CHƯƠNG 37
Sáng sớm hôm sau, Tích Duyên ngay khi rời giường liền đến phía sau viện thăm hỏi tình trạng của các thôn dân . Tình trạng của những thương hoạn đều rất ổn định, đợi bọn họ ăn xong , Tích Duyên liền phái gia đinh trong phủ đem thôn dân về nhà . Sau khi an trí hảo những người khác , Tích Duyên mới nhìn đến Xích Luyện đang ở đại sảnh của Trương phủ . Xích Luyện vận xiêm y tựa ngọn hỏa diễm đỏ tươi , càng tôn thêm làn da tái nhợt của hắn vài phần yêu dị.
“Xích huynh đệ ngươi tỉnh, hôm nay không nên ra khỏi thành, như thế này ta chỉ có thể nhượng người ta tống tiễn ngươi hồi phủ.” Tích Duyên cười khanh khách . Nụ cười của y thực ôn nhu, cũng có phần giản dị.
Cũng là nụ cười phát ra từ nội tâm, nam nhân cảm thấy được hôm qua đã vất vả Xích Luyện, hôm nay nguyên bản y Tích Duyên phải tự mình tống tiễn Xích Luyện hồi phủ , nhưng Tích Duyên nghĩ đến lời khuyên hôm qua của Phật Hàng , cảm thấy được không quá tốt, vì thế quyết định nhượng gia đinh tống tiễn Xích Luyện.
Xích Luyện rất phối hợp an bài của y, Xích Luyện trước khi đi còn phi thường có thành ý đối nam nhân nói : “Tích đại ca, ta đây cáo từ , ngày khác tìm ngươi du hồ.”
Tích Duyên mỉm cười gật đầu, nhìn theo Xích Luyện rời đi . Ngày hôm đó Tích Duyên < ở đây bản gốc ghi là Xích Luyện , ghi nhầm chăng ? ~ ~ > không có xuất môn, luôn ở nhà quản lí Trương gia , cũng không có người nào tìm đến y, thôn dân sau khi biết được có cao nhân xuất thành hàng yêu , đều quy củ dựa theo chỉ thị của quan phủ không một ai xuất thành , biểu hiện của bách tính làm cho Tích Duyên thực phiền lòng, bởi vì có Tích Duyên lưu thủ ở trong thành, bách tính đều thực yên tâm.
“Kia Trương gia cô gia thật sự là thần nhân, tối hôm qua ra ngựa thỉnh cao nhân, nghe nói Huyện lệnh đều đi thỉnh thế mà ngay cả bộ dáng của cao nhân cũng chưa từng nhìn thấy.”
“Đó là vì cô gia của Trương gia đã tu luyện qua pháp thuật, hơn nữa nhân phẩm lại hảo, còn thỉnh đại phu giúp thôn dân chữa bệnh nữa.”
“Đúng vậy! Tích phu nhân thực sự phúc khí, có thể tìm được một nam nhân tốt như vậy .”
. . . . . .
Chuyện của Tích Duyên ở bách tính rất nhanh liền được truyền đi . Tích Duyên cơ hồ thành cứu thế chủ của Phong Danh , điều này làm cho Tích Duyên cảm thấy rất áp lực. Chạng vạng ngày hôm đó , Tích Duyên đứng ngồi không yên ở Trương phủ chờ đợi tin tức , sau khi Phật Hàng xuất thành đến nay đều không có tin tức, này khó tránh khỏi làm cho nam nhân có điều lo lắng.
Vào đêm .
Tích Duyên đang chuẩn bị đến thư phòng xem thư , ngoài cửa có người vội vội vàng vàng chạy tới báo tin, nói là phố hoa bên kia đã xảy ra chuyện, có một bạch sư ở đó cắn bị thương rất nhiều người.
Tích Duyên cũng bất chấp an toàn của bản thân , theo kẻ báo tin cùng nhau hoả tốc chạy tới phố hoa . Ở hiện trường Tích Duyên phát hiện rất nhiều người bị cắn thương, có nữ nhân váy đều bị xả xuống , quần áo cũng rách mướp, các nam nhân thì đều thất kinh thoát đi tứ phía, biến thành lâu lý gà bay chó sủa, hộ viện đem mọi người đuổi ra, mau chóng hướng đại môn gắt gao khóa lại để tránh bạch sư lao tới.
“Cắn đả thương người đến cùng là vật gì ?”
“Chính là ngài lần trước đánh chết đồng bạn của lão hổ tinh , kia yêu quái mang hình thái lão hổ , nó nói chúng ta phải đi thỉnh ngài đến, nếu không liền cắn chết chúng ta. . . . . .” Hộ viện ấn đầu, sợ hãi đến nỗi toàn đây đổ đầy mồ hôi.
