CHƯƠNG 315 PN7
Nham Vân bình tĩnh nhìn nam nhân 1 lát, mới thản nhiên nói: “Không phải”.
Nam nhân chậm chạp tránh thoát tay của Nham Vân, hắn lui ra phía sau hai bước, lắc đầu tỏ vẻ vẫn là không đi: “Ta liền ở tại chỗ này, ngươi mau trở về, ngươi đi ra ngoài lâu quá cũng không tốt, Liễu Phong còn đang chờ ngươi, ngươi tốt nhất vẫn là mau quay về”.
Hơn nữa bọn họ vẫn gặp mặt nhất định sẽ khiến cho sẽ khiến cho Liễu Phong hiểu lầm, Liễu Phong tâm tư mẫn cảm khẳng định sẽ hiểu lầm bọn họ.
Nhưng mà Nham Vân cũng không cảm thấy như vậy, y điềm tĩnh từng bước một tới gần nam nhân, “Liễu Phong nói, y thật cao hứng cùng ngươi gặp mặt, cũng không để ý ngươi đi Nham môn, sư thúc, ngươi theo ta trở về đi, ta sẽ khoản đãi ngươi thật tốt, ngươi giúp ta nhiều như vậy, phải cho ta 1 cơ hội đáp trả nhân tình (tình nghĩa, ân tình) của ngươi, bằng không trong ta sẽ lòng ta không yên”.
Thì ra Nham Vân là không an tâm, cho nên mới đến mời hắn đi trả nợ nhân tình, Nham Vân nói như vậy ngược lại làm cho nam nhân có thể tương đối chấp nhận, nam nhân chung quy vẫn nên cho Nham Vân 1 cơ hội trả nợ nhân tình.
Nham Vân là không muốn nợ hắn, mới mời hắn đi làm khách, là muốn trả nợ, trả nợ mà thôi………
Trả nợ xong rồi thì bọn họ tự nhiên liền không còn quan hệ rồi, nam nhân theo Nham Vân đi Nham môn, trên đường đi nam nhân cũng không nói gì cả, hắn chỉ hy vọng sau khi tới Nham môn, Nham Vân đừng đối xử tàn nhẫn quá với hắn là được.
Nham Vân thấy nam nhân tâm sự nặng nề không nói lời nào, y bước chậm lại đi ở bên cạnh nam nhân, “Sư thúc, ngươi chính là đang lo lắng như thế này gặp Liễu Phong sẽ khó xử?”.
Nam nhân gật đầu.
“Liễu Phong cam đoan qua cùng ta, y nói sau này sẽ hiếu kính ngươi thật tốt”. Nham Vân đều nói lời của Liễu Phong nói với nam nhân, Liễu Phong nói đều là lời khách sáo, nhưng nam nhân lại càng thấy bất an.
Trong mắt Liễu Phong không dung 1 hạt cát (ý bảo thèng nì nhỏ nhen), nam nhân rất lo lắng tới lúc đó biến thành kết thúc không tốt, hắn đã làm tốt chuẩn bị bị Nham Vân đuổi xuống núi, tại sau khi nghe xong lời nói của Nham Vân thì hắn cũng chỉ là bình tĩnh nhìn Nham Vân, từ đầu tới cuối hắn đều không có nói 1 chữ nào, nhưng mà nam nhân vốn kiên cường, khi đi đến cầu thang ngoài đại điện của Hoành Đỉnh thì chân của hắn lại nặng nề giống như đeo chì.
Nhưng mà Nham Vân lại trực tiếp ôm hắn lên cầu thang, dẫn hắn từ hành lang uốn lượn quanh co ngoài đại điện đi về phía trước, nam nhân rất muốn nói không muốn đi cùng Nham Vân, nhưng mà Nham Vân phát hiện hắn càng đi càng chậm, dứt khoát tóm lấy cổ tay hắn, trực tiếp kéo hắn đưa tới bên trong đại viện lạc Liễu Phong ở, nơi đây hoa cỏ đều cắt sửa phá lệ tinh xảo, thực hiển nhiên là tỉ mỉ trang trí qua……..
Liễu Phong một thân thanh y tao nhã ngồi ở trên ghế đá tại viện tử xem kiếm phổ, nghe được Nham Vân gọi y, y mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đến nam nhân theo Nham Vân trở về, đáy mắt y hiện lên vài tia kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới nam nhân thật đúng là dám Nham Vân cùng nhau trở về, mà nam nhân cũng nhận thấy được Liễu Phong tựa hồ mất hứng.
“Đã lâu không gặp”. Nam nhân bình tĩnh bắt chuyện cùng Liễu Phong.
