Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Phỉ Huyễn Minh vuốt ve khuôn mặt tái nhợt trắng bệch của nàng, hắn thật hối hận vì sao lúc này lại không cứng rắn mà ngăn cản nàng. Hắn thở dài một hơi!
“Ngoan nào, ta phái người đưa nàng trở về. Nghỉ ngơi cho tốt đi, xong việc ta sẽ về với nàng.”
Phỉ Huyễn Minh chăm chú nhìn vào bóng dáng run rẩy đang rời đi, biết nàng thật sự bị kinh sợ rồi. Chỉ là hắn thật thắc mắc tại sao nàng lại quan tâm đến chuyện này như thế, chắc chắc không phải là để bồi hắn như nàng đã nói. Cảm giác nữ nhân của hắn có bí mật giấu hắn thật không vui chút nào. Cái vật nhỏ này cứ ý vào việc hắn thích nàng, chỉ biết dung túng nàng nên càng ngày càng nghịch ngợm. Hắn hy vọng một ngày nào đó nàng sẽ cam tâm tình nguyện mà nói ra sự thật với hắn. Nghĩ thông suốt rồi, Phỉ Huyễn Minh lại quay người trở về nơi tra khảo phạm nhân.
Buổi tối ngày hôm sau, buổi tra tấn kết thúc, Phỉ Huyễn Minh vừa tắm gội xong liền nhanh chóng chạy đi tìm Thẩm Phạn. Hắn nghe tỳ nữ nói ngày hôm qua lúc Công chúa trở về, tinh thần không tốt lắm, thái y đã xem qua, cũng chỉ cho một chút thuốc để bình tĩnh lại. Sau khi uống thuốc, Công chúa đã ngủ rồi.
Phỉ Huyễn minh ngồi ở mép giường, nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, nhìn bộ dáng ngủ không yên ổn của nàng, mồ hôi lấm tấm trên trán, mày nhíu chặt, miệng lẩm bẩm thứ gì đó.
Công chúa điện hạ từ nhỏ đã sống trong cẩm y ngọc thực, nhung lụa giàu sang, nào có trải qua những thứ tàn ác, xấu xa như thế. Mà hắn lại là người vươn lên từ dưới đáy sâu, dẫm đạp lên vô số hài cốt mà trở nên như ngày hôm nay.
Thẩm Phạn lắc lắc đầu, trong miệng không ngừng kêu: “Đừng mà, đừng mà...” Nàng đột nhiên tỉnh giấc, thấy Phỉ Huyễn Minh đang ngồi đó thì liền vội vàng chui vào trong lồng ngực hắn, cảm thụ lấy nhiệt độ ấm áp của hắn, lỗ tai để ở trước ngực hắn mà lắng nghe tiếng tim dập mạnh mẽ kia, ngửi lấy mùi hương đặc trưng trên người hắn, trong lòng cũng bình tĩnh hơn. Nàng vừa mơ thấy hình ảnh Phỉ Huyễn Minh chết đi trong vòng tay nàng, nội tâm nàng như bị đau đớn giằng xé.
Phỉ Huyễn Minh vuốt tóc nàng, nhẹ giọng trấn an: “Điện hạ của ta gặp ác mộng sao? Đừng sợ, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, che chở cho nàng, nàng có thể chia sẻ những phiền muộn cùng ta. Những chuyện khác nàng cũng không cần để tâm đến, nàng chỉ cần là một vị Công chúa đơn giản sạch sẽ, thuần túy trong sáng của ta mà thôi.” Thẩm Phạn ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn đến nam nhân đã từng dùng cả mạng sống để bảo hộ nàng, trong lòng bỗng nhiên thật xúc động.
“Chàng là đang muốn hứa hẹn với ta sao?”
“Đúng vậy.” Phỉ Huyễn Minh ôn nhu duỗi tay, lau đi những giọt nước mắt của nàng.
Hắn, Phỉ Huyễn Minh, không thích hứa hẹn với người khác nhiều. Nhưng lời một khi đã nói ra, sống chết cũng không thể làm khó hắn.
Lồng ngực Thẩm Phạn như muốn nổ tung, chàng làm sao lại ngốc như thế, cả hai đời đều dâng mạng lên cho ta. Choàng tay ôm lấy cổ hắn, khóe miệng gợi lên một nụ cười: “Ân tình này của Phỉ đại nhân ta không có gì báo đáp, chỉ nguyện dâng tấm thân nhỏ bé này lên cho ngài.”
Phỉ Huyễn Minh đặt tay lên ngực trái của nàng, tà mị nói: “Ta không chỉ muốn thân thể của nàng, ta còn muốn cả trái tim của nàng nữa.”
Cảm xúc trong lòng Thẩm Phạn rối bời, nàng chủ động hôn lên môi hắn, dây dưa triền miên không rời.
.....
Truy cập ngay để đọc chương mới nhất của truyện nhé.