Yêu Nghiệt, Buông Tha Ta

Chương 3: Chương 3




Mặt trời cũng đã dần xuống núi, ta vẫn phải dậm chân tại chỗ, không biết đường về, đành ngồi chờ người nhà đi tìm. Vốn đã rối rắm, soái ca tâm thần lại không chịu buông tha ta.

Phải nói rằng, nhìn hắn khiến suy nghĩ của ta bị đình trệ, trả lời câu hỏi của hắn lại khiến ta phải tốn thời gian. Tính nhẩm có thể thấy được ta đã lãng phí rất nhiều thời gian nha, trả lời một câu hỏi của hắn, ta mất ít nhất 2 giây để nói cộng thêm 5 giây để suy nghĩ, rồi thì 6 giây để nghe hắn đặt câu hỏi, rồi hắn lại trầm ngâm suy nghĩ tiếp nên hỏi cái gì… Phi! Một giây cũng có thể làm nên lịch sử!

“Ngươi tên gì?”

“Ta tên Dương Tiểu cần.”

“Vậy ta gọi ngươi là Cần nhi đi.”

… Người tâm thần quả nhiên không biết cấm kị. (Ở đây là do mới gặp mà Bạch Hồ đã tỏ vẻ thân thiết nên Tiểu Cần mới nghĩ như vậy.)

“Nhìn ngươi ăn mặc quả thật rất đặc biệt.” Hắn có lòng tốt bổ sung thêm một câu.

… Thẩm mĩ của người tâm thần không thể so sánh với người thường. (Ý của Tiểu Cần là tự thân Bạch Hồ ăn mặc khác người mà lại cho rằng cô mới là kẻ khác người.)

“Ngươi không phải người ở đây, ngươi từ nơi nào tới?”

“Ta là người Đài Bắc.”

“Đài Bắc là ở nơi đâu?”

“Nó ở trên bản đồ!” Trả lời như vậy chắc cũng tạm ổn đi? Dẫu sao ta cũng không biết phải trả lời hắn như thế nào. Chẳng lẽ bảo hắn rằng Đài Bắc nằm gần Đạm Thủy hay ở Bắc Đài Loan? Phi! Như vậy hắn sẽ lại hỏi ta Đài Loan là ở đâu, vâng vâng và vâng vâng… Nản a!

(Mỗ lang: Ta thấy trả lời như vậy thật sự không ổn nha ~)

Hắn im lặng một lúc, sau lại nói nói.

“Cần nhi a, ngươi còn chưa hỏi ta tên gì đâu?” Hắn cười cười.

“Vậy ngươi tên gì?” Ta tuy là rất yêu thích cái đẹp, song ta lại không thích kẻ tâm thần.

“Ta gọi là Bạch Hồ a.” Gương mặt hắn lúc này tươi cười nhìn rất là đáng yêu. Nhưng ta không yêu kẻ tâm thần.

“Ừ, vậy ta nên gọi ngươi là Bạch Hồ sao?” Tên này có lẽ là hắn tự đặt cho mình đi?

“Không được a, Cần nhi phải gọi ta là tiểu Bạch.” Hắn giận dỗi.

Được rồi, ta chịu, cách nghĩ của người tâm thần rất là bất thường đâu. Ta im lặng, hắn cũng tiếp tục im lặng, bắt đầu vẽ linh tinh trên mặt đất. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn ta.

“Cần nhi thật sự không phải đến đây để tìm thuốc sao?”

“Này, tại sao ngươi cứ hỏi ta vấn đề đó a?” Không có chuyện gì làm, đành nói chuyện với hắn đi.

“Vì ai cũng tới đây để tìm thuốc a.” Hắn phụng phịu nói.

Nơi này có người tìm đến sao? Với lại, hình như không phải chỉ một hai người! Ta không tránh khỏi kích động nắm lấy bàn tay hắn.

“Vậy những người đó giờ ở đâu?”

Hắn đỏ mặt nhìn bàn tay ta đang nắm bàn tay hắn. Ta phi! Người này như thế nào còn biết đỏ mặt đâu?

“Bọn họ bị ta giết hết rồi.” Ngữ khí của hắn mang theo vẻ ngượng ngùng.

Trong khi hắn ngượng ngùng thì ta hóa đá. Nha, là bị giết a… Mà người giết lại là hắn a. Nếu khi hắn hỏi mà ta đáp ứng, vậy chẳng phải ta cũng sẽ bị giết sao? Ớn lạnh! Người này chẳng những tâm thần mà còn cuồng sát a. Ta buông tay hắn ra. Người này, không dính tới sẽ tốt hơn!

“Ngươi nói là ngươi giết?”

“Đúng a, bọn họ dám mơ tưởng đến thánh vật, đáng tội chết. Nhưng Cần nhi yên tâm, ta sẽ đối tốt với ngươi.”

Phi! Khi nào thì ta cần hắn đối tốt! Lại im lặng suy nghĩ, đồng thời vạch ranh giới với hắn, tên cuồng sát. Nghĩ nghĩ thì là thế này: Bạch Hồ bị tâm thần, người nhà hắn phải chuyển hắn tới viện tâm thần. Nhưng do tên này lại có máu cuồng sát, viện tâm thần mới đưa hắn đi cách ly. Rốt cục, hắn bị đưa đến đây. Còn ta, thì do người có tư tưởng mượn đao giết người mới ném ta vào đây để hắn mặc sức chém giết. Nhưng rất may là ta còn sống, bởi vì, không dám, mơ tưởng, thánh vật!

Bỗng tay ta có cảm giác lạnh lẽo. Nhìn lại thì thấy hắn đang dùng cặp mắt mang sát ý nhìn ta.

“Cần nhi sợ ta sao?” Hỏi có vẻ hờn giận nhưng chỉ sợ khi ta trả lời “Ta sợ.” liền bị hắn đưa đi đời nhà ma.

“Không có.” Ta tuy cắn rứt lương tâm nhưng vẫn phải nói dối.

“Thật tốt. Bởi vì ta không thích những kẻ sợ hãi ta nha.” Hắn nâng tay ta lên, cạ cạ gương mặt tuyệt mỹ của hắn vào lòng bàn tay của ta. Trông thì như một con mèo nhỏ nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể giơ móng vuốt lên, làm người ta không kịp phòng bị.

Ta cũng chỉ còn biết cách ngoan ngoãn nghe theo hắn, sau đó nhân cơ hội tìm đường thoát khỏi đây, dẫu sao hiện tại ta còn chưa quen quá địa hình nơi này. Bất quá, nếu hắn thật sự muốn ta phải chết, ta đành phải nói xin lỗi với gương mặt của hắn. Giờ đây, chắc ta phải tự dựa vào bản thân mình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.