CHƯƠNG 90
Tích Duyên thấp giọng thở hỗn hển, rồi lại thấp giọng mà nói ra cảm thụ lúc này của mình. Y một chân xâm nhập vào bên trong thủy trì, xúc cảm lạnh lẻo kia khiến cho cả người y run rẩy, thực thoải mái. . . . . .
“Vậy muốn thế nào?” Cửu Hoàng buông ra đôi môi nam nhân, hắn nhìn thoáng qua thủy trì, lại nhìn nam nhân đang vô cùng mỏi mệt. Tựa hồ hiểu ra cái gì đó, hắn ôm nam nhân miễn cưỡng trở mình một cái, đem y ép vào trong nước.
Khi nam nhân còn không kịp lên tiếng ngăn cản, hai người đã hoàn toàn rơi vào bên trong thủy trì. Nước trong hồ lạnh lẻo bao phủ lấy da thịt nóng bỏng, xúc cảm lãnh nhiệt đột ngột ập đến, khiến cho Tích Duyên thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Tích Duyên uống mất mấy ngụm nước, liền trồi lên mặt nước.
Tiếp theo giây sau——
Một đôi tay, chậm rãi vòng lấy thắt lưng y. . . . . .
Cửu Hoàng vô thanh vô tức trồi lên mặt nước, từ phía sau ôm lấy nam nhân. Bạch phát ướt át của hắn dán trên tấm lưng của Tích Duyên, phần ngực xích lỏa cùng phần lưng lỏa lộ của Tích Duyên gắt gao áp vào nhau. Nam nhân mệt mỏi cũng không phản kháng, chỉ bất đắc dĩ cảm nhận chóp mũi trắng nõn của Cửu Hoàng chậm rãi lướt qua sườn mặt ướt át của y, nhẹ nhàng mà hít ngửi từng tấc da thịt của y.
Cửu Hoàng chậm rãi mở ra song mâu, thủy nhuận bên trong đồng tử lộ ra vài phần lười biếng. Hắn buông xuống suy nghĩ. Nhìn đến Tích Duyên đang nhắm mắt điều tức, ngón tay của Cửu Hoàng thong thả vuốt khắp thân thể xích lỏa của y. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới Tích Duyên lại hội đối hắn sử dược, bất quá, hắn cũng không ngại Tích Duyên đối hắn như thế, này chứng minh Tích Duyên đối với lần đầu tiên của cả hai không thể quên được, còn Tích Duyên thì lại ăn ngậm bồ hòn, cũng chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo. Hai người ở trong nước yên tĩnh đến độ ngay cả gợn nước cũng không động lấy một chút.
Mệt mỏi sau một hồi tình cảm mãnh liệt. Hoa sen trong trì thủy đang dần chậm rãi khô kiệt. Thẳng đến khi Tích Duyên từ từ mở ra song mâu, Cửu Hoàng mới ôn hòa chế trụ bàn tay y, khiến nam nhân đang vô cùng mệt mỏi buộc phải đem bàn tay mình đặt cùng với hắn ở bờ hồ. Hắn một bên dùng mũi của mình mà ái muội cọ xát lên sườn mặt Tích Duyên, một bên không chút thanh âm khẽ mấp máy đôi môi.
Quang mang ngân sắc đột ngột xuyên thấu lòng bàn tay Tích Duyên, chậm rãi mà lóe lên. Quang hoa nhàn nhạt cuốn theo gió khiến mặt nước nổi lên những gợn sóng lăn tăn, chậm rãi lan tràn về tứ phía.
Nổi bật trên song mâu mệt mỏi của Tích Duyên là đóa hoa sen đang từ từ nở rộ, đóa hoa nguyên bản đã gần chết kia, giờ phút này lại nghịch thế mà khai, nở rộ một cách rực rỡ. Hơi nước tràn ngập bên trong hà hoa trì, nam nhân nguyên bản đã mệt mỏi đến không thể chịu nổi nữa, nhãn thần nhẹ nhàng mà hoảng đãng. . . . . .