Yêu Nghiệt Đại Nhân Cẩm Y Vệ

Chương 13: Chương 13: Cá nước thân mật, đêm trăng xuân sắc (H)




Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

Thẩm Phạn lấy thân phận là trưởng công chúa mang theo Phỉ Huyễn Minh đi chùa An Nam cầu phúc quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa.

Cầu phúc ở chính điện xong, Thẩm Phạn thấy Phỉ Huyễn Minh chuyển hướng đi về một nơi vắng vẻ ở thiên điện, thành kính mà cúng bái.

Nàng tiến lên quỳ lạy cùng hắn, hờn dỗi nói: “Phỉ Phỉ cầu cái gì vậy?”

Phỉ Huyễn Minh rất thích nhìn thấy thần thái nữ tính thế này của nàng, ngó nghiêng xung quanh, sau đó hắn ghé vào tai nàng nói: “Bên nhau dài lâu, con cháu sung túc.”

Động tác nàng hơi ngừng lại một chút, theo sát giọng nói của hắn chính là từng đợt hơi ấm phả lên trên tai nàng, hại nàng cả người mềm nhũn.

Ngượng ngùng đấm hắn một cái, Thẩm Phạn nói: “Chán ghét, cả ngày chỉ nghĩ những thứ không đâu, ai muốn cùng chàng con cháu sung túc hả?”

Đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, lại bị Phỉ Huyễn Minh mạnh mẽ túm vào trong lồng ngực. Thẩm Phạn kinh ngạc ngẩng đầu, tay hắn thuận thế nâng cằm nàng lên, ánh mắt tuy ôn nhu lại toát ra vẻ bá đạo kiên định: “Là nàng, ta muốn cùng nàng con cháu sung túc đầy nhà.”

Lúc chạng vạng dùng xong cơm chay, Phỉ Huyễn Minh dắt nàng đi dạo vài nơi cho tiêu cơm.

Ở một nơi yên tĩnh gần núi có một dòng sông nhỏ, ánh trăng mông lung chiếu vào trên mặt sông tạo ra những tia sáng ngọt ngào, nước chảy róc rách nhẹ nhàng phảng phất như cảm nhận được nhân sinh hoàn mỹ.

Thẩm Phạn ngồi ở một tảng đá lớn trên bờ sông, đem chân nhỏ giơ lên, mấp máy cái miệng nhỏ với Phỉ Huyễn Minh, ý muốn hắn cởi giày giúp nàng. Nàng muốn nghịch nước!

“Thật là bướng bỉnh!” Hắn sủng nịch cười.

Hắn quỳ một gối xuống đất đem giày nàng cởi ra, tay cầm lấy bàn chân trắng mịn nhỏ nhắn, rồi từ vạt áo móc ra một cái đồ vật nhanh chóng mang lên chân nàng. Nguyên lai đó chính là một cái lắc chân tiểu lục lạc nhỏ xinh.

“Thích không?”

“Thích, rất thích.” Thẩm Phạn thoáng chốc nở nụ cười mê người.

Hai chân không ngừng quẫy đạp tạo bọt nước, tiếng chuông bạc cùng tiếng cười của thiếu nữ theo đó truyền khắp sơn cốc, cực kỳ khoái hoạt.

“Phỉ Phỉ, chàng đứng ở giữa sông chờ ta nha.”

Nói xong nàng liền nhấc làn váy lên mà chạy, càng chạy càng xe, cho đến khi bóng hình nho nhỏ dần mất hút.

Phỉ Huyễn Minh bất đắc dĩ phải bồi nàng chơi, mực nước giữa sông cũng chỉ đến lưng chừng eo của hắn.

Chờ mãi, hắn bắt đầu sốt ruột, lớn tiếng kêu: “Phạn Phạn, Phạn Phạn...”

Chỉ thấy nơi xa một kiện váy áo dài chậm rãi theo dòng nước trôi đi, trôi đến bên người Phỉ Huyễn Minh, hắn bắt lấy. Trong đại não lại hiện ra hình ảnh thân thể tuyết trắng lõa lồ của Thẩm Phạn, ánh mắt trầm xuống, hô hấp không khỏi thêm thâm trầm.

Hắn cảm giác được phần thân thể dưới nước, tựa như đang được thứ gì đó bám lấy, quấn quýt cheo leo mà bám vào hắn. Thân thể của nàng, tay của nàng, đều mềm mại như nhau, cùng đều giảo hoạt như thế, bám lấy eo hắn, chậm rãi vuốt ve.

Nàng giống như một con yêu tinh, đem hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.

Hô hấp hắn càng ngày càng dồn dập, dưới bụng nhỏ bắt đầu bốc cháy lên một ngọn lửa không tên. Hắn ngẩng cổ lên, hầu kết lăn lộn. Hường thụ những kích thích mà cảm quan mang đến, nhẹ thở dài một hơi.

Đột nhiên, thiếu nữ tựa như thiên tiên phá nước ra mà đi, nước từ sợi tóc nàng, nhỏ giọt xuống tí tách.

