Edit: Dú
Lý Ngọc cúi đầu chẳng nói chẳng rằng.
Giản Tùy Anh nhấc cằm cậu lên, "Để anh xem nào, sẽ không khóc đấy chứ, hửm?" Giản Tùy Anh toan đùa cậu đôi câu để làm dịu không khí, kết quả khi thấy gương mặt ngước lên của Lý Ngọc thì chẳng thấy biểu cảm gì, trong mắt như giăng tầng sương, đầy u tối.
Trái tim Giản Tùy Anh thắt lại, "Em không sao chứ?"
Lý Ngọc nhìn hắn rồi nói, "Anh bắt đầu thấy em phiền ư?"
"Không, anh nói bậy thôi, anh say ấy mà, chứ sao anh lại thấy em phiền được, anh thích em còn không kịp nữa là."
Nét mặt Lý Ngọc vẫn mang vẻ đau thương chẳng tài nào giấu được, "Em biết như vậy sẽ làm anh thấy phiền, nhưng em thật sự sợ anh sẽ rời bỏ em. Trước kia anh cũng thế, bên anh kẻ đến người đi, luôn luôn có người kề cận... Anh nói đúng, em không quản được anh, xem ra cái nhẫn này chẳng đại diện cho cái gì trong lòng anh cả. Anh quay về chơi tiếp đi, em không quấy rầy anh nữa." Dứt lời bèn muốn đi.
Vào thời điểm này, sao Giản Tùy Anh có thể để cậu đi được, tổn thương tình cảm biết bao nhiêu. Hắn bèn túm chặt Lý Ngọc, "Em đừng cáu kỉnh nữa mà. Đầu anh bị chập mạch, muốn chọc em giận thôi chứ không hề có ý gì khác. Vả lại, anh có chạm vào những kẻ đó đâu, anh chỉ đi uống rượu với bạn bè thôi. Em cứ quản anh mãi làm anh kiềm nén phát hoảng, mà em cũng thừa biết tính tình trước đây của anh rồi đó... Chúng mình cứ an ổn dần dần, em đừng buồn nữa, nhé."
Lý Ngọc ra sức hất tay hắn ra, bước nhanh ra phía cửa.
Ơ, còn dùng sức nữa chứ!
Giản Tùy Anh tóm lấy vai cậu, xoay người cậu lại, sau đó đẩy người vào tường, "Lý Ngọc? Em bao nhiêu tuổi rồi? Chúng mình đâu có đề cao cách giải quyết vấn đề kiểu này."
Lý Ngọc ngẩng đầu lên, mắt ươn ướt.
Giản Tùy Anh chỉ cảm thấy đầu mình co rút, tức thì luống cuống, "Em đừng... Em... Được được được, sau này anh không tới chỗ thế này nữa, được không? Nếu muốn đến thì anh cũng sẽ đưa cả em theo. Em muốn trông anh, anh để em trông luôn, em đừng vậy nữa được không nào? Làm thế để làm gì đâu?"
Lý Ngọc sụt sịt, "Anh không hiểu em sợ anh không cần em đến chừng nào đâu."
Giản Tùy Anh nghĩ đến màn tra tấn đôi bên hơn một năm về trước, bỗng dưng hiểu được sự thiếu hụt trong cảm giác an toàn của Lý Ngọc. Hắn lập tức hối hận vì mình đã làm những chuyện ngu ngục thế này, bèn vội giải thích không thôi: "Sao anh không cần em nữa chứ, em không biết anh thích em bao nhiêu à? Em đừng khóc nữa, anh cảnh cáo em đó. Không phải... Ôi... Thế này đi, sau này anh ra ngoài ăn cơm sẽ tranh thủ về nhà trước mười giờ, nếu không thể về được thì anh sẽ chủ động gọi cho em, được chưa? Anh sẽ không bao giờ làm loại chuyện này nữa đâu."
Lý Ngọc chớp đôi mắt ướt nhẹp, nhìn hắn trân trân.
Giản Tùy Anh nhấn mạnh, "Nói được thì làm được."
Lý Ngọc ôm eo hắn, lật người hắn lại, ép Giản Tùy Anh lên tường, môi mơn trớn cằm hắn, mắt nhìn chọc thẳng vào mắt Giản Tùy Anh, "Về nhà trước mười giờ? Nếu không thể về được thì sẽ chủ động gọi điện? Sẽ không bao giờ tới chỗ thế này nữa?"
"Ừ."
Đôi môi Lý Ngọc lướt từ dưới đến bờ môi hắn, trao nụ hôn phớt, một tay vói vào quần áo hắn từ sau lưng, thấp giọng nói: "Đây là lời chính miệng anh nói đó."
Giản Tùy Anh đành đáp: "Ừ, là lời anh nói."
Lý Ngọc hôn sườn mặt hắn, cằm hắn, cuối cùng là dừng ngay ở trái cổ, khẽ khàng liếm mút.
Giản Tùy Anh nâng quai hàm lên, trái cổ bất giác chuyển động.
Mắt Lý Ngọc lóe sáng, há mồm khẽ cắn vào trái cổ đang chuyển động nọ. Tuy lực không hề lớn song vẫn khiến Giản Tùy Anh thấy sợ, dù gì cũng là cổ mình mà.
"Em..."
Lý Ngọc lại liếm láp nơi bị cậu cắn như thể vỗ về, vùi đầu hôn lên xương quai xanh của hắn, nhoẻn miệng cười nhạt ở một nơi hắn không hề trông thấy.
Giản Tùy Anh cọ vật đó đã căng phồng của Lý Ngọc bằng thân dưới của mình, "Em không định làm ở đây đó chứ?"
Lý Ngọc cởi đai lưng hắn một cách thuần thục, duỗi tay vào quần lót hắn, ve vuốt phần thịt nọ, dùng hành động để cho hắn một câu trả lời.
Giản Tùy Anh nâng mặt cậu lên, ra sức chặn bờ môi cậu, vói đầu lưỡi vào miệng cậu, hai cái lưỡi âm ẩm quấn bên nhau đầy tình sắc, mút nước bọt của nhau.
Lý Ngọc giữ cằm hắn, tay đút vào miệng hắn. Cằm Giản Tùy Anh khẽ hếch, híp mắt nhìn cậu, đầu lưỡi thịt hồng đảo quanh hai ngón tay nọ. Đôi mắt ấy thực sự là hồn xiêu phách lạc, Lý Ngọc bị hắn nhìn mà cứng thêm vài phần nữa, máu khắp cơ thể sục sôi hết cả. Cậu muốn cắm dương v*t mình vào cơ thể hắn đầy bức thiết, rồi hùng hục phịch người đàn ông này, để hắn phải thút thít và lên đỉnh dưới cơ thể mình.
Tất cả mọi thứ nơi Giản Tùy Anh đều khiến con người ta muốn chiếm lấy hắn một cách điên cuồng.
Lý Ngọc rút tay về, cắm ngón tay dính nước bọt vào lỗ nhỏ dưới thân Giản Tùy Anh.
Giản Tùy Anh nằm sấp lên vai cậu, đôi môi để lại những nụ hôn tinh tế trên cổ cậu, một tay len lỏi vào quần áo Lý Ngọc, vuốt ve cơ ngực bóng loáng và rắn chắc, đùa giỡn cây gậy th*t nổi cộm.
Ngón tay Lý Ngọc đâm vào trong huyệt thịt nọ, dần dà tháo giỡ hàng thành lũy chật khít, xúc cảm nơi ngón tay làm cậu bắt đầu điên cuồng tơ tưởng đến khoái cảm khi dương v*t mình bị vách tường thịt thít chặt. Cậu tăng tốc độ, ngón tay bắt đầu đâm rút bắt chước theo động tác của dương v*t. Tiếng thở của Giản Tùy Anh tăng lên rõ mồn một, huyệt thịt nọ co rút không ngơi nghỉ, hút chặt ngón tay cậu, vừa như khước từ, lại vừa như níu giữ.
Lý Ngọc lớn tiếng: "Đã được chưa anh?"
Giản Tùy Anh cắn cổ cậu như để trả thù, "... Vào đi."
Lý Ngọc nắm bắp đùi hắn để nó bấu vào eo mình rồi mới đỡ dương v*t mình chen vào lối đi ướt át.
"Ưm a... Hưm..." Giản Tùy Anh hít sâu, làm quen với sự xâm nhập của con quái vật bự.
Cuối cùng thì dương v*t thô dài và cứng nóng đã đâm lút cán vào cơ thể hắn, thứ đó cứ nằm im ngay trong, vẫn không nhúc nhích, thậm chí Giản Tùy Anh còn cảm giác được nhịp đập của gân xanh.
Lý Ngọc cắn răng, "Anh còn đau nữa không?" Cậu nhẫn nhịn rất khó chịu, đã dần nóng nảy mất kiềm chế, bèn đâm rút nhẹ nhàng.
Giản Tùy Anh ôm chặt lấy cậu, "Nhảm nhí, có mỗi cái thứ này cũng đâm vào rồi thì còn dài dòng làm gì nữa."
