Yêu Ma Đạo

Chương 49: Chương 49




CHƯƠNG 49

“Ngươi đi xuống đi, để ta ra.” Tích Duyên biết được chính mình thê tử đã trở lại bình an thập phần cao hứng, y lập tức xuất môn nghênh đón, đương nhiên trong lòng cũng mang theo không ít áy náy, bởi vì nhân lúc thê tử không có mặt, đã làm ra thứ chuyện tình trái với luân thường kia.

Trương phủ đại đường.

“Phu quân, khí sắc của ngươi nhìn qua không được tốt lắm, thời gian thiếp không ở phủ, ngươi có hảo hay không?” Trương Tử Yến một thân xiêm y diễm lệ hoa mỹ, trên tay đeo phỉ thúy trạc tử  trong suốt, dung nhan mĩ lệ, cười đến thập phần xinh đẹp vô song.

“Vài ngày trước xuất thành thu yêu, bất cẩn bị chút thương tích, hiện tại đã xem như không có việc gì .” Tích Duyên ôn hòa trên mặt lộ ra tiếu ý thản nhiên, sự quan tâm của thân nhân làm cho nam nhân vốn đã có thói quen cô độc cùng tịch mịch cảm thấy thực ấm áp.

Trương Tử Yến có điểm lo lắng nhìn phu quân của mình. Lúc này, Xích Luyện nguyên bản vẫn đứng ở bên cạnh Tích Duyên lên tiếng. . . . . .

“Tẩu tử ngươi yên tâm, thời gian ngươi vắng mặt, ta đều có hảo hảo ‘ chiếu cố ’ Tích đại ca.” Hắn chậm rãi đối Trương Tử Yến nói, vừa nói vừa từ tốn đỡ lấy lưng của nam nhân.

Trương Tử Yến vừa nghe có Xích Luyện chiếu cố phhu quân của mình đương nhiên là không có vấn đề, nàng cũng sẽ không truy vấn về thân thể nam nhân, y hiện tại đang vì thê tử trở về mà phi thường sung sướng.

Trương Tử Yến lần này trở về cũng không phải có một mình, bởi vì khi trước Tích Duyên thỉnh rất nhiều tráng hán ở tiêu cục hộ tống nàng, cho nên nàng mới có thể đến miếu tử bái thần thuận lợi, nhìn đến thê tử bình an trở về, Tích Duyên tự nhiên là vui sướng vạn phần.

Lúc này.

Tích Duyên mới nhìn đến trong lòng ngực nha hoàn đi theo Trương Tử Yến trở về đang ôm một cái tiểu hài tử khoảng chừng năm sáu tuổi. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc bàn tinh xảo của đứa nhỏ mang theo thứ tà khí không thể có được ở một tiểu hài tử. Hắn toàn thân đều tản ra khí diễm ô uế, nhãn châu sâu thẳm lại đen nhánh không chút lảng tránh mà nhìn chằm chằm vào đánh giá Tích Duyên, đúng vậy, là đánh giá, mang theo vẻ mặt cảnh giác.

Y phục trên người tiểu hài tử rách rưới đến không thể chịu nổi, nhìn qua, chính xác là bộ dạng vô cùng nghèo túng.

“Phu quân, đứa nhỏ này là ta nhặt được ở trên đường, hắn với ta có duyên, ta thấy hắn đáng thương, liền đem hắn về.” Trương Tử Yến thương tiếc nhìn chăm chú vào tiểu hài tử, đứa nhỏ liền hướng Trương Tử Yến nở nụ cười.

Nụ cười kia lộ ra vài tia tà khí. . . . . .

Tích Duyên ẩn ẩn nhíu mày, dưới lời nói đầy thê lương của Trương Tử Yến vẫn là đồng ý để nàng lưu lại hài tử này. Tiểu nam oa kia, đôi bàn tay nho nhỏ đưa lên nắm lấy mái tóc tiểu nha hoàn, nhẹ nhàng mà lung lay, thế nhưng song mâu của hắn vẫn là nhìn chằm chằm vào Tích Duyên mà đánh giá.

Xích Luyện đứng ở một bên trầm mặc quét nhìn tiểu hài đồng vài lần, sau liền hướng Tích Duyên cáo từ: “Tích đại ca, nếu tẩu tử đã trở về, ta hôm nay liền xin cáo từ, ngày khác lại đến tìm ngươi uống rượu.” Dứt lời, hắn còn có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn tiểu nam oa kia một cái, liền không nhanh không chậm mà li khai.

Tích Duyên cũng không có giữ Xích Luyện lại, thân thể hắn tuy rằng đã tốt lên không ít, thế nhưng vẫn còn cần phải dưỡng thêm một thời gian, tình trạng hiện tại của y cũng không thích hợp để bồi Xích Luyện uống rượu. Tích Duyên nhượng Trương Tử Yến trở về hảo hảo nghỉ ngơi, gọi gia đinh trong nhà ôm tiểu nam oa kia đi tắm tắm rửa, thế nhưng Trương Tử Yến lại gọi lại gia đinh.

Nàng quay đầu cười khanh khách nhìn về phía Tích Duyên, nắm lấy cánh tay y: “Phu quân, hài tử kia là ta nhặt được, ta về sau hội sẽ chăm sóc hắn, về sau việc ăn, mặc, ở, đi lại của hắn ta đều sẽ tự mình làm.”

Ý tứ lúc này của nàng thực rõ ràng, là muốn tự mình thay kia nam oa rửa mặt chải đầu. . . . . .

Tiểu nam oa kia liền hướng tới Trương Tử Yến cười đến mị mắt, Tích Duyên cảm thấy có thể là chính mình đa nghi, vì vậy hắn gật đầu đồng ý yêu cầu của thê tử. Tiểu nam oa hướng Trương Tử Yến vươn đôi tay thịt thịt nhỏ bé, nàng liền ẵm lấy hắn hướng dục phòng mà đi.

Nam nhân xoay người hướng quản gia phân phó đến bố trang mua một ít quần áo cho trẻ con, ngay trong nháy mắt lúc nam nhân quay đầu, tiểu nam oa kia nheo lại  song mâu, trên khuôn mặt phấn nộn có chút bụi bẫm lộ ra tiếu ý mang theo vài phần tà khí khó có thể áp chế.

Khi nam nhân quay đầu lại, Trương Tử Yến đã ôm tiểu nam oa biến mất ở gấp khúc của hành lang, chỉ để lại mấy chiếc đèn ***g đỏ sẫm, ẩn ẩn chiếu sáng Trương phủ vào đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.