Đáy mắt của Liễu Phong mất đi bất mãn, ngược lại là thực nhẹ nhõm nở nụ cười: “Liễu sư thúc, ngươi thực khách khí, ngươi tới bên này ngồi, ta cùng với Nham Vân hôm qua đúng lúc nhắc tới ngươi, liền muốn mời ngươi đến Nham môn làm khách, ngươi quý nhân bận việc cũng chịu tới gặp chúng ta, chúng ta nhất định chiêu đãi ngươi thật tốt”. Tươi cười của y rất lãnh thanh.
“Không cần khách khí”. Nam nhân nhưng thật ra không nghĩ tới từ trước đến nay Liễu Phong lãnh thanh sẽ khách khí như vậy.
“Ta đã nói rồi Liễu Phong sẽ không để ý “. Nham Vân ngồi xuống ở bên cạnh Liễu Phong, nam nhân liền ngồi đối diện hai người, nam nhân cũng chẳng ừ hử gì cả, đối với lời nói của Nham Vân, nam nhân chỉ là chậm rãi gật gật đầu, cái gì đều không có nói.
Liễu Phong nhìn nam nhân 1 lát, liền chuyển hướng Nham Vân, thả chậm thanh âm nói: “Ta đã nói rồi, sư thúc ta có thành kiến với ta, bây giờ ngươi tin rồi chứ?”.
“Ân”. Nham Vân nhìn nam nhân, gật đầu với nam nhân, nhưng mà đang trả lời Liễu Phong.
“Ta thấy các ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là mệt mỏi nghĩ muốn nghỉ ngơi”. Nam nhân cũng không nhìn Nham Vân, hắn chỉ là bình tĩnh nhìn chằm chằm Liễu Phong, “Các ngươi mời ta tới, cũng không phải muốn ôn chuyện cùng ta, ta ở tạm mấy ngày tại nơi này liền đi xuống núi, như vậy các ngươi cũng có thể an tâm, không cần lo lắng nợ nhân tình ta, ta sẽ không tìm các ngươi đòi nhân tình”.
Nam nhân nói xong đứng dậy đi nghỉ ngơi, Liễu Phong căn bản không để ý tới nam nhân, liền tự cố tự theo sát Nham Vân nói chuyện, mà Nham Vân lại không có đang nghe, ánh mắt của Nham Vân từ đầu tới cuối đều dừng ở trên người của nam nhân.
Nam nhân liền tại Nham môn ở lại, hắn cũng không tốt loạn đi nơi nơi tại địa phương này của Nham Vân, nếu gặp được Liễu Phong lại càng không tốt lắm, hắn biết Liễu Phong vẫn là rất không thích hắn.
Tuy rằng là Liễu Phong biểu hiện thật sự độ lượng thực khách sáo trước mặt Nham Vân, nhưng mà hắn biết tận đáy lòng Liễu Phong chán ghét hắn, hắn nhiều nhất tản bộ ngay tại trong viện tử bên cạnh phòng hắn.
Ban đêm hôm nay nam nhân mới vừa tắm rửa xong, tại trên đường từ dục trì (hồ tắm) đi trở về phòng, gặp Liễu Phong đang muốn đi tắm rửa, nhưng mà Liễu Phong lại lãnh thanh đi đến trước mặt hắn rồi dừng bước.
“Liễu Tích Vân, không nghĩ tới ngươi thật đúng là dám theo Nham Vân lên trên núi, sự can đảm của ngươi thật sự là rất hơn người”. Liễu Phong đang lãnh thanh trào phúng nam nhân, nhìn đến nam nhân không nói lời nào, y chậm rãi đi vòng quanh 2 vòng bên người nam nhân, sau đó tiến đến bên tai nam nhân rồi cười lạnh nói: “Ngươi đã tới đây rồi, vậy liền chiêu đãi ngươi thật tốt, ta sẽ cho ngươi hối hận tới muốn chết”.
Lời của Liễu Phong làm cho nam nhân rất là kinh ngạc, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Phong mắt lạnh trừng hắn, Liễu Phong lại trục ngôn bất húy (nói thẳng ko kiêng kị gì) cảnh cáo nam nhân: “Nham Vân là của ta, người mà y thích cũng là ta”.
“Ta biết”. Nam nhân rất bình tĩnh, trước đây hắn sớm liền biết.
“Ngươi đừng không biết tự lượng sức mình, cuối cùng người thụ thương chính là ngươi, nếu ta là ngươi thì ta sớm liền xuống núi”. Liễu Phong khinh thường nhìn kỹ nam nhân 1 hồi, lại cố ý sửa lại cách nói của chính mình một chút, “Không đúng, phải nói nếu ta là ngươi, ta căn bản là sẽ không lên núi”. Liễu Phong lớn lên xinh đẹp, cười rộ lên cũng đẹp.