Bình thường khi hai người làm tình ở nhà thì gel bôi trơn là thứ chắc chắn không thể thiếu được, giờ điều kiện sơ sài nên tất nhiên Giản Tùy Anh không thấy thoải mái cho lắm, song khát cầu đối với khoái cảm vẫn dễ dàng chiến thắng những nỗi khó chịu đó.
Lý Ngọc ôm chặt eo hắn, kìm lòng không đặng bắt đầu vận động. Mỗi lần dương v*t đó xâm chiếm đều bị vách thịt co bóp. Nó đâm vào nơi sâu nhất, nóng nhất rồi rút ra một cách nhanh chóng, nhiệt lượng sinh ra khi ma sát như lúc bị phỏng, cơn cực khoái nóng rẫy nhanh chóng lan ra khắp người cả hai.
Giản Tùy Anh thấp giọng rên rỉ, rõ là một chất giọng đầy nam tính, giờ lọt vào tai Lý Ngọc lại ngọt lịm nhuốm tình dục đến lạ. Cậu chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng hừng hực, và như thể có luồng sức mạnh không bao giờ vơi cạn muốn xả ra hết trên người này.
Ngay khi cả hai đương đắm chìm vào khoái cảm thì ngoài phòng bao chợt có chuỗi tiếng bước chân, người đi đằng trước còn nói câu "Xem phòng bao này có ổn không này" các thứ.
Ngay sau đó đã có người vặn nắm đấm cửa, hai người đồng thời mở mắt, cố gắng nhớ lại xem lúc vào phòng có khóa cửa hay không.
Lúc cửa bị mở ra một cái khe đã tức thì nghiệm chứng suy nghĩ của cả hai.
Khi ấy, hai người đang tựa bên bức tường cạnh cửa, Lý Ngọc ôm Giản Tùy Anh dịch đến bên cửa rồi húc nó, đẩy cánh cửa vừa mở ra lại phải khép lại.
Động tác khá là thô bạo của Lý Ngọc làm dương v*t cậu xâm nhập đến nơi sâu không tưởng nổi, Giản Tùy Anh không khỏi rên một tiếng.
Người ở ngoài cửa bèn im bặt.
Tấm lưng với đường cong hoàn hảo của Giản Tùy Anh chạm lên cửa kính mờ, tảng da lớn trần truồng và mềm dẻo như ẩn như hiện, cơ thể hắn nhấp nhô kịch liệt nương theo động tác giã hung hãn của Lý Ngọc, tiếng thở dốc đầy nam tính và tiếng va chạm cơ thể cho người đứng ngoài cửa biết rằng đang có chuyện gì xảy ra đằng sau cánh cửa này.
Lý Ngọc thốt một tiếng gầm nhẹ khàn khàn từ cổ họng, "Còn chưa cút à!" Tay cậu ôm lưng Giản Tùy Anh, vặn nắm cửa cái cạch. Kế đó, cậu ôm Giản Tùy Anh đến chỗ sofa, sau khi thả người xuống thì dùng sức banh bắp đùi hắn ra, bắt đầu đưa đẩy một cách điên cuồng.
Màn kích thích vừa nãy đã làm Giản Tùy Anh lưu luyến mãi, cả người hắn đỏ như tẩm trong rượu, sâu trong đôi mắt là làn sương mù bị nhuốm bởi tình dục, khoái cảm khiến con người ta phải rùng mình đến tận xương cuộn trào thành những làn sóng lớn trong cơ thể hắn. Hắn mất kiềm chế mà rên thành tiếng, ôm chặt cổ Lý Ngọc rồi hôn cậu đầy nồng nhiệt.
Động tác của Lý Ngọc ngày càng nhanh, lực ngày càng mạnh, mỗi lần đâm vào như ẩn chứa sức mạnh xuyên thủng hắn. Trong căn phòng bao mờ tối, hai cơ thể trần truồng giao hòa bên nhau, khăng khít không kẽ hở.
Cuộc mây mưa dữ dội trôi qua, Giản Tùy Anh vác cái thể xác nhầy nhụa nằm trên sofa, mệt đến nỗi lười nhấc ngón tay lên.
Lý Ngọc tựa bên cạnh hắn, lấy tay vuốt tóc hắn từng chút một, nhắm mắt thở đều đều y hệt lúc đang ngủ.
Giản Tùy Anh gắng nói, "Mấy giờ rồi?"
Lý Ngọc nhấc cổ tay hắn lên để nhìn đồng hồ, "Hơn ba giờ."
