Yêu Nghiệt Hoành Sinh

Chương 17: Chương 17




Tiếu một khi đã tập trung tinh thần nhập tâm vào công việc thì hiệu suất là khá cao. Vài ngày sau khi Đinh nghi đi công tác, Nhan Mộ Thương vội vàng tham gia một hội nghị quốc tế trao đổi thương mại, không có thời gian tìm đến cậu. Ở dưới tình huống không người quấy rầy, Lăng Tiếu dựa theo tình tiết câu chuyện mà Đường Hoan đã cung cấp, chưa đến hai tuần liền hoàn thành bản thảo sửa chữa tiểu thuyết.

Mỗi ngày trừ bỏ ăn cơm, đánh chữ, hoạt động nhàn rỗi duy nhất của Lăng Tiếu chính là tiếp nhận những chuyến đến thăm thường lệ của Đường Hoan. Đối mặt với một người đàn ông khéo nói như vậy, Lăng Tiếu thường thường chỉ có nhiệm vụ là người lắng nghe. Ngay từ đầu cậu còn lo lắng Đường Hoan có phải đã biết quan hệ của mình và Nhan Mộ Thương rồi hay không, nhưng mà quan sát biểu tình cùng giọng điệu của Đường Hoan khi nói đến Nhan Mộ Thương có vẻ rất hào phóng, không chút kiêng dè. Lăng Tiếu lặng lẽ yên lòng, lại nghĩ tới Nhan Mộ Thương cùng Đinh Nghi cũng không phải là người nhiều chuyện, hẳn là sẽ không nói cho Đường Hoan.

“Tôi nghe Đinh Nghi nói, anh ấy quen biết anh trước sau đó mới quen biết Nhan đại ca……”

“Đúng vậy.” Đường Hoan hưng trí bừng bừng tiếp lời, “Khi tôi học sơ trung () đã nghe nói qua tên Đinh Nghi. Mấy trường học lân cận ai chẳng biết tên con trai hung hãn học lớp tam trung () kia, cậu ta còn từng đánh nhau với cả tốp trường tôi.”

() sơ trung: cấp 2

() tam trung: lớp 9 bên mình

Lăng Tiếu phát ra một tiếng kinh ngạc “A!”.

“Ngày đó năm nhất cao trung nhập học, tôi đang đứng ở trước lan can bảng thông báo xem tên bạn học mới. Bỗng nghe phía sau có người cười một tiếng. Nhìn lại, một nam sinh đi một chiếc xe đạp rách nát, đội mũ lưỡi trai, đã đến xem bảng thông báo, biểu tình vô cùng tàn khốc. Tôi nhận ra được cậu ta chính là Đinh Nghi, lúc ấy liền sợ tới mức run lên một chút.” Đường Hoan tự giễu cười cười, “Tôi khi đó rất sợ chọc tới loại lưu manh trong truyền thuyết này.”

Lăng Tiếu bị hai chữ “lưu manh” đả kích….. Đinh Nghi cư nhiên đã từng là một tên lưu manh? Sao cậu hiện tại cảm thấy có thế nào thì đều là Đường Hoan càng thêm lưu manh hơn, cà lơ phất phơ làm sao giống một đạo diễn nổi tiếng chứ, thật lãng phí vẻ tốt đẹp bên ngoài.

“Anh sợ anh ấy…… lại như thế nào cùng anh ấy làm bạn?”

“Bởi vì Đinh Nghi người này a, ăn mềm không ăn cứng.” Đường Hoan hì hì cười nói, “Cậu đối cậu ta độc ác, cậu ta liền đối với cậu ác hơn. Không đi gây chuyện với cậu ta, cậu ta cũng không đến gây chuyện với cậu. Tôi khi đó bộ dạng thấp bé, thân thể cũng không cường tráng, tùy tiện ai cũng đều có thể ức hiếp tôi. Trong nhà lại có chút tiền, cho nên liền trở thành mục tiêu cho những kẻ bất lương trong trường ra tay.” Nâng chén trà lên uống một ngụm, Đường Hoan chớp chớp mắt, “Có một ngày tôi lại ở sân thể dục trường học bị vài tên chặn lại, lục soát khắp người tôi, còn đánh tôi. Không ai dám đi lên xen vào, tôi cũng dự định sẽ chấp nhận bị chỉnh như vậy. Bỗng nhiên có cái cặp sách bay đến, vừa vặn đập trúng một tên trong nhóm kia. Đinh Nghi a, cứ như vậy uy phong lẫm liệt mà xuất hiện.”

Lăng Tiếu mở to hai mắt, tưởng tượng cảnh Đinh Nghi giống như vị đại hiệp cái thế trong tiểu thuyết kiếm hiệp, gặp chuyện bất bình, ra tay nghĩa khí.

