CHƯƠNG 92
“Ân.” Tích Duyên nhẹ nhàng lên tiếng, hắn biết Phật Hàng tựa hồ rất để ý đến ánh mắt của mình, khuôn mặt của Phật Hàng hiện tại đã bị phá, y biết Phật Hàng giờ phút này khẳng định vô cùng bất mãn, vì vậy y liền tận lực không nhìn tới Phật Hàng, chỉ chậm rãi buông xuống suy nghĩ, đối Phật Hàng nói, “Tuyết Liên đã tìm được rồi, ngươi hấp thụ tinh khí của Tuyết Liên sẽ có thể khôi phục linh khí .”
Phật Hàng nhìn chăm chú Tích Duyên, khi nãy thấy y vén mở sàng trướng đem cột lên hai bên trụ giường, hắn vốn không muốn để cho Tích Duyên nhìn thấy vết thương trên khuôn mặt mình, thế nhưng hắn linh khí không có, miệng vết thương cũng vì vậy mà không thể khỏi hẳn. Miệng vết thương trên khuôn mặt hắn tuy là hiện giờ trông có vẻ có chút dữ tợn, thế nhưng hắn lại phát hiện Tích Duyên thủy chung từ đầu đến giờ không một lần nhìn đến mình, vì vậy hắn liền nhận định Tích Duyên là ghét bỏ hắn khó coi.
Hắn đã sớm biết Tích Duyên là loại nam nhân hảo sắc, cũng không ngờ sự thật còn hơn cả thế. Phật Hàng trầm mặc không lên tiếng nhìn chằm chằm Tích Duyên, thấy y ngồi bên giường, cũng không ngẩng đầu lên để nói chuyện với hắn, hắn liền lý giải thành Tích Duyên khinh thường không muốn nhìn thấy hắn. Này nam nhân thế nhưng ghét bỏ hắn, ấn tượng lúc trước đối Tích Duyên có chút chuyển biến tốt đẹp, hiệt tại đã hoàn toàn sụp đổ.
“Tích đại thúc, ngươi khổ cực thay ngô cầu đến Tuyết Liên như vậy, ngày sau ngô nhất định sẽ không quên ân tình của ngươi hôm nay đã trợ giúp ngô.” Ngữ khí của Phật Hàng có chút băng lãnh, vì thần thái suy yếu của hắn mà cũng khiến cho thanh âm của hắn không còn mấy sắc bén đủ hiệu quả đả thương người khác.
Tích Duyên trì độn đương nhiên không nghe ra được thanh âm của Phật Hàng không mấy vui vẻ, y còn thật sự đối Phật Hàng nói mấy tiếng không cần khách khí, dù sao Phật Hàng cũng đã từng cứu y, cũng đã cứu Trương Tử Yến, còn có cả bách tính của Phong Danh thành nữa.
Lúc Phật Hàng nhìn đến vật bên trong chiếc hạp, hắn cũng không tránh khỏi có chút kinh ngạc. Này nam nhân ghét bỏ khuôn mặt xấu xí của hắn khuôn mặt xấu xí, thế nhưng lại có thể bỏ qua mà thực sự đem Tuyết Liên ngàn năm trị thương cho hắn. . . . . .
Phật Hàng nhìn về phía Tích Duyên, nam nhân lại không có nhìn hắn, thế nhưng khóe môi y lại nhếch lên một tiếu ý nhu hòa: “Đóa Tuyết Liên này đối với ngươi rất có lợi, chẳng những có thể khôi phục linh khí cho ngươi, còn có thể tăng tinh khí, chính là phải tìm ra được đúng biện pháp mới có thể đem tinh khí Tuyết Liên đạo nhập vào bên trong cơ thể ngươi.” Y vẫn không nhìn Phật Hàng, cẩn thận cân nhắc mấy lần như thế nào để đem tinh khí đạo nhập vào trong thân thể Phật Hàng.
Phật Hàng vẫn chưa nói lời nào, dừng ở bối ảnh đang suy nghĩ của Tích Duyên. Hắn thân thủ nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên mặt. Dấu vết sâu hoẳm này để lại cho hắn không biết bao nhiêu đau xót, lại càng nhiều phần khuất nhục.
Hắn nhất định phải tìm được xà yêu, nhất định phải thay đồng môn nơi Thanh Phong cốc đòi lại một cái công đạo, hơn nữa còn phải đoạt lại Phục Ma Ấn. Hiện nay Thanh Phong cốc chỉ còn lại một mình hắn, bằng hắn hiện tại một thân phế nhân như thế này chắc chắn không thể đối kháng cùng xà yêu, đóa Tuyết Liên ngàn năm kia đích thật có thể giúp hắn khôi phục. Tuy rằng cùng lúc hắn cảm thấy Tích Duyên là một kẻ tục nhân chỉ dĩ mạo thủ nhân
, thế nhưng mặt khác hắn vẫn cảm động Tích Duyên đã vì hắn mà đem đến đóa Tuyết Liên ngàn năm kia. Phần ân tình này, hắn nhất định sẽ hoàn lại.
Tích Duyên dừng ở bên cạnh đóa Tuyết Liên ngàn năm đang không ngừng tản ra hàn khí, rất nhanh cũng đã nghĩ được biện pháp: “Nếu cứ như vậy lập tức đưa vào trong cơ thể ngươi, với thể chất hiện tại của ngươi nhất định sẽ chịu không nổi, như vậy. . . . . .”
Tích Duyên tạm dừng một chút, y hơi nghiêng đầu, không nhìn thẳng vào khuôn mặt của Phật Hàng, Phật Hàng không nói gì, y lại tái đối hắn nói: “Như vậy, liền từ ta, đem tinh khí đạo nhập thân thể của ngươi.”
Tích Duyên ý muốn Phật Hàng nhắm mắt lại, Phật Hàng cũng không nhiều lời vô nghĩa, liền nhắm mắt lại, vững vàng khoanh chân tọa ngồi trên giường. Tích Duyên đem Tuyết Liên đặt vào trong lòng bàn tay, tinh khí liền từ đóa Tuyết Liên kia theo lòng bàn tay của y chậm rãi truyền vào thân thể y. Hàn khí bức người tuần hoàn trong thân thể Tích Duyên theo sự dẫn dắt của y chậm rãi tràn ra. . . . . .