Giản Tùy Anh vừa nghe là da đầu tê rần, "Đệt... Em phịch anh tận mấy tiếng luôn à, eo anh sắp gãy đây này."
Lý Ngọc cúi đầu, hôn lên chóp mũi hắn, "Ai bảo anh quyến rũ cơ chứ."
Giản Tùy Anh nói với vẻ ghen tị, "Tuổi thanh niên khỏe thật đấy."
Lý Ngọc khẽ cười: "Sức anh cũng khỏe như vâm mà."
"Xạo quần, em cứ đợi tí nữa anh cũng cho em xem vẻ oai hùng trai tráng của anh."
Lý Ngọc mút cánh môi hắn, "Ừ, em đợi."
"Anh không muốn ngủ ở đây đâu, nhìn đã thấy bẩn rồi."
"Thế mặc đồ rồi mình đi đi."
"Lười động đậy quá."
Lý Ngọc đi tìm đống quần áo rơi lả tả trên đất của hai người, mặc đồ cho mình trước rồi mới loay hoay với tay chân Giản Tùy Anh, mặc quần áo tử tế cho hắn, "Hay là thuê một phòng ở đây đi, đừng về nữa."
"Cũng được..." Giản Tùy Anh ngáp, hưởng thụ sự phục vụ của Lý Ngọc.
Mặc xong, Lý Ngọc toan dìu hắn thì bị hắn liếc xéo, rồi hắn tự đứng dậy.
Đứng rồi mới thấy xương sống lẫn eo chân mềm nhũn, miễn bàn khó chịu đến nhường nào, hắn nhe răng nhếch miệng mà xoa eo.
Lý Ngọc ôm eo hắn, mỉm cười, nói bâng quơ: "Nếu ngày nào anh cũng rơi vào tình trạng này thì sẽ không có sức chơi bời bên ngoài nữa."
Giản Tùy Anh trừng cậu, "Xàm chó, khi đó kẻ tinh tẫn nhân vong trước tuyệt đối là em."
Lý Ngọc hùng hổ hôn mặt hắn, "Thì em cũng sẵn lòng mà."
Hai người cố gắng tránh kẻ khác rồi chạy vào phòng khách sạn, tắm táp xong thì ngã đầu xuống gối ngủ khì.
Sáng hôm sau tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao.
Lúc Giản Tùy Anh mở mắt bèn thấy Lý Ngọc đương ngắm nhìn mình. Hắn mơ màng nói, "Em nhìn làm gì, ghê quá."
Lý Ngọc nói: "Em đã nghĩ về chuyện hôm qua rất lâu, em thấy em cũng sai, em không nên trông chừng anh chằm chằm như vậy."
Giản Tùy Anh quay đầu sang, lòng hãy còn sờ sợ, "Em lại nghĩ gì nữa đó? Chuyện này cho qua là được mà, em vẫn chưa để yên à?"
"Ý em không phải thế." Lý Ngọc nằm xuống, ôm hắn từ phía sau, "Anh nói đúng, em nên tin tưởng anh. Em hơi căng thẳng quá, có lẽ liên quan đến việc sau khi đi học khiến em ít việc hơn nên hay nghĩ lung tung."
"Cũng đúng, em nhập học một cái là chuyện làm ăn đổ lên đầu anh hết, hay là em về kiêm chức nhé?"
Dứt lời xong, chính hắn lại thấy không hay, "Mà thôi, hồi trước đã nói rồi, phải để em lắng mình một thời gian, nên em vẫn cứ an tâm đi học đi."
"Ừm, nhưng em quyết định tìm chút chuyện để làm nhằm phân tán sự chú ý."
"Hả, em muốn làm gì?"
"Đợt này vẫn hay có người muốn kéo em vào hội sinh viên, em thấy ấu trĩ quá nên không có hứng, cơ mà em quyết định sẽ nhận lời."
"Cũng được đó, đám sinh viên các em tổ chức này nọ cũng chẳng ít chuyện mà làm đâu. Em cứ coi như giết thời gian đi, anh ủng hộ em."
Lý Ngọc cười, nhắm mắt lại, khe khẽ nói: "Cứ quyết vậy đi."
Khi đó Giản Tùy Anh thực sự không để bụng chuyện này, bởi dù gì việc Lý Ngọc muốn giải quyết mâu thuẫn giữa cả hai một cách tích cực là một chuyện tốt.
Thế nhưng khi hắn phát hiện mình luôn cố gắng về sớm còn Lý Ngọc lại thường xuyên ăn uống với bạn bè đến chín, mười giờ, hắn về nhà chẳng thấy người đâu thì lại đến phiên Giản Tùy Anh bắt đầu khó chịu.