CHƯƠNG 283
Tức phụ?
Cái gì cùng cái gì.
Thật sự là “đồng ngôn vô kị”………. (trẻ nhỏ nói chuyện không có kiêng kị)
Lời của Nham Vân khiến cho nam nhân thực xấu hổ, hơn nữa Nham Vân bất thình lình hôn làm cho nam nhân có chút giật mình sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới Nham Vân sẽ đột nhiên hôn hắn như vậy.
Nham Vân ôm sát thân thể của nam nhân, nam nhân nghĩ muốn nghiêng đầu, lại nghiêng không ra, bởi vì Nham Vân hôn…….. Thực ngây thơ, liền ôm hắn lung tung hôn vài cái liền không biết nên tiếp tục như thế nào, chính là môi chạm môi, hôn tới hôn lui, nhìn đến nam nhân sững sờ thụ động, Nham Vân lại hôn nam nhân 2 cái, chính là môi đối với môi hôn nhẹ, không có xâm nhập gì………..
Nam nhân bình tĩnh nhìn Nham Vân, thản nhiên nói nhỏ: “Ngốc tử”. Hắn như là đang nói với Nham Vân, hoặc như là đang độc thoại, ánh sáng trên giường hôn ám, đôi mắt của lẫn nhau là sinh động rõ rệt như vậy.
Nham Vân cũng không có phản bác, chính là ôm Tích Duyên nói suốt, muốn Tích Duyên làm tức phụ của y, Tích Duyên ngược lại không có tức giận, còn thực kiên nhẫn giải thích cho y, phải giữa nam nhân cùng nữ nhân mới có thể làm phu thê, giữa nam nhân cùng nam nhân không thể làm phu thể, Nham Vân cũng không có thể gọi hắn là tức phụ, bởi vì Tích Duyên đường đường chính chính là đại nam nhân.
“A Thúc, ngày mai có đi bày quán hay không?”.
“Về sau đều không đi”. Nam nhân lắc đầu, cũng treo tốt y sam, hắn chậm rãi nằm xuống nghỉ ngơi.
Nham Vân cũng nằm xuống cùng nam nhân: “Vì sao không đi?”. Y cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì ngày thường a Thúc đều là gió mặc gió, mưa mặc mưa đi bày quán, từ sau khi người mặc hắc y phục (đồ đen) kia tới, a Thúc sẽ không lại bày quán.
Nham Vân vẫn là nhớ rõ thời điểm lần trước du hồ cùng Liễu Phong, gặp a Thúc cùng người hắc y kia, người kia cùng a Thúc rất thân mật, tuy rằng cho tới bây giờ người kia đều không có tới nhà tìm a Thúc, nhưng mà từ sau khi người kia xuất hiện thì a Thúc sẽ không đi bày quán, y thật lo lắng a Thúc khác thường, hơn nữa cái người kêu Xích Luyện còn thường thường tới tìm a Thúc.
Y không thích ai tới gần a Thúc quá, cũng không thích người khác ngủ ở trên giường của y cùng a Thúc, tuy rằng đêm đó chuyện Xích Luyện ngủ trên giường bị Nham Vân nhìn thấy, nhưng đầu của y rất đau, nằm xuống liền mê man, muốn hỏi a Thúc đều không được, sự tình qua mấy ngày sau, y thấy a Thúc cũng không nhắc tới.
Y cũng không dám hỏi, chỉ là thổ lộ tâm tư với a Thúc, hy vọng lần sau đừng phát sinh loại sự tình này nữa, nếu bằng hữu của a Thúc tới, muốn ngủ giường, y liền chỉ có thể ngủ trên mặt đất.
Gần đây đầu của y thường xuyên đau, không ôm a Thúc ngủ, căn bản là ngủ không được, có đôi khi buổi chiều Liễu Phong tới gặp y, khi y tỉnh lại nhìn không thấy a Thúc thì cũng sẽ đau đầu.
Thời tiết càng ngày càng nóng, y cũng càng ngày càng không thoải mái, khó chịu, nhất là thời điểm nhìn đến a Thúc cùng “bằng hữu” cùng một chỗ, y rất mất hứng, bởi vì trước kia a Thúc chỉ giúp y gắp rau thôi, hiện tại lại thêm 1 người tới chiếm dụng thời gian của a Thúc, y không thoải mái, khi đầu khó chịu liền bắt đầu đau nhức.
“Ngươi đang nói cái gì”. Nam nhân vỗ vỗ mặt của Nham Vân, bảo Nham Vân hảo hảo ngủ, đừng nghĩ những chuyện tình loạn thất bát tao, bảo Nham Vân ngoan ngoãn ngủ.
