“Uyển Băng!!”- Lại giọng nói khó chịu đó vang lên. -”Còn không mau làm việc?”
“À. Xin lỗi. Là tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”- Anh quay sang nhìn Tiêu Lộ đang chầm chậm tiến tới.
“A... Anh là...”- Gương mặt Tiêu Lộ thoáng thấy vẻ ngạc nhiên.
“Tôi là Lý Phúc Thần.”- Khóe môi khẽ nhếch lên.
“Chào anh. Em là Thẩm Tiêu Lộ.”- Cô mỉm cười, gương mặt trở nên rạng rỡ.
“Hừm... Đồ hám trai.”- Tiểu Mỹ ghét sát vào tai Uyển Băng, thì thầm.
“Cậu đang nói tớ đấy à?”- Uyển Băng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tiểu Mỹ.
“Đâu có. Cậu nói gì vậy?”- Tiểu Mỹ hoảng hồn.
“À... Tôi có việc phải đi. Hẹn gặp lại cô nhé! Chúc cô một ngày tốt lành!!”- Anh mỉm cười thân thiện nhìn cô, đồng thời quay gót đi.
“A... Cảm ơn anh!!”- Uyển Băng nhanh chóng nói trước khi anh ra khỏi cửa.
Anh im lặng, tiếp tục bước ra khỏi cửa nhưng cô nhìn thấy được nụ cười tươi của anh dành cho cô.
“Nè!! Làm việc đi!!!”- Gương mặt rạng rỡ của Tiêu Lộ lúc nãy bốc hơi bay đi đâu hết, thay vào đó là gương mặt “rạng rỡ” sự khó chịu.
Cô lẳng lặng nhìn vào màn hình máy tính và cuốn sổ tay trên bàn, tiếp tục làm việc. Tiểu Mỹ thấy vậy cũng chỉ khẽ cười mỉa mai rồi nhanh chóng tới quầy làm việc.
“Ăn tối không?”- Uyển Băng vừa bước ra khỏi tiệm, nở nụ cười nhìn lên bầu trời hoàng hôn.
“Lâu rồi không ăn...”- Tiểu Mỹ nhìn Uyển Băng.
“Tớ cần cậu trả lời.”- Cô nhanh chóng ngắt lời Tiểu Mỹ.
“Được.”- Tiểu Mỹ ngắn gọn, khẽ liếc cô.
“Uyển Băng!!!”- Cô quay sang phía phát ra tiếng gọi tên cô, đồng thời bật ra tiếng:
“Phúc Thần...”- Âm giọng nghe khá nhỏ.
“Ừm... Cô ăn tối cùng tôi được không? Nếu được...”- Anh mỉm cười, âm giọng có vẻ ái ngại.
“Ưm...”- Ánh mắt cô hết di chuyển từ phía này sang phía khác rồi sau đó dừng lại trước mặt anh. -”Xin lỗi. Nhưng tôi có hứa với Tiểu Mỹ rồi.”
“Ồ. Vậy xin lỗi...”
“Nhưng tôi sẽ để buổi hẹn vào ngày mai.”- Cô cười, ý chắc chắn.
“Vậy... Chúc hai người buổi tối ngon miệng và vui vẻ.”- Anh nở nụ cười tươi tựa như buổi chiều hoàng hôn rồi nhanh chóng quay đi.
“Anh ta siêng đến gặp cậu quá nhỉ??”- Tiểu Mỹ cười, nụ cười chứa đầy ẩn ý.
“Hóa ra anh ta không giống như vẻ bề ngoài.”- Cô không để ý câu nói đầy ẩn ý của cô bạn.
“Có vẻ thân thiện.”- Tiểu Mỹ nói, nhanh chóng kéo cô đi. -”Đi thôi, tớ đói rồi.”
“Rồi rồi.”
...
“Cậu còn làm vẻ ra giá với anh ta nữa.”- Tiểu Mỹ cười cười, nhìn chăm chú vào đĩa thịt trước mắt.
“Không phải là ra giá. Mà mình phải biết giữ lời hứa.”- Cô nói, uống một ngụm nước.
“Tớ thấy anh ta thích cậu.”
“Nhưng tớ...”
“Cậu không thích?”- Tiểu Mỹ nhìn, vẻ nghi hoặc.
“Cảm giác không rõ.”
“Này... Chịu nói chuyện với đàn ông quá ba câu ngoài chuyện công việc, nở nụ cười rất tươi và rất nhiều với anh ta, chấp nhận buổi hẹn ăn tối với anh ta. Thử nghĩ xem, những việc đó có đúng tác phong của cậu hay không?”
Cô im lặng, chăm chú ngồi ăn. Mặc cho Tiểu Mỹ cứ chăm chăm nhìn mình:
“Ăn mau. Không thì tớ sẽ ăn hết đấy.”- Cô nói, từ từ di đôi đũa tới đĩa thịt.
“Ấy ấy... Đừng ăn đĩa thịt của tớ chứ!”- Tiểu Mỹ thấy thế, nhanh chóng dùng đũa của mình cản lấy đôi đũa của Uyển Băng. Ngay lập tức, Tiểu Mỹ quên đi chuyện ban nãy, chỉ lo sợ Uyển Băng ăn hết thức ăn của mình.
Bây giờ chắc chắn trong đầu của cô chỉ có một ý nghĩ:
“Mình lạ như vậy từ khi nào?”
...
“Đang làm cái gì vậy hả?!”- Âm thanh chói tai phát lên ở đầu dây bên kia của điện thoại.
“Gì vậy? Tính khủng bố tớ à?”
“Khủng bố khỉ gió. Mấy giờ rồi hả? Cậu tính để tớ ở dưới nhà cậu tới khi nào?”- Đầu dây bên kia vẫn không chịu thua.
“Ối!”- Âm giọng có vẻ hoảng loạn. -”Tớ xuống ngay!”
“Hừm...”- Điện thoại nhanh chóng ngắt máy.
“Tớ xin lỗi...”- Tiểu Mỹ vừa nói vừa chạy xuống nhà vội vã.
“Làm gì mà dậy muộn?”- Âm giọng Uyển Băng có vẻ nhẹ hơn, nhưng không mất đi phần cáu gắt.
“Tối qua...”- Tiểu Mỹ ậm ừ.
Cô nhướn mày nhìn Tiểu Mỹ. Thấy vậy, Tiểu Mỹ hoảng loạn nói thẳng ra:
“Tối qua tớ không ngủ được.”
“Tại sao?”- Cô đã mất hết phần nào khó chịu thay vào đó là sự lo lắng.
“Tớ phải thức khuya...”- Tiểu Mỹ cứ lấp lửng.
“Nhanh lên đấy! Sắp tới giờ làm rồi!”- Cô ngậm miệng không nổi, đành thúc giục.
“Thế thì đi làm...”
“Nói cho xong đã.”- Cô nhanh chóng ngắt lời.
“Tớ... thức khuya để nhắn tin.”
“Với...?”
“Với Phong Hạo...”
“Thế thôi đấy.”- Mặt cô giãn ra, quay gót đi. -”Đi làm đi.”
Tiểu Mỹ gật đầu, lặng lẽ theo cô.
...
“Tôi nay không rảnh rỗi tiếp chuyện.”- Uyển Băng đảo mắt nhìn anh. -”Trừ khi anh mua thứ gì đó ở tiệm này.”- Cô bỗng dưng mỉm cười.
“Được thôi.”- Mặt anh giãn ra, cứ tưởng cô không muốn nói chuyện với anh.
“Anh muốn dùng gì?”- Tiểu Mỹ nghiêng đầu cười.
“Tôi muốn cà phê.”
“Được thôi. Đợi tôi một lát.”- Tiểu Mỹ khẽ gật đầu rồi quay đi.
Khi Tiểu Mỹ đã vào sau quầy làm cà phê thì anh quay sang nhìn cô:
“Cô gái ngày hôm qua đâu rồi?”
“Anh tìm cô ta làm gì?”- Cô nói, giọng nhạt nhẽo, vẫn chăm chú nhìn vào sổ tay.
“Tôi chỉ sợ cô ấy không cho chúng ta nói chuyện.”- Anh cười thân thiện.
Cái từ “chúng ta” đó khiến cô bất giác mỉm cười, đôi mắt đen to tròn ngước lên nhìn anh:
“Hôm nay không có ca của cô ấy.”- Sau đó cô nheo mắt nhìn anh. -”Anh cũng không hề nhớ tên cô ấy?”
“Ừm... Xin lỗi.”- Anh mỉm cười ái ngại.
“Không cần...”- Câu sau cô định thốt ra khỏi miệng nhưng nhanh chóng bị cô nuốt vào.
“Cà phê cho quý ngài đây.”- Tiểu Mỹ cười, hí hửng mang tách cà phê đến.
“Phiền anh tìm bàn nào đấy ngồi xuống mà thưởng thức. Đây là quầy tính tiền...”- Mắt cô dời từ gương mặt anh sang chiếc bàn tròn gần đấy.
“Ồ không. Tôi muốn tính tiền.”
“Anh không uống?”
“Không. Tôi mua nó cho cô.”- Anh mỉm cười, ngước mắt nhìn xuống máy tính. -”Phiền cô tính tiền giúp.”
“Được rồi...”- Cô cúi đầu xuống màn hình, nhận tiền từ tay anh.
“Chúc một ngày tốt lành.”- Anh mỉm cười rồi quay người đi.
Lần này cô chỉ gật đầu cười nhẹ, không cảm ơn.
“Anh ta hằng ngày đến đây chỉ để gặp cậu?”- Tiểu Mỹ ghé sát vào tai cô.
“Tớ còn chưa nói đến việc cậu dậy muộn hôm nay đấy!!”
“Tớ như vậy là có lý do mà...”- Tiểu Mỹ nhìn cô, mếu máo.
“Nhắn với Phong Hạo à? Lý do chính đáng ghê nhỉ?”- Cô nhếch môi, nở nụ cười.
“Anh ấy bị bệnh mà...”- Tiểu Mỹ cố gắng giải thích.
“Bệnh??”- Cô mở to mắt, quay sang nhìn cô bạn.
“Ừ. Anh ấy bị sốt mấy ngày nay, không đi làm được.”- Tiểu Mỹ cúi mặt xuống, âm giọng có vẻ lo lắng.
“Sốt nặng lắm sao?”
Tiểu Mỹ gật gật đầu.
“Nếu thế thì... lo mà chăm sóc cho cái tên bệnh tật ấy đi.”
“Ôi. Cảm ơn cậu đã độ lượng dung thứ.”- Tiểu Mỹ mặt rạng ngời nhìn cô.
“Nhưng mà... bệnh sao lại thức khuya nhắn tin với cậu?”
“Tại tớ bảo tớ chán quá, không có việc gì làm. Thế là anh ấy nhắn tin với tớ tận khuya. Đến khi anh ấy đã mệt lắm rồi, anh ấy mới bảo anh ấy đang bị sốt nên hơi mệt.”
“Ôi trời. Thế ra cái đó gọi là tình yêu à?”- Cô bĩu môi, ngán ngẩm. -”Nếu vậy thì tớ không cần đâu.”
“Sao lại không cần. Cậu nói cứ như đơn giản. Mà rõ ràng cậu thích Phúc Thần rồi còn gì. Tối nay cậu có hẹn ăn tối với anh ta mà.”- Tiểu Mỹ nói một hơi dài, không ngừng nghỉ.
Nhưng đáp lại câu nói đó chỉ là một sự im lặng chết người của cô. Tiểu Mỹ thấy vậy không nói gì, chỉ lẳng lặng về quầy làm việc.
Nhưng có lẽ hôm nay là ngày vui nhất của Tiểu Mỹ. Đến giữa trưa, trong khi tiệm bánh chỉ có vài ba người thì lại có một vị khách đặc biệt đến.
“A! Tiểu Mỹ phải không?”- Cô gái có mái tóc thật ngắn, cùng với mái rẽ ngôi trông xinh xắn và dễ thương.
Tiểu Mỹ đang đặt đĩa bánh xuống cho khách, nghe tên mình ngay lập tức quay đầu về phía cửa, đồng thời miệng reo lên:
“Diêu Mộc Ngãi!”
“Trời ơi! Lâu quá không gặp cậu!”- Cô gái tên Diêu Mộc Ngãi nhanh chóng tiến về phía Tiểu Mỹ.
“Cậu trông xinh hơn. Mà sao tóc lại cắt ngắn rồi?”- Tiểu Mỹ cũng mỉm cười rạng rỡ, tiến lại gần chiếc bàn gỗ tròn gần đấy.
“Thay đổi chút thôi.”- Cô gái đó khẽ cười, đôi mắt thoáng chút buồn.
“Cậu giỏi xạo. Tớ biết làm sao cậu chịu hi sinh mái tóc dài của cậu.”- Tiểu Mỹ chống tay lên cằm. -”Chuyện gì đã xảy ra?”
Cô gái đó im lặng một lúc lâu, đôi mắt long lanh ánh nước chực trào ra, cuối cùng cũng thốt lên được vài từ nghẹn ngào:
“Anh ta là kẻ dối trá.”
“Ai cơ?”
“Nhãn Phong.”- Diêu Mộc Ngãi thốt ra tên chàng trai đó một cách khó khăn.
“Cậu ta...”- Tiểu Mỹ trợn tròn mắt, không hề giấu giếm vẻ ngạc nhiên.
“Đúng vậy.”- Diêu Mộc Ngãi khẽ gật đầu.
“Hừ... Cái tên này. Trông như vậy mà lại...”- Tiểu Mỹ tức giận, không hề kiềm nén sự tức giận đang bộc phát. -”Anh ta đã làm gì?”
“Tớ đã thấy...”- Âm giọng của Diêu Mộc Ngãi nghẹn ngào. -”Anh ấy ôm một người phụ nữ khác, rất thân mật.”
“Hừm... Tên khốn này...”- Tiểu Mỹ tức giận, đôi mắt nổi lửa có thể thiêu cháy cả người đối diện.
“Em Tiểu Mỹ...”- Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng yếu ớt vang lên.