“Sau ngày hôm đó, Đinh Nghi liền che chở cho tôi.” Đường Hoan nghiêng đầu, vừa nhớ lại vừa mỉm cười, “Tôi nếu là con gái, chỉ sợ lấy thân báo đáp cũng chấp nhận……”

“Vậy Nhan Mộ Thương đâu?” Thình lình Lăng Tiếu miệng chêm vào một câu, tươi cười trên mặt Đường Hoan thiếu chút nữa biến dạng.

“Gì, cái gì?”

“Vậy Nhan Mộ Thương như thế nào lại cùng các anh trở thành bạn?”

Đường Hoan thở dài một hơi, mẹ nó, không cần vào thời điểm anh ta tình cảm như vậy bỗng nhiên chen vào cái tên này được không? Hại anh ta còn tưởng rằng Lăng Tiếu đều đã biết rồi……

“Nhan Mộ Thương a……” Đường Hoan lộ ra tươi cười ý vị thâm trường, “Cậu ta là lớp trưởng lớp chúng tôi, được nhiều người yêu mến chúng tinh phủng nguyệt (). Cậu ta khi đó cực kỳ chán ghét Đinh Nghi, ngại cậu ấy gây chuyện nhiều làm hại tới chức lớp trưởng của cậu ta, Đinh Nghi lại chưa bao giờ nể mặt cậu ta, không nghe cậu ta nói…… Nhan Mộ Thương nhìn thấy quan hệ tôi cùng Đinh Nghi tốt, liền tìm mọi cách kéo tôi về bên của cậu ta.”

() chúng tinh phủng nguyệt: sao quanh trăng sáng

“Thật trẻ con!” Lăng Tiếu nhịn không được kêu ra tiếng, “Thật không nghĩ tới…… Nhan đại ca trước kia ngây thơ như vậy!”

Ngây thơ sao? Dưới đáy lòng Đường Hoan lộ ra cái cười lạnh. Nhan Mộ Thương nếu ngây thơ vậy cả lớp bọn họ đều là ngu ngốc. Mỗi người đều bị gương mặt học sinh học giỏi phẩm chất tốt kia lừa gạt a…… liền ngay cả mình cũng sùng bái mù quáng, đem người nọ làm thần tượng cung phụng ở trong lòng. Đinh Nghi so với người nọ, phân lượng lập tức liền nhẹ đi. Cũng giống như tiểu thuyết võ hiệp, một nhân vật hoang dã dù rất giỏi cũng luôn không bằng phong độ cử chỉ nhẹ nhàng của anh hùng chính đạo khiến người ta tim đập thình thịch.

Nhưng hai con người bình thường đã kết oán tám đời, vậy mà, vậy mà lại…

Con ngươi co rút lại một chút, Đường Hoan bỗng nhiên cảm thấy hứng thú đã bị giảm sút. Lúc Lăng Tiếu thúc giục anh ta tiếp tục nói, anh ta chỉ là lười biếng đáp lại một câu: “Cũng không có gì, sau đó tôi cùng Nhan Mộ Thương thành bạn, Đinh Nghi tự nhiên cũng đi theo chúng tôi lăn lộn.”

Tuy rằng không phải hoàn toàn là sự thật, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Đinh Nghi vốn không có bạn bè gì, lại không thể mặc kệ Đường Hoan. Sau đó cậu cùng Nhan Mộ Thương tốt hơn, Đinh Nghi một lần bộc phát tức giận, tìm Nhan Mộ Thương đánh một trận, lạnh nhạt với cậu suốt hai tháng. Cuối cùng không chịu nổi cậu lần nữa nhận lỗi lần nữa hy vọng hai người hòa hảo, đành miễn cưỡng cùng Nhan Mộ Thương bắt tay giảng hòa.

Khi đó cậu ta vô cùng hạnh phúc vui sướng, một bên là người yêu luôn cưng chiều mình, một bên là bạn tốt luôn che chở quan tâm mình. Cậu ta mỗi ngày đi đường đều muốn ca hát.

Cho đến buổi tối ngày đó, cậu ta vốn nên về nhà nhưng lại không có về, chạy đi tìm Đinh Nghi, dùng chìa khóa Đinh Nghi cho cậu ta để mở cửa ký túc xá của y–

Tất cả hạnh phúc, trong khoảnh khắc đều biến thành tro.



Quay đầu đối diện cặp mắt đen bóng vô tội của Lăng Tiếu, hai hàng lông mày Đường Hoan nhếch lên, đây là người yêu hiện tại của Nhan Mộ Thương a…… Cùng khi đó giống nhau như đúc, vẫn là cậu bé được Đinh Nghi bảo hộ, lại bị Nhan Mộ Thương cướp đi.