“Làm phiền các vị, như thế này sau khi ta vào , trừ phi ta gọi , ngươi vô luận như thế nào cũng không được mở cửa!” Tích Duyên dặn dò hộ viện hảo hảo trông coi, để tránh thương cập vô tội.
“Thị thị thị !” Hộ viện vội vàng gật đầu.
Tích Duyên nhượng tú bà đem người bệnh đưa đến dược *** đầu phố , còn tráng niên nam tử phụ trách trông coi bên ngoài lâu , tất cả mọi người đều nghe theo Tích Duyên phân phó . Tích Duyên nhượng hộ viện mở cửa, rồi hắn một mình tiến nhập Lưu Phương lâu.
Bên trong tối đen một mảnh, Tích Duyên chỉ có thể nương theo nguyệt quang để thấy rõ ràng bên trong . . . . . .
Lão hổ tinh đi ở trên bàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nam nhân đang đứng ở cửa : “Ngươi rốt cục cũng xuất hiện , ngươi giết huynh đệ của ta , ta phải bắt ngươi đền mạng.” Lão hổ đứng lên, lộ ra thị huyết răng nanh , khuôn mặt phi thường dữ tợn.
Tích Duyên không nói gì, cảm thấy được sự tình có chút cổ quái, kia lão đầu hổ chưa tu luyện thành nhân hình, phát lực còn không cao, vì sao hội một mình đến khiêu khích y, việc này không đơn giản như vậy.
Tích Duyên rất lãnh tĩnh đối lão hổ nói: “Ngươi không phải đối thủ của ta, nếu ngươi hiện tại chịu quay đầu , ta có thể trợ ngươi chuyển thế làm người.”
“Đừng ngu ngốc ! Làm người có gì ưu đãi!” Lão hổ tinh tùy tiện nở nụ cười, Hổ chưởng hướng xuống đánh nát cái bàn , “Huynh đệ ta bị ngươi giết hại, nội đan của hắn cũng bị ngươi cướp đi, loài người các ngươi như vậy tàn nhẫn, làm người có gì ý nghĩa? !”
Nam nhân nhíu mày, ngày ấy đều không phải là y giết lão hổ tinh, y xem ra lúc đó lão hổ tinh chính là đã bị nam nhân thân thủ siêu phàm kia giết, kia nội đan của lão hổ tinh khẳng định là cũng bị người nọ lấy đi. . . . . .
Tích Duyên trong mắt đằng khởi vài tia sáng tỏ , y đại khái đã biết ý đồ đến đây của yêu nghiệt : “Ngươi muốn mượn trợ nội đan của huynh đệ ngươi gia tăng pháp lực, đáng tiếc thứ đó không ở nơi ta , lão hổ tinh cũng không phải ta giết.”
Tích Duyên nói ra chi tiết tình huống ngày hôm đó , đáng tiếc trước mắt yêu nghiệt này cũng không tin tưởng y, thậm chí còn có xu thế phát cuồng , Tích Duyên buông xuống suy nghĩ, đáy mắt ôn hòa bị bịt kín bởi một tầng vẻ mặt ngưng trọng.
Không có biện pháp , y nếu là không thu yêu nghiệt dã tâm bừng bừng này , chắc chắn thôn dân thương cập càng nhiều .
&&&
Nửa canh giờ sau ——
Tích Duyên lên tiếng kêu người mở cửa, bởi vì linh khí không được như cũ, y mất rất nhiều khí lực mới thu được con yêu nghiệt kia , loại yêu nghiệt còn chưa thành hình này nếu trải qua tinh lọc của hồ lô sẽ trở thành chữa thương dược liệu thượng đẳng .
Ngay tại lúc nam nhân thu yêu đi ra , xa xa truyền đến một trận tiếng nổ lớn , lập tức đêm đen đột nhiên bị in hằn lên dấu lửa hồng. . . . . .
“Việc lớn rồi ! Xích phủ mau đi lấy nước! Mọi người nhanh đi cứu hoả!”
Bốn phía nhất thời nổi lên thanh âm nghị luận xôn xao ,nữ tử thanh lâu bị dọa đến ngã ngồi trên mặt đất, tất cả mọi người đều nói này loạn thế yêu ma tác quái, biến thành nhân tâm hoang mang rối loạn, rốt cuộc còn muốn không cần cứu người a . Thanh âm khóc lóc và thanh âm nghị luận đầy sợ hãi , cùng với xa xa tiếng gào đầy khẩn cấp , hòa vào cùng một chỗ đánh vỡ yên tĩnh của Phong Danh thành .
Xích phủ cháy !
Tích Duyên trong lòng trầm xuống đầy ảm đạm , tràn ngập lo lắng, y trước tiên nghĩ đến chính là an nguy của Xích Luyện . . . . . .