của hắn, hắn lại hoàn toàn không biết………..
Hắn cũng không biết hắn rửa chén rửa bao lâu, hắn chỉ nghe được có tiếng bước chân cấp tốc tới gần.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đến bên trong mưa to tràn ngập hơi nước, một mạt thân ảnh quen thuộc đứng ở nơi đó, cả người Nham Vân đều bị mưa to xối………..
Trên gương mặt, trên sợi tóc, trên cằm của Nham Vân tất cả đều là nước, y đứng ở trong mưa, thần tình thương tâm nhìn chăm chú vào nam nhân……..
“Xoảng” 1 tiếng, cái chén trong tay của nam nhân rơi xuống trên mặt đất.
Ngốc tử này thế nhưng tự mình chạy về tới đây!
“Ngươi như thế nào………”. Nam nhân kinh hãi nhìn Nham Vân, bởi vì hắn không nghĩ tới Nham vân sẽ tự mình trở về.
Như thế nào đã trở lại………