Yêu Một Kẻ Ngốc

Chương 1: Chương 1




Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Edit: Vacory

Beta: Dú

—————————————–

Lần đầu tiên Giản Tùy Anh nhìn thấy Lý Ngọc là ở phòng khách nhà hắn.

Lúc hắn vừa ngậm thuốc lá vừa bước vào cửa thì thấy Giản Tùy Lâm đang ngồi trên sô pha với một thiếu niên, cả hai vừa nói vừa cười. Thiếu niên nọ quay lưng về phía hắn, mồ hôi ướt đẫm dính lưng, đường nét của phần lưng rộng rãi và mạnh mẽ như ẩn như hiện. Vạt áo và ống quần của hai người vẫn còn dính bùn nhưng chẳng ai ngại ngồi trên sô pha trắng bằng da thật, trên khay trà không có gì, chỉ có lon coca và hai miếng bánh ga-tô nhỏ, bên chân còn có một quả bóng bẩn thỉu.

Nghe tiếng cửa mở, hai người đang ngồi trên sô pha trò chuyện, một ngẩng đầu, một quay đầu, cùng nhau nhìn tới.

Giản Tùy Anh chạm mắt với thiếu niên ấy, trong nháy mắt đó, hắn bỗng bất động.

Cảm giác lúc ấy, nếu văn vẻ thì gọi là nhất kiến chung tình, nếu nói thẳng ra thì là “Vừa thấy đã cứng.” Sau này nhớ lại, đúng là mẹ nó nợ nghiệt duyên.

Nói chung lúc đó hắn cảm thấy tim đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, mạch máu trên trán đập thình thịch.

Thiếu niên nọ, phải nói như nào nhỉ, mặt mày nghiêm chỉnh, theo cách nói của Giản Tùy Anh chính là “Chuẩn khẩu vị của ông rồi“.

Giản đại thiếu gia hắn thích nhất là loại hình thiếu niên đẹp trai khỏe mạnh, mặt trắng răng trắng môi hồng. Huống hồ người trước mặt hắn đây còn đẹp hơn bất cứ ai hắn đã từng gặp.

Hắn cảm thấy thằng em trai ngu ngốc của hắn đã là một thiếu niên thanh tú nhất nhì rồi, nhưng người trước mắt lại toả ra loại khí chất trầm ổn, anh tuấn khác.

Đường nhìn của hắn đi từ đôi môi đỏ sẫm của thiếu niên đến cái cổ trắng nõn xinh đẹp, rồi tới quần đùi để lộ đôi chân thon dài và rắn chắc.

Đời này hắn đã từng duyệt vô số người, nhưng không có sự bức thiết muốn tiếp cận một người nào đó như bây giờ.

Song tên nhóc này lại là bạn của Giản Tùy Lâm.

Hắn kìm nén dục vọng trong người, làm bộ liếc hai người một cách dửng dưng.

Giản Tùy Lâm thấy vẻ mặt thờ ơ của hắn, nhanh nhảu gọi: “Anh, anh về rồi.”

Giản Tùy Anh “Ừ” một tiếng, lạnh nhạt như thường ngày.

“Anh, đây là bạn em, Lý Ngọc, con trai của thủ trưởng.”

“Hửm? Sao anh chưa từng thấy bao giờ?”

“Không phải trước đây chú Lý được điều ra tỉnh ngoài đó ư. Năm nay lại được điều về, hồi nhỏ chúng ta có quen nhau rồi, nhưng đã lâu rồi không gặp lại.”

Giản Tùy Anh chợt nhớ hồi trước cha từng nói, con nhà họ Lý vừa được nhắc đến, gần đây về Bắc Kinh rồi. Hắn có nghe, nhưng chẳng bận tâm, vào ngày lễ Tết thì Giản gia và Lý gia còn có chút quan hệ, nhưng cũng chẳng phải thân thiết gì cho cam. Nếu hắn biết chú Lý có một đứa con trai xinh đẹp như hoa như ngọc đến thế thì chắc chắn sẽ sang bắt quàng làm họ.

Hắn gật đầu, khống chế nội tâm hơi rung động, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, bước đến.