Thật muốn nhìn nột chút, hai con ngươi xinh đẹp này khi bị nhiễm một tầng tuyệt vọng cùng thống hận sẽ xinh đẹp như ra sao?……

“Đường Hoan…… Đường Hoan?” Thẳng đến khi Lăng Tiếu hoang mang kêu tên của anh ta, Đường Hoan mới thanh tỉnh lại.

Một khắc không cẩn thận, thiếu chút nữa đã đem những đầu rắn độc kiềm chặt dưới đáy lòng liền phóng ra. Đường Hoan cười cười che giấu, Lăng Tiếu không phải là anh ta mười bảy năm trước. Anh ta nhìn ra được tình cảm của Lăng Tiếu đối với Đinh Nghi so với tình cảm anh ta năm đó đối với Đinh Nghi càng sâu nặng. Cậu ta vô luận như thế nào cũng sẽ không nguyền rủa Đinh Nghi đến chết cũng không được yên ổn.

Cho nên Đinh Nghi nhất định sẽ không giống lúc trước phản bội anh ta, phản bội cậu bé trước mắt này.

Mong chờ mỏi mắt đi. Đường Hoan đem tiếng cười lạnh chôn ở đáy lòng.

Nhan Mộ Thương cùng Đinh Nghi lúc đó luôn cần nhờ người thứ ba để duy trì cân bằng – anh ta thực chờ mong loại cân bằng yếu ớt này lại một lần nữa sụp đổ.

Kỳ thật đã bắt đầu sụp đổ kể từ ngày anh ta bắt đầu trở về…… không phải sao?

…..

Cùng Đường Hoan tạo xu thế tăng cường tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh mới, tên tuổi Lăng Tiếu cũng bắt đầu xuất hiện ở nhan đề của những tờ báo giải trí lớn. Triển Minh Hào có lẽ cũng không nghĩ tới Lăng Tiếu cư nhiên viết đồng thoại còn thật sự viết ra thành tựu thế này, không khỏi nhìn con mình với cặp mắt khác xưa. Tình cảm cha con trong lúc đó cũng dần dần bắt đầu hòa hợp, nhưng là hơi chút được cải thiện mà thôi.

Khi Đinh Nghi đi công tác trở về, trên máy bay tùy tiện cầm lấy một tờ báo, liền thấy được tên của Lăng Tiếu.

Y cười cười, có chút vui mừng. Sau khi về nhà không thấy Lăng Tiếu, đoán rằng cậu nếu không phải đi gặp Nhan Mộ Thương thì chính là đi gặp Đường Hoan, cũng không quá để ý. Vài ngày kế tiếp đều vội vàng ở công ty họp, tăng ca, về nhà đều là đêm hôm khuya khoắt, đúng là không tìm ra thời gian cùng Lăng Tiếu ngồi xuống nói chuyện.

Mấy ngày nay Lăng Tiếu cũng không nhàn rỗi, di động suốt ngày vang lên, luôn luôn có phóng viên muốn phỏng vấn cậu. Đường Hoan luôn cố tình dặn dò, trước buổi lễ phim bấm máy, không cho phép cậu nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, phải càng ít lời càng tốt, bởi vậy đành phải trốn tới nhà Nhan Mộ Thương. Hôm nay cậu ở nhà Nhan Mộ Thương ăn cơm chiều, sau khi hai người thân thiết một phen, Nhan Mộ Thương lái xe đưa cậu về nhà. Sau khi xuống xe, theo thói quen hôn môi một cái. Bỗng nhiên một âm thanh phanh xe sắc bén truyền đến. Cậu còn không có phản ứng, Nhan Mộ Thương đã nhanh chóng đưa cậu ôm nép vào bên trong áo khoác của mình, sau đó chỉ thấy một đạo bạch quang hiện lên, cùng với “Răng rắc răng rắc” tiếng cửa đóng chuyển động, một chiếc ô tô ở phía trước bọn họ gào rít lao đi

Sắc mặt Lăng Tiếu trắng bệch, rốt cục hiểu được phát sinh sự tình gì.

“Không phải sợ.” Nhan Mộ Thương thấp giọng an ủi nói, “Em được anh chắn, bọn họ không chụp được em đâu.”

Lăng Tiếu vẫn là phát run.

Làm sao bây giờ…… Làm sao bây giờ?

Cậu rất sợ hãi chuyện……quan hệ đó của cậu cùng Nhan Mộ Thương nếu là bị người khác phát hiện ……cậu phải làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.