CHƯƠNG 9
Là ảo giác. . . . . .
Đích thật là ảo giác. . . . . .
Nàng kia không phải người, là yêu quái. . . . . .
Nếu không hàng phục, về sau nhất định hại nhân. . . . . .
“Ngươi nếu sớm biết sai, ngô còn có thể tha ngươi, hiện giờ ngươi trộm của ngô phục ma ấn của Thanh Phong cốc , đó là ngươi tự tìm tử lộ .” Phật Hàng không suy nghĩ gì nhiều khi nghe nàng giải thích, từ trên cao nhìn xuống yêu nghiệt nhu nhược nằm trên mặt đất , đưa tay nâng lên cằm yêu nghiệt, cười khẽ, “Đem phục ma ấn giao ra đây, hôm nay ngô liền cho ngươi được chết một cách thống khoái .”
“Không. . . . . .”
“Nếu không giao. . . . . .” Phật Hàng ánh mắt trở nên nguy hiểm, đôi đồng tử như ngọc lưu ly long lanh , lóe lên một tia sắc bén lại tràn ngập sát khí quang mang , hơi thở như muốn sát nhân đến nơi .
Liền ngay cả Tích Duyên bên cạnh cũng cảm giác được bất an.
Tuấn mỹ thanh niên được gọi Phật Hàng này , đích thị là người của Thanh Phong cốc , Thanh Phong cốc cùng Tích Vân quan một cái nam, một cái bắc, nhưng đều là hai môn phái nổi tiếng , nổi danh hàng ma phục yêu !
Kia cá chép tinh sống chết cũng không muốn nói ra nơi cất giấu Hàng ma ấn , Phật Hàng cuối cùng không kiên nhẫn vung tay áo lên , ngân quang nhanh chóng xẹt lên , đem cá chép tinh thu vào tiểu ngọc bình lý tinh xảo bên hông , bình kia trên thân khắc phật ấn , Tích Duyên vừa thấy, liền biết đó là tập yêu bình của Thanh Phong cốc .
Phật Hàng thu yêu xong liền vội vàng li khứ , hắn thân nhẹ như yến ngự phong mà đi , trước khi chia tay , ý vị thâm trường hướng Tích Duyên liếc mắt một cái .
“Đại thúc, đừng trách ngô không nhắc nhở ngươi, chính ngươi cần phải cẩn thận, nơi này yêu khí rất nặng, ngươi cẩn thận đừng để bị yêu quái ăn đến xương cốt cũng không còn .” Phật Hàng đi như một trận gió, hắn cười khẽ , trong chớp mắt, ngân quang liền biến mất trong đêm đen.
“Không nhọc ngươi lo lắng. . . . . .”
Tích Duyên cười khổ nói nhỏ, vị thanh niên được gọi “Phật Hàng” này , thật đúng là rất kỳ quái, Thanh Phong cốc từ trước đến nay đều là tăng nhân thanh tâm quả dục , hiện giờ thế nhưng lại . . . . . .
Không phải việc của mình y cũng không muốn can thiệp, y theo bờ tường nhảy vào , liền thấy hạ nhân trong phủ run lẩy bẩy đi ra nhặt lại đồ vật rơi vỡ khắp nơi , khẳng định là bị yêu nghiệt dọa cho sợ hãi , Tích Duyên an ủi mọi người rằng có một cao nhân đã thu yêu nghiệt đi rồi , hết thảy đều bình an , mọi người vừa nghe cao nhân đi rồi, mới đi thỉnh Ngọc Li tiểu thư đến.
Ngọc Li tâm sự nặng nề mà đem Tích Duyên thỉnh trở về phòng , Tích Duyên muốn đi xác định Xích Luyện có hay không bình an, lại bị Ngọc Li khẩn trương ngăn cản, Tích Duyên lúc này đáng lẽ cũng đã phải ngủ từ sớm , viện tử lí cách hậu viện cũng rất xa, vừa rồi nổ to như vậy , có lẽ ở trong phòng Xích Luyện cũng là không thể nghe được.
“Tích đại ca, ngươi vẫn là sớm nghỉ ngơi đi , đại ca đã ngủ rồi , ngươi nếu có việc gì , xin thỉnh ngày mai bàn bạc .” Ngọc Li biểu tình trên khuôn mặt xinh đẹp chính là khó xử .
Tích Duyên gật đầu đồng ý. Đêm đó , Tích Duyên thủy chung đều không thể đi vào giấc ngủ, bởi vì chuyện của cá chép tinh hôm nay làm cho y càng thêm lo lắng gần nhất nếu yêu quái đều chạy vào nhà , không mau mau thu phục hết yêu nghiệt , như vậy sẽ gây ra họa lớn cho thế gian a.
Cả đêm, Tích Duyên nằm ở trên giường không thể chợp mắt , y quyết định ngày mai liền chào từ biệt rời Xích phủ, đi thay Trương chưởng quỹ thu yêu.