Nham Vân ôm chặt nam nhân: “A Thúc, ngày mai chúng ta đi bày quán được không, đừng dừng ngân lượng của bằng hữu ngươi……..”. Y hàm hồ nhỏ giọng nói, bởi vì sợ a Thúc tức giận, y không dám nói quá lớn tiếng.
“Ta không dùng bạc của bọn họ……..”. Nam nhân giơ tay chậm rãi sờ sờ y sam cũ treo tại đầu giường, túi tiền hắn buộc ở bên hông đã trống rỗng, một xu tiền đều không có……..
Buổi tối hôm nay nam nhân ngủ có chút không yên, cả đêm đều nằm mơ, sáng sớm hôm sau hắn liền thức dậy đi đốn củi, làm nhiều kiếm gỗ, hơn nữa số lượng trước kia chưa bán hết cũng không ít.
Hắn cảm thấy có đôi khi Nham Vân nói rất đúng, hắn có tay có chân, vì cái gì cần dùng tiền của người khác, cho dù là phải tích góp từng tí một ngân lượng để quay về Biên thành, vậy cũng có thể là hắn chính mình kiếm.
Cho nên sau khi Nham Vân thức dậy, hắn lại mang theo Nham Vân đi bày quán, hôm nay Nham Vân liền kéo ống tay áo của nam nhân, hắn hất bay tay của Nham Vân ra, ngước mắt lên lại nhìn đến Xích Luyện.
“Sao ngươi lại tới đây?’. Nam nhân có chút kinh ngạc.
“Tích đại ca , hôm nay sinh ý của ngươi tốt không?”. Xích Luyện đi tới, động tác thong thả chỉnh lí kiếm gỗ thay nam nhân, y đến lúc này, liền đưa tới vô số ánh mắt, căn bản không ai dám tới đây.
Tất cả mọi người đang quan vọng (xem chừng, xem thế nào)………
Dưới ánh mặt trời.
Nhất kiện y sam diễm sắc (màu tươi đẹp) của Xích Luyện như hỏa diễm lóa mắt, gió kia thổi vạt áo của y bay lên, giống như xích huyết hỏa liên (sen lửa đỏ như máu) nở rộ dưới ánh mặt trời, làn da y trắng nõn, bao phủ tại trong ánh mặt trời vẻ cực kỳ chói mắt…….
Xích Luyện đang chỉnh lý kiếm gỗ thay nam nhân, thấy nam nhân đang sững sờ, y chậm rãi ngước mắt nhìn về phía nam nhân tâm thần không yên: “Ta cũng giúp ngươi, như thế nào?” .Y rất có thành ý.
Lóa mắt đứng ở một bên không nói chuyện.
Nam nhân tiến lên lấy đi kiếm gỗ trên tay Xích Luyện, hắn cảm thấy có chút áy náy, Xích Luyện chưa hề phải làm loại sự tình này: “Không làm phiền ngươi, ngươi như vậy thì ta làm sinh ý như thế nào”. Hắn thực khó xử, những người này nhìn đến Xích Luyện đều trợn tròn mắt, đều sững ở tại một bên quan vọng, làm sao còn có tâm tình mua kiếm gỗ.
Xích Luyện cũng không miễn cưỡng, nhìn đến nam nhân liếc mắt nhìn Nham Vân một cái, y cũng không muốn làm nam nhân khó xử: “Vậy ta đi về trước, nếu các ngươi có khó khăn, có thể tới khách *** phía trước tìm ta”.
Nam nhân liếc mắt nhìn khách *** kia một cái, gật gật đầu, nhìn thấy Xích Luyện đi rồi thì hắn mới yên tâm.
Ngày hôm đó tiếp theo mọi thứ đều bán hết, buổi chiều Liễu Phong sẽ đón Nham Vân đi, Nham Vân mới đầu còn không muốn đi, nhìn đến nam nhân bán không sai biệt lắm, Liễu Phong mới ngạnh (cường ép, cứng rắn) kéo Nham Vân đi.
Gần đây Cửu Hoàng đều ở khách *** nghỉ ngơi, nam nhân thỉnh thoảng sẽ đi gặp y, nhưng hơn phân nửa hoạt động của y đều là buổi tối, cuộc sống cơ hồ đều ngày đêm đảo lộn, bởi vì buổi tối khá mát mẻ, ban ngày thực nóng, y không quen.
Nam nhân cũng biết rõ.
Cửu Hoàng cùng Mạt Đồng đều biết sự tình hắn lại bày quán ở đầu phố, nhưng lần này Mạt Đồng cũng không có ngăn cản nam nhân, Cửu Hoàng cũng không có nói cái gì, giống như đều làm bộ không biết.