Giản Tùy Lâm đứng lên, Lý Ngọc cũng đứng theo.

Lý Ngọc dậy thì rất tốt, cao gần bằng hắn. Vóc người cậu ta thon dài và mạnh mẽ, gương mặt anh tuấn xen lẫn vẻ trưởng thành và nét ngây ngô của các bé trai, không cần nói thừa, ai trông thấy thì tim cũng đập thình thịch.

Lòng Giản Tùy Anh ngứa ngáy, từ trước đến giờ hắn luôn thích chơi đùa với loại người có cơ thể to lớn và thon dài như vậy, đàn ông như thế mới gọi là xinh đẹp và gợi cảm.

Giản Tùy Anh đưa tay ra, cười nói: “Con trai của chú Lý? Vậy em có thể gọi anh một tiếng “anh” rồi.”

Vẻ mặt của Lý Ngọc rất lạnh nhạt, nhưng cũng không thất lễ, nhẹ nhàng bắt tay với hắn, gật đầu, “Anh Giản.”

Giản Tùy Anh càng thích cậu hơn, có thể nhìn thấy khí chất ổn trọng như vậy trên người của một đứa trẻ mười tám tuổi thật sự là rất hiếm.

Hắn cố ý vỗ lên lưng Lý Ngọc, “Vừa đá bóng xong à? Đừng bật điều hòa mạnh như thế, quần áo mấy đứa còn chưa khô, dễ cảm lắm.” Sự mềm dẻo và rắn chắc của cơ thể trên tay khiến trái tim hắn run lên.

Giản Tùy Lâm hiếm khi thấy anh mình trưng vẻ mặt ôn hòa đến vậy, bèn không giấu nổi nét vui vẻ trên mặt, vội cầm lấy điều khiển điều hòa, “Em sẽ chỉnh nhiệt độ cao hơn.”

Giản Tùy Anh nhìn miếng bánh ga-tô trên bàn, “Ăn cơm chưa?”

Giản Tùy Lâm đáp, “Vẫn chưa.”

“Đá bóng xong mệt mỏi mà còn chưa ăn cơm, ăn mấy thứ ngọt ngấy đó làm gì. Mẹ Ngô đâu?”

“Trong nhà mẹ Ngô có việc, đã đi từ sáng rồi.”

“Thế trong nhà không có ai à.”

“Cha không về, mẹ... mẹ, mẹ của em cũng ra ngoài rồi.” Giản Tùy Lâm ý thức được rằng mình đã lỡ lời, lập tức căng thẳng.

Nếu là bình thường, Giản Tùy Anh đều kiếm cơ hội để bắt bẻ cậu ta, nhưng hôm nay tâm trạng hắn cực kì tốt, không so đo với cậu ta, còn nói, “Gọi đồ ăn nhanh đi? Anh cũng đói bụng rồi.”

Giản Tùy Lâm đáp một tiếng, “Vâng, anh muốn ăn gì?”

“Muốn ăn cái kia...” Con ngươi Giản Tùy Anh chuyển động, nhìn thấy em trai hắn được sủng mà sợ, lại thấy Lý Ngọc không biết đang nghĩ gì, sửa lại lời: “Thôi được rồi, đừng ăn đồ bên ngoài, không sạch sẽ. Hiếm khi bạn cậu mới qua chơi, vào bếp nấu đi, món cà lần trước cũng không tệ.”

Giản Tùy Lâm đờ người, “Ừm, được... Anh muốn ăn cà? Em xuống bếp xem thử.” Cậu ta xoay người đi vào nhà bếp.

Cậu ta vừa rời đi thì chỉ còn Lý Ngọc với Giản Tùy Anh mắt to trừng mắt nhỏ, dù sao Lý Ngọc cũng hơi lúng túng.

Giản Tùy Anh nhiệt tình vỗ vai cậu, cười nói: “Đứng làm gì, em ngồi đi.”

Lý Ngọc mỉm cười với vẻ khách sáo rồi ngồi xuống.

Giản Tùy Anh cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn hai má trơn mịn và đường nét rõ rệt thì càng nhìn càng thích, chỉ hận không thể áp đảo người này trên sô pha ngay bây giờ, sau đó cởi sạch bộ đồ đá bóng xuống, tùy ý làm bậy.