Mái tóc đen nhánh như thác nước bám sát vào thân hình lả lướt của nàng, nhũ phong no đủ nửa che nửa lộ, cảnh xuân lại như ẩn như hiện, làm người miên man bất định.

Phỉ Huyễn Minh duỗi tay đem nàng túm vào trong lòng, vòng tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, vuốt ve lấy ngọc thể bóng loáng lạnh băng. Cơ thể nàng dưới khiêu khích của hắn dần dần trở nên run rẩy.

Thanh âm Phỉ Huyễn Minh trầm thấp, khàn khàn, “Tiểu yêu tinh từ nơi nào tới, lại dám lớn mật mà câu dẫn gia, hả?”

Mặt nàng cách hắn rất gần, phảng phất như có thể hôn lên môi Phỉ Huyễn Minh, nhưng nàng lại chậm chạp mà không chịu ra tay trước. Khoảng cách giữa hai người gần như là không, chỉ tồn tại một đường phân cách như có như không, hô hấp lẫn nhau lượn lờ, nhưng không khí vẫn cứ mập mờ. Ngọn lửa dục hỏa dần dần được nhen nhóm. Giằng co một hồi, con ngươi đen láy của Phỉ Huyễn Minh hơi hơi lóe lên, tựa hồ như hắn không thể kiềm chế nữa, mạnh mẽ chế trụ cái ót của nàng, bá đạo mà hôn lên môi Thẩm Phạn.

Bất tri bất giác, quần áo của hắn cũng dần dần được thoát ra.

Nàng nhìn đến thân thể trần trụi đang hiện ra trước mặt, cường tráng khóe mạnh, tám khối cơ bụng hữu lực, rồi đến đường tam giác ngược, một đường đi xuống phía dưới...

Đây là nam nhân của nàng a! Thật gợi cảm... Thẩm Phạn cầm lòng không đậu mà nuốt nuốt nước miếng.

Duỗi tay ôm lấy Phỉ Huyễn Minh, kề sát vào thân thể nóng rực của hắn, chân quấn chặt lấy vòng eo kiên đĩnh của hắn.

Còn hắn, hai tay bắt lấy mông của nàng, cắn lấy vành tai của nàng, tà mị nói: “Chẳng biết ta đây có phúc hạnh được cá nước thân mật với Phạn Phạn không a?”

Vì ở dưới nên, da thịt của Thẩm Phạn càng thêm phá lệ tươi đẹp, tóc đen tùy ý phiêu đãng trên mặt nước, quyến rũ vô cùng. Nàng e lệ cắn môi dưới, “Ta muốn chàng.”

Côn thịt hùng vĩ phía dưới đã sớm cương cứng, hăng máu chó chờ ra trận, nó đang không ngừng kêu gào muốn được ra binh xuất trận.

Tay bóp chặt lấy eo nàng, không cho nàng có bất cứ cơ hội nào né tránh, một cái động đem côn thịt cục đại nhắm thẳng vào giữa hoa huyệt của nàng, nam căn cương ngạnh thuận lợi tiến vào, nơi giao hợp cả hai không ngừng tóe ra bọt nước,

Thẩm Phạn vòng tay quanh cổ hắn, cảm nhận những kích thích hắn mang đến, ánh mắt mê ly, sắc mặt xuân sắc ngập tràn.

Hai tay nàng cầm lấy bộ ngực sữa cao vút chủ động đưa vào miệng hắn, miệng không ngừng dâm đãng mà kêu, “A a, Phỉ Phỉ, đừng có ngừng lại, lại mạnh hơn chút nào.”

Hai người ở trong nước tận tình phóng thích chính mình, cá nước thân mật, đem trăng xuân sắc, cảnh tượng dâm mỹ không nói nên lời.

Thẩm Phạn vô lực để hắn rong ruổi trên thân thể, cho đến khi xong việc, phía dưới vừa sưng đỏ lại vừa đau. Nhục huyệt lần lượt bị lấp đầy bởi tinh hoa của hắn, hiện tại chỉ có thể bị động để hắn ôm vào trong lòng.

Phỉ Huyễn Minh nhu tình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên đôi mắt nàng: “Đi thôi, ta ôm nàng về.”

Hắn chỉ mặc một cái quần lót ướt đẫm, để lộ ra cô thể tinh tráng, hữu lực, đem quần áo hai người phơi khô lại, toàn bộ hắn đều cầm lấy bao kín thân thể Thẩm Phạn lại, tuyệt đối không để cho bất cứ bộ phận nào trên cơ thể nàng lộ ra ngoài.

Hắn nhanh chóng thi triển khinh công mang nàng trở về để tránh để nàng cảm lạnh.

Phỉ Huyễn Minh không khỏi có chút tự trách trong lòng. Đối với nàng, hắn vẫn luôn mất không chế như thế, chính mình vẫn luôn không thể nào là một chính nhân quân tử khi đối diện với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.