Trước khi ngã xuống mất đi ý thức, mơ hồ nghe được vài tiếng kinh hô, Lăng Tiếu nghĩ, không cần tỉnh lại thì tốt rồi.
Cậu lần đầu tiên té xỉu, là năm đó khi mẹ ở trước mắt cậu từ trên cửa sổ nhảy xuống.
Ngất đi kỳ thật rất dễ dàng, thật sự, chóng mặt vài lần liền hiểu được. Đầu óc nhoáng lên một cái, là có thể trước mắt tối sầm rồi ngã xuống.
Là có thể đem những chuyện thống khổ này, chuyện đáng sợ, chuyện không biết phải đối mặt như thế nào, giải quyết như thế nào, tạm thời ngăn ở bên ngoài ý thức, cái gì cũng không nghe thấy, không nhìn thấy.
Nếu sau khi tỉnh lại, phát hiện hóa ra chuyện gì cũng đều không có xảy ra thì tốt rồi.
Ý thức một lần nữa trở lại đại não, là kèm với một trận đau nhức.
Lăng Tiếu ngay cả tiếng kêu đau đớn đều phát ra không được, chỉ có thể suy yếu mở to mắt, sau đó một chén nước đường tỏa hơi nóng bưng ngay trước mặt cậu. Phía trên bờ môi cậu một trận nóng rát đau đớn, Đinh Nghi ấn vào huyệt nhân trung () bắt cậu phải tỉnh lại. Mỗi lần cậu ngất, Đinh Nghi đều dùng loại phương thức đáng sợ mà thô lỗ này ép cậu tỉnh lại. Kỳ thật không thể trách Đinh Nghi, y từ nhỏ đến lớn cùng người khác đánh nhau, khi còn bé không làm nên trò trống gì, mỗi lần bị người ta độc ác đánh đến ngất đi, Đinh Hoằng người nữ nhân kia sẽ liều chết ấn huyệt nhân trung đem y ấn cho tỉnh lại, làm cho Đinh Nghi vẫn cho rằng, người sau khi té xỉu chỉ có dựa vào ấn huyệt nhân trung là có thể tỉnh lại.
() huyệt nhân trung: chỗ lõm giữa mũi và miệng
Một thanh âm vang lên tiến vào trong tai Lăng Tiếu: “Kháo, Đinh Nghi, cậu xuống tay đủ độc ác a, cậu xem cậu ấn ra cái dấu sâu như vậy đây này!”
Sau đó là giọng nói thản nhiên của Đinh Nghi: “Câm miệng.”
Lăng Tiếu đầu óc còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, cố sức quay đầu nhìn thoáng qua, bị dọa một cú sốc.
Người đàn ông mặt xám mày tro ngồi ở bên giường của cậu, mắt trái có một khối đen lớn, tóc tai bù xù, cà vạt trên cổ bị kéo đến loạn thất bát tao, cúc áo sơmi còn bị rớt vài cái.
“Đường, Đường Hoan?”
Đường Hoan hướng về phía cậu mỉm cười một cái: “Yoh, xem ra vẫn còn rất tỉnh táo, tôi còn nghĩ cậu chịu không nổi đả kích, đầu óc trục trặc đi.”
Lăng Tiếu sắc mặt trắng nhợt, lập tức nghiêng đầu, tránh được bát nước đường Đinh Nghi còn đang bưng ở trước môi cậu.
Đinh Nghi biết cậu trong lòng có hờn giận, tay bưng bát có chút xấu hổ giơ ở giữa không trung. Đường Hoan một phen đoạt lấy bát trong tay y, lạnh lùng nói: “Người cậu ta hiện tại không muốn nhìn thấy nhất chính là cậu. Cậu đi ra ngoài trước đi.”
Đinh Nghi yên lặng đứng lên, vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Lăng Tiếu một cái, chậm rãi đi ra ngoài.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Lăng Tiếu cắn môi, trong lòng một trận co rút đau đớn.
Cậu bị lừa…… bị người cậu tín nhiệm nhất cùng người cậu thích nhất……cùng nhau lừa.
Từ đầu tới cuối, hóa ra cậu giống như một thằng hề, tự cho là có hạnh phúc, tự cho là được yêu thương, vui sướng diễn màn kịch tình yêu tự cho là đúng, cuối cùng ngay cả lời chào cảm ơn cũng không có, chỉ có thanh âm lạnh lùng cười nhạo nói với cậu: ngươi diễn ở sai màn rồi.
Cậu đi sai màn, như vậy thì những hồi tưởng ngọt ngào trước kia lại tính là cái gì đây?
Cảnh tượng Nhan Mộ Thương bên cậu ôn nhu, cảnh tượng Đinh Nghi trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, nhìn bọn họ thở dài nói muốn buồn nôn thì vào trong phòng mà buồn nôn…… lại tính là cái gì đây?
Trên đời này còn có người nào so với bọn họ diễn trò giỏi hơn sao?
“Cảm thấy rất hận, cảm thấy hai người kia đều không phải thứ tốt đẹp gì sao?”
Đường Hoan mang theo tiếng cười đùa cợt vang lên, “Bị lừa cảm thấy rất thống khổ nhỉ, Lăng Tiếu?”
Lăng Tiếu chết lặng nhìn anh ta: “Kỳ thật anh đã sớm biết đúng hay không?”
Cậu đột nhiên bùng nổ kêu to lên: “Anh quen biết bọn họ nhiều năm như vậy hẳn là sớm biết rồi đi? Vì sao không nói cho tôi biết? Vì sao lại giống như xem kịch nhìn tôi bị lừa bị đùa bỡn? Giẫm đạp lên tấm lòng người khác thú vị như vậy sao? Xem tôi giống như một đứa ngốc bị lừa gạt xoay quanh rất thú vị sao?”