Đối mặt khiêu khích của Liễu Phong, nam nhân chính là thản nhiên đáp lại 1 câu: “Đáng tiếc ngươi không phải ta”. Nam nhân nói xong, liền không hề nhiều lời cùng Liễu Phong, trực tiếp trở về phòng.
Liễu Phong sắc mặt xanh mét đứng ở trên hành lang, câu nói kia cuối cùng kia của nam nhân khiến y rất lưu tâm.
Giờ sửu (1-3 giờ sáng) đêm đó.
Đệ tử của Nham ở bên ngoài tuần tra gõ mõ cầm canh, nam nhân thủy chung đều ngủ không được, hắn mặc nội sam, ngồi tựa ở trên giường, hắn chèn gối mềm ở sau lưng, hắn ngủ không được, không có việc gì làm, hắn lấy cuốn sách Mạt Đồng đưa cho hắn ra tùy tiện nhìn xem.
Rất hương diễm.
Rất nóng bỏng.
Nhưng mà nam nhân cũng rất bình tĩnh xem.
Trong phòng.
Lư hương kia tràn ra mùi đàn hương nhàn nhạt, rất là dễ chịu, ánh nến trong phòng rất u ám, Nham Vân an bài phòng cho nam nhân rất đơn giản, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, rất hợp tâm ý của hắn, nhưng mà cái giường này 1 mình hắn ngủ hình như hơi lớn 1 chút, hắn ngồi tựa vào bên trong màn giường hờ khép bắt tay vào lật sách xem.
Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa khẽ vang lên, nam nhân cho rằng chính mình nghe lầm, nhưng đối phương lại gõ mấy cái, nam nhân lên tiếng: “Vào đi, cửa không khóa”. Hắn giơ tay vén màn giường lên……..
Nam nhân nhìn đến người vào từ bên ngoài là Nham Vân, hắn chậm rãi gập sách lại nhét dưới chăn, hắn im lặng ngồi ở trên giường nhìn Nham Vân đi đến bên giường ngồi xuống.
Tử bào (áo tím) của Nham Vân dưới ánh nến u ám tản quang mang hoa mỹ như cũ, nam nhân tựa vào bên giường không nhúc nhích, Nham Vân nghiêng người nhìn về phía nam nhân, trên khuôn mặt tuấn tú của Nham Vân không có biểu tình gì.
Ánh mắt của Nham Vân dừng ở trên mặt của nam nhân, y rất im lặng nhìn chăm chú vào thần thái ôn hòa của nam nhân trước mắt, “Ngươi ở đây thấy quen chưa?’. Y kề sát vào nam nhân một chút……..
“Ở quen rồi”. Nơi này ăn ngon, ở tốt, hắn như thế nào có thể ở không quen chứ, trước đây hoàn cảnh ác liệt như vậy hắn đều có thể thích ứng, khoản đãi của nơi này đã tốt lắm rồi.
“Vậy đêm nay vì sao ngươi không đi ra dùng bữa, là do đồ ăn của nơi này không hợp khẩu vị?”. Nham Vân rốt cục chú ý tới sở thích của nam nhân, nhưng mà nam nhân cũng không phải bởi vì đồ ăn không ngon, mới không có đi ra ngoài.
“Không phải”. Nam nhân lắc đầu, ánh mắt của hắn dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú của Nham Vân, “Không phải không hợp khẩu vị, là ăn không vô, không có đói”. Tươi cười trên mặt của hắn coi như ôn hòa.
Nham Vân cũng không hỏi nữa, hắn liền ngồi 1 lát, liền chuẩn bị đi, nhưng lại đụng đến thứ cưng cứng dưới chăn, y trực tiếp lấy ra cuốn sách vừa rồi nam nhân nhét trong chăn ……..
“Trả sách lại cho ta”. Nam nhân lập tức giơ tay lấy sách, Nham Vân lại tránh được.
Nham Vân cầm cuốn sách kia hỏi nam nhân: “Đây là vật gì?”. Nhìn đến nam nhân sắc mặt ngượng ngùng, y liền càng thêm tò mò, nhìn đến nam nhân nghĩ muốn lấy lại sách nhưng y chính là không cho…….
“Là sách”.
“Ta biết là sách, ta hỏi ngươi là sách gì”. Nham Vân cầm cuốn sách kia nhìn trước nhìn sau một chút, không có đồ án không có văn tự, 1 cuốn sách rất kỳ quái.
Tích Duyên quả thật khó có thể mở miệng.
Hắn không có khả năng nói với Nham Vân là hắn đang xem sách nam nhân yêu thương nam nhân, nhưng lại là sách về một đám nam nhân làm chuyện hỗn loạn, Tích Duyên chỉ hy vọng Nham Vân đừng mở ra……
Ngàn vạn lần đừng mở ra………