Mỗi lần nam nhân đi ngang qua hoa phố, nhìn đến đại môn của Mạt phủ đóng chặt, vài lần hắn đều muốn đi vào, nhưng bên trong tựa hồ không có ai, hắn liền chỉ đi ngang qua thôi.
Buổi chiều hôm nay.
Thời tiết thực nóng bức, hôm nay hắn không có mang Nham Vân đi ra ngoài, bởi vì bên ngoài rất nóng, Nham Vân cũng kêu nóng, hơn nữa buổi sáng hôm nay Liễu Phong đã tới rồi, bọn họ ở nhà, nam nhân liền tự mình đi ra ngoài bày quán.
Hôm nay hắn liền dọn quán sớm, hôm nay người đi đường trên đường đều rất ít, Tích Duyên cảm thấy cũng nóng tới sắp bốc khói, hôm nay hắn mặc y sam Nham Vân mua cho y, nhìn qua chính là một cái trung niên nam nhân bình thường.
Hắn mới vừa thu dọn xong các thứ.
Liền nhìn đến………
Một hàng đệ tử của Thanh Phong cốc, từ ngoài thành tiến vào, hơn mười vị đệ tử của Thanh Phong cốc mặc y sam hoa phục (xa xỉ, xa hoa) màu vàng nhạt, trên lưng đeo pháp trượng phân chia dựa theo cấp bậc, y sam trên người các đệ tử cũng là lấy tu vi mà định luận y sam khác nhau, đeo trang sức khác nhau, từ thanh nhã đến hoa mỹ, từ hoa mỹ đến tinh mỹ đến cực điểm, nhóm người này đi vào, cực kỳ bắt mắt………
Đệ tử của Thanh Phong cốc, từ trước đến nay đều có nam, có nữ.
Nam nhân đứng ở bên đường nhường đường, lập tức liền nhìn đến 8 vị đệ tử của Thanh Phong cốc khiêng một cái cỗ kiệu tinh mỹ rất lớn vào thành, 8 người kia bị đại sa liêm (màn mỏng lớn) hờ che……..
Người bên trong kiệu 1 thân áo cà sa màu bạc, ngân phát (tóc màu bạc) mềm mại kia tỉ mỉ buộc thẳng lên, thần thái người nọ bình tĩnh, đôi mắt nhắm chặt, tay làm Phật ấn, ngồi xếp bằng ở trong kiệu.
Sa trướng kia lung la lung lay, nhẹ nhàng bay lên, nam nhân nhất thời sững sờ ở tại chỗ, người bên trong kiệu, giữa ánh mắt kia lộ ra sự sắc bén, nam nhân lập tức liền nhận ra người này chính là chưởng môn của Thanh Phong cốc, Phật Hàng.
Đoàn người này đi qua bên người nam nhân, dừng ở trước cửa nhà đại hộ Lưu phủ tại trấn trên, bốn phía có chút người qua đường vây qua xem náo nhiệt, nam nhân cũng bất giác đi qua.
“Mọi người trong Lưu phủ gần như chết sạch, mấy ngày nay có đạo sĩ tới, chính là quý phủ âm khí quá nặng, bây giờ Thanh Phong cốc đều tới đây, khẳng định có đại sự xảy ra………”.
Nam nhân nhớ rõ, thiên kim của Lưu phủ này, chính là vị tiểu thư từng chuốc xuân dược cho Nham Vân, hắn nghe người khác nghị luận, vài ngày trước hắn không có tới bày quán, vẫn chưa biết trấn trên phát sinh chuyện.
Nếu không phải hôm nay tới đến xem náo nhiệt, vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, đệ tử của Thanh Phong cốc vây quanh bên ngoài một vòng, chặn dân chúng xem náo nhiệt, đệ tử của Thanh Phong cốc giơ tay mở đại môn của Lưu phủ ra……..
Một cỗ thi thối ( mùi xác thối) mãnh liệt đập vào mặt mà tới, thôn dân sợ tới mức bịt mũi lui ra thật xa, liền ngay cả đệ tử của Thanh Phong cốc nhìn quen huyết tinh này cũng đều nhíu mày.
Ánh mắt của nam nhân dừng ở thanh âm của Phật Hàng, hắn bịt mũi nhìn tình huống bên trong, nơi nơi trong viện tử đều là thi thể (xác chết), có rất nhiều máu, bởi vì thời tiết quá nóng, thi thể đều có mùi.
Mà lúc này, nam nhân chậm chạp đi tới phía trước, Phật Hàng mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy nam nhân……….