“Mắng hay lắm.” Đường Hoan vỗ tay cười rộ lên, “Bọn họ hiện tại đều ở phòng khách ngẩn ngơ, đi ra ngoài mắng a, đem những lời này hung hăng mắng bọn họ đi.”
Lăng Tiếu gắt gao trừng mắt với anh ta.
“Anh vui sướng khi người gặp họa?”
“Không.” Đường Hoan bắt chéo chân, đưa tay lên gạt gạt tóc, nhàn nhã nhìn cậu, “Tôi chỉ là muốn nhìn xem cậu có thể hận tới trình độ nào — đến, nói cho tôi biết, cậu không phải là hận đến muốn giết bọn họ sao? Có phải mong muốn hai người bọn họ không thể chết yên ổn hay không? Có phải ở trong lòng nguyền rủa, một ngày nào đó bọn họ sẽ bị báo ứng hay không?”
Lăng Tiếu hít một ngụm lãnh khí: “Anh……”
“Cảm thấy tôi thực ác độc hay là cảm thấy chính mình thực ác độc?” Đường Hoan cười lạnh, “Bị phản bội ai mà chẳng hận chứ? Lăng Tiếu, hận bọn họ là quyền của cậu.”
“Tôi, tôi……” Lăng Tiếu hốc mắt đỏ lên. Một bên là người thân thiết nhất bên cạnh cậu, hiểu rõ cậu nhất. Một bên là người làm cho cậu lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu, được che chở. Hai người đều là người quan trọng như vậy trong sinh mệnh của cậu, cậu thật sự không thể nguyền rủa bọn họ không thể chết yên ổn ác độc như vậy.
“Tôi không thể nguyền rủa bọn họ.” Lăng Tiếu nhắm mắt lại, một hàng nước mắt lăn xuống dưới, “Tôi tuy rằng hận bọn họ lừa tôi, nhưng tôi không nguyền rủa bọn họ được.”
Đường Hoan im lặng nhìn cậu, thật lâu sau, mỉm cười: “Lăng Tiếu, cậu so với trong tưởng tượng của tôi…… kiên cường nhiều lắm.”
Thoạt nhìn yếu ớt như vậy, nhưng thật ra kiên cường đến kinh ngạc. Anh ta còn tưởng rằng sau khi Lăng Tiếu thanh tỉnh, sẽ cuồng loạn khóc lớn hô to, sẽ đánh mất đi lý trí sụp đổ trước mặt hai người kia…… tựa như anh ta năm đó.
Lăng Tiếu thê thảm cười: “Kiên cường? Tôi cái dạng này đã kêu kiên cường? Tôi cái gì cũng mất hết anh biết không? Người tôi yêu nhất……cùng người quan trọng nhất…… cũng bị mất ……”
“Cậu sai lầm rồi.” Đường Hoan cắt ngang lời nói của cậu, đè lại bờ vai của cậu, “Lăng Tiếu, cậu hãy nghe tôi nói. Cậu còn trẻ, chẳng lẽ trên thế giới này sẽ không có người thứ hai đáng giá để cậu yêu? Tôi cũng từng thật lòng yêu thương một người, nhưng sau khi hắn rời bỏ tôi đi, chậm rãi, tôi phát hiện hóa ra tôi cũng có thể không cần lúc nào cũng nghĩ đến hắn, tôi cũng có thể vượt qua rất tốt. Tin tưởng vào bản thân mình nhiều hơn đi, Lăng Tiếu, trước khi cậu lại tìm được người có thể yêu cậu nhất định phải học được cách hảo hảo yêu chính bản thân mình.”
Không cần giống như anh ta năm đó, hận không thể khiến cho cả ba người đều không thể chết yên ổn.
Lăng Tiếu nén nước mắt…… Nào có dễ dàng như anh ta nói vậy? Lại yêu một người khác? Vậy phải đợi bao lâu?
“Nhưng tôi…… Vẫn yêu anh ấy…… Vẫn yêu anh ấy a……”
Khi Đường Hoan từ trong phòng Lăng Tiếu đi ra, trong phòng khách chỉ còn hai người.
Lăng Vi đã bỏ đi, cô gái này sau khi nghe thấy câu nói chấn động kia của Nhan Mộ Thương cũng không dám tin, dần dần cười rộ lên, sau đó nói với Đinh Nghi: “Khó trách a…… Nhiều năm như vậy cho tới bây giờ anh cũng chưa từng yêu thương ai.”
Sau đó, cô quay đầu đối với Nhan Mộ Thương lạnh lùng nói: “Tôi tuy rằng cho tới bây giờ xem thường Triển Lăng Tiếu, nhưng anh ta rốt cuộc cũng là người nhà họ Triển của tôi. Nhan Mộ Thương, anh có gan trêu đùa anh ta thời gian dài như vậy. Chúng ta hãy chờ xem.”
Nhan Mộ Thương chỉ thản nhiên liếc cô một cái: “Anh cô hận tôi như thế nào tôi đều chịu, chính là cô.” Hắn cười lạnh một tiếng, “Cô không có tư cách nói với tôi những lời độc ác.”
Cô đã đâm một dao nhỏ trên ngực Lăng Tiếu, chẳng lẽ so với hắn còn ít hơn?
Đinh Nghi vô cùng mỏi mệt mở miệng: “Lăng Vi, anh đưa em trở lại trường học.”
“Không cần.” Lăng Vi mