CHƯƠNG 86
Động tác của Cửu Hoàng thực rất dịu dàng, đôi môi của Tích Duyên hiện tại so với hắn khi nãy tưởng tượng hảo hơn rất nhiều. Khi nãy thời điểm uống rượu, hắn đã lưu ý đến đôi môi hết khai lại hợp lại của Tích Duyên, hồng hồng tựa như bị người nhu ngược qua một phen, khiến cho hắn rất muốn nếm thử tư vị của đôi môi y. Hơn nữa y phục trên người Tích Duyên lại đều bị mồ hôi làm ẩm ướt, khiến cho hắn cảm giác được sự hấp dẫn vô hình trung. Hắn cũng đã từng ôm qua Tích Duyên, sau đêm hôm đó hắn liền đã đem Tích Duyên quay về phủ của y, nhưng hắn khoảng thời gian này cho tới hiện tại vẫn nhớ rất rõ nam nhân Tích Duyên này.
Nam nhân bị hắn sai lầm mà thượng, thân thể có một lượng linh lực vô cùng lớn, lại thêm cừ đạo vừa chặt lại vừa nóng, tất cả đều khiến cho hắn khắc khắc đều tưởng nhớ, hắn thậm chí còn chưa rõ ràng bối cảnh của Tích Duyên thế mà. . . . . .
Hắn lần này đi ngang qua Phong Danh thành nguyên bản cũng không định đến tìm Tích Duyên, dù sao đêm hôm đó phong lưu cũng chỉ là một hồi hiểu lầm, có lẽ Tích Duyên đã sớm quên hắn, hoặc giả sẽ không muốn tái kiến hắn. Nhưng thời điểm khi hắn nhìn thấy Tích Duyên, hắn thậm chí còn muốn cùng y kết giao bằng hữu, tuy rằng Tích Duyên nhìn qua vô cùng bình thường, thế nhưng Cửu Hoàng trong lòng lại hiểu được, Tích Duyên bất đồng so với thường nhân.
Vì vậy mà hắn hôm nay liền đăng môn đến thăm, nếu là người khác mà nhìn thấy hắn đến thăm quý phủ, khẳng định sẽ rạo rực mà nghênh đón, nhưng thời điểm Tích Duyên nhìn thấy hắn xuất hiện, chẳng những bộ dáng không có nửa điểm cao hứng, ngược lại còn mang theo một chút lúng túng, nhìn thế nào đi nữa thì trong mắt của Cửu Hoàng cũng là thẹn thùng. Thẳng đến ban đêm cùng nhau uống rượu, thời điểm hai người ở hậu viện đàm sự, cũng không biết là vì không khí hoàn hảo, hay là vì thời kì động dục của hắn đến sớm, hắn thế nhưng nhịn không được nghĩ muốn khinh bạc Tích Duyên.
Cả buổi tối, trong đầu hắn đều đầy ắp ý muốn như thế nào để đem Tích Duyên đẩy ngã, như thế nào để cởi bỏ y phục của y, tách ra hai chân của y, tiến vào cừ đạo chặt chẽ của y, ngay cả Cửu Hoàng còn cảm thấy được cảm xúc của mình có chút vượt quá tầm kiểm soát.
“Rượu ngươi đưa ta uống có bỏ gì trong đó? Vì cái gì ta lại cảm thấy nóng như vậy. . . . . .” Cửu Hoàng hôn lên đôi môi Tích Duyên, vừa hôn vừa nhẹ giọng hỏi y. Hô hấp của hắn nóng vô cùng, tựa như muốn tổn thương cả làn da của Tích Duyên.
“Ta. . . . . . Ta không biết. . . . . .” Thanh âm của Tích Duyên không ngừng run rẩy. Ngay thời khắc da thịt y bị chạm vào, một cỗ xúc cảm từ sâu bên trong y đột ngột bùng lên, khiến cho Tích Duyên lại bất an mà run rẩy.
Tích Duyên cũng không biết vì sao lại trở nên như vậy. Thời điểm khi nãy uống rượu y đã cảm thấy rất nóng rồi, nóng đến độ mồ hôi đều xuất ra, hơn nữa không khí cũng vô cùng nặng nề khiến y rất không thoải mái. Y cũng chưa bao giờ nghĩ đến rượu lại có vấn đề, Cửu Hoàng vừa nói ngược lại như nhắc nhở y, trước đó vài ngày Trương quản gia đã nói với y rượu ở đầu giường mới mua là hợp hoan tửu, bảo là chuẩn bị cho y cùng Trương Tử Yến. Thân là quản gia cho nên đương nhiên lão cũng lo lắng vấn đề người nối nghiệp của Trương phủ, nói vậy. . . . . . nói vậy. . . . . .
Kia rượu. . . . . .
Tích Duyên tuyệt không dám nghĩ tiếp nữa, đôi môi của y bị hôn đến phiếm hồng, ngay cả hô hấp nóng rực cũng trở nên run rẩy. Tích Duyên rõ ràng cảm giác được Cửu Hoàng đã trút bỏ nội sam của y, không khí oi bức cùng nhiệt lượng trong ngực không ngừng đâm chọc ý thức của Tích Duyên. Tích Duyên toàn thân bị điểm huyệt đạo không thể động đậy, nhưng y vẫn có thể cảm giác được bàn tay của Cửu Hoàng đang hướng đến hạ thể của mình.
Dây lưng của y bị giải khai, khố tử bị tuột xuống đến cổ chân. Y phục của y hiện tại đã là một mảnh hỗn độn bị vứt lên một cành cây to lớn. Dục hỏa trong cơ thể Tích Duyên không ngừng chạy tán loạn ngày một mạnh hơn, nơi nóng tựa như hỏa thiêu bị bàn tay của Cửu Hoàng chạm vào, liền một cỗ cảm xúc nóng rực khó kềm chế dâng trào khiến cho Tích Duyên không kềm được mà phát ra thanh âm rên rỉ nho nhỏ. Thứ thanh âm này lại tựa như gia tốc càng kích phát dục niệm của Cửu Hoàng.
Cửu Hoàng li khai đôi môi Tích Duyên, liếm liếm lên khóe miệng hồng nhuận của y: “Ngươi nếu thích ta làm như vậy với ngươi, cứ việc nói thẳng ra, không cần đối ta dụng dược.” Hắn nâng lên đôi mắt tràn ngập khí tức biếng nhác. Tích Duyên dễ dàng tìm ra được dục vọng mãnh liệt ở sâu trong đôi mắt lạnh nhạt của hắn. Tấm mắt của hắn dừng lại ở trên khuôn mặt Tích Duyên, trên người y, rồi chậm rãi du li. . . . . .
Tầm mắt của ma nhân kia tựa như muốn đốt cháy da thịt của Tích Duyên. Hơi thở y phun ra cũng cũng nóng rực dọa người. Trương quản gia này thật đúng là hại người, thế nhưng lại dám dùng loại rượu này muốn để y cùng Trương Tử Yến uống. Tích Duyên còn nghĩ may mắn là Trương Tử Yến không có uống phải hợp hoan tửu, nếu không như thế nào có thể chịu được loại tra tấn như thế này, dục hỏa tựa như muốn từ ***g ngực mà phun trào ra. Thần chí của Tích Duyên dần dần mơ hồ, hơn nữa đầu lưỡi của Cửu Hoàng còn không ngừng ở trên cơ thể y trượt đến trượt lui, y không thể khống chế được mình mà tự động run rẩy. Cửu Hoàng rất nhanh liền giải khai huyệt đạo cho y.
Y hiện tại toàn thân đều không ổn. Dược hiệu đã bắt đầu phát tác, cổ cảm giác vừa ngứa lại vừa khó chịu đã tràn ngập lấy tâm tình của y, dường như đã thấu đến máu, lan tràn khắp tứ chi. Mồ hôi của Tích Duyên theo cánh tay chậm rãi chảy xuống, đầu lưỡi ẩm ướt của Cửu Hoàng liền đưa ra liếm lên cánh tay y, đồng tử biếng nhác kia vô cùng bình tĩnh mà thưởng thức song mâu của Tích Duyên đang vì *** mà không ngừng co rút lại.