Với cả, hắn cũng chưa từng chơi một cậu trai mặc đồ đá bóng bao giờ, sau này bắt người vào tay rồi thì có thể thay đổi khẩu vị.

Giản Tùy Anh cố gắng giữ vẻ mặt bình thường, dùng giọng đàn anh hỏi: “Hình như mấy đứa chuẩn bị thi đại học rồi, bây giờ chuyển trường, thích nghi được chưa?”

“Vẫn được, ở đâu cũng phải thi thôi.” Lý Ngọc thuận miệng đáp, mắt lại nhìn sang hướng nhà bếp.

Giản Tùy Anh hút điếu thuốc, vừa định nhả khói trong miệng ra, nhìn sang Lý Ngọc thì cười nói: “Hút một điếu không?”

Lý Ngọc không không tỏ vẻ gì, hơi nhíu mày, “Cảm ơn, em không hút thuốc lá.”

Giản Tùy Anh nhìn khuôn mặt bạch ngọc và thái độ hờ hững, xa lạ của cậu, trong lòng càng thêm thích.

Hắn không phải người mù nên vẫn thấy Lý Ngọc không thích nói chuyện với hắn. Cái này cũng không trách được, cậu là bạn của Giản Tùy Lâm, có khi thằng nhóc đó đã nói gì về hắn sau lưng, bạn nó chào đón hắn mới là lạ.

Nhưng càng như thế thì không phải càng có tính khiêu chiến hơn sao. Đàn ông con trai đều có bản năng chinh phục, Giản đại thiếu gia hắn càng thích người lạnh lùng với hắn như vậy hơn, rất thú vị.

Hắn vờ như không thấy được sự lúng túng trong mắt Lý Ngọc, tiếp tục nói chuyện vô nghĩa, “Em tên là Lý Ngọc, là Ngọc nào?”

“Ngọc trong “khí ngọc“.”

“Ơ, không phải tên con gái đấy à.”

Lý Ngọc hơi cụp mắt xuống, không trả lời.

“Tên này rất hay, nếu đặt cho đứa con trai khác thì chắc chắn khó chịu lắm, nhưng đặt cho em lại càng tuyệt, càng có ý vị.” Cuối câu nói này, giọng điệu của Giản Tùy Anh dẫn theo chút ám muội.

Chẳng biết Lý Ngọc có nghe ra không mà vẫn cụp mắt xuống, đáp lại bằng tiếng cười gượng có lệ.

“À, khi bé anh có gặp em không? Em đã rời Bắc Kinh từ lúc mấy tuổi?”

Lý Ngọc kìm nén sự sắc bén trong đôi mắt, thấp giọng nói: “Chắc là không.”

“Chắc là không rồi, anh không có ấn tượng lắm. Giản Tùy Lâm được mấy tuổi thì tới nhà anh? Anh cũng quên mất rồi... Lúc đó em cũng chỉ là một đứa trẻ, nếu đẹp trai giống bây giờ thì chắc anh không quên được đâu, ha ha ha ha.”

Mặt Lý Ngọc đã lộ ra vẻ hơi mất kiên nhẫn, nhưng vì nể mặt nên không thể đứng dậy rời đi.

Giản Tùy Anh hỏi: “Kết quả học tập của em như thế nào, định thi trường gì?”

“Cũng ổn, thi trường địa phương.”

Giản Tùy Anh da mặt dày, người ta không phản ứng với hắn, hắn càng tiến công mạnh hơn, tiếp tục tán dóc, “Ừ, Bắc Kinh rất tốt, học trường bên ngoài không quen làm gì, đúng không. Chắc giờ em rất mệt rồi, Tiểu Lâm thường hay thức đêm đến hai, ba giờ sáng vẫn không ngủ, như vậy không tốt chút nào, lại sắp thi tới nơi, phải nghỉ ngơi cho tốt. Nếu sức khỏe xảy ra chuyện gì thì lại làm lỡ việc, em nói có đúng vậy không.”

“Vâng.”

“Các em rảnh thì cứ tập thể thao, sức khỏe quan trọng nhất mà.” Nói qua nói lại lợi dụng cơ hội vỗ lưng Lý Ngọc, cảm nhận cơ thể cường tráng của tuổi trẻ, tâm trạng lại nhộn nhạo hẳn lên.

Lý Ngọc lúng túng gật đầu, “Em vào bếp giúp đỡ chút.”

“Ấy, đừng, chút chuyện nhỏ này nó mà làm không được thì chẳng phải quá vô dụng rồi ư. Em là khách, cứ ngồi là được... Đúng rồi, anh hỏi em, Tiểu Lâm có bạn gái không?”

Lý Ngọc lắc đầu,“ Không có.”

“Không có? Nó ở trường phải được đám con gái hoan nghênh lắm chứ? Anh cũng từng là học sinh, mấy đứa ở tuổi này yêu đương cũng không phải quá mức gì cả, cứ giữ thân như vậy cũng thật là lãng phí thời gian. Nếu có thì em phải nói với anh, anh cũng chỉ muốn tốt cho nó.”

“Anh Giản, thật sự không có.”

“Thế, em có không?” Thật ra đây mới là câu mà Giản Tùy Anh thật sự muốn hỏi, Giản Tùy Lâm có hẹn hò với bạn gái nào đếch liên quan.

Lý Ngọc thật sự ngồi không nổi nữa, nhưng vẫn không đứng dậy rời đi, đành phải đáp, “Em cũng không có.”

Trong lòng Giản Tùy Anh rất vui vẻ. Hắn ngắm cũng đủ rồi, không kéo Lý Ngọc tán gẫu nữa. Sự thiếu kiên nhẫn trong mắt Lý Ngọc cũng chẳng giấu nổi nữa rồi.

Thật ra Giản Tùy Anh là người đàn ông hào phóng, thoải mái, bạn bè một đống, nhân duyên cực tốt, không đến mức vừa gặp đã chọc phiền người ta, đối với những đứa trẻ ở tuổi Lý Ngọc, tùy ý nói xạo dăm ba câu cũng có thể làm những nhóc con chưa từng trải qua sự đời ấy bắt đầu sùng bái hắn. Nhưng tiếc thay, cậu là bạn của Giản Tùy Lâm, trong lòng Lý Ngọc sẽ không hoan nghênh hắn. Giản Tùy Anh thấy vậy thì thôi, để lại ấn tượng là được, nếu làm phiền cậu nữa thì có khi lại phản tác dụng.

“Vậy em cứ ngồi đi, anh vào bếp xem chút.” Nói xong thì đứng dậy, vào phòng bếp.

Lúc này, Lý Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm.

Giản Tùy Anh vừa vào nhà bếp là đã thấy em trai hắn đang quấn tạp dề xào rau, vẻ mặt cực kỳ chăm chú.

Giản Tùy Anh dựa vào khung cửa, “Sao rồi?”

“A, anh, sắp xong rồi, anh ra ngoài ngồi đi, ở đây khói nhiều.”

“Không sao.” Giản Tùy Anh bước tới cạnh cậu ta, nhìn ớt xanh biếc trong nồi, “Thơm lắm.”

Từ nhỏ đến lớn, Giản Tuỳ Lâm đã bị anh trai xem thường, quanh năm suốt tháng hiếm có vài ngày trưng ra vẻ mặt ôn hòa như vậy với cậu, nhất thời không quen kịp, cũng không biết làm sao để nói tiếp.

Giản Tùy Anh làm bộ hững hờ nói. “Sao con trai nhà chú Lý lại trở về lúc này thế, học có theo kịp không?”

“Có ạ, cậu ấy rất thông minh.”

“Cậu nhóc đột ngột chuyển trường như vậy, mấy đứa con gái trường cậu điên đảo lắm nhỉ.”

Giản Tùy Lâm cười đáp, “Đúng đó. Cái ngày cậu ấy chuyển đến, mấy bạn gái chạy đến lớp em để nhìn cậu ấy chật kín cả hành lang, không nói láo chút nào.”

Không biết Giản Tùy Anh nghĩ kiểu gì, trong lòng có vài phần đắc ý, chắc là vì thấy mắt (nhìn người) của mình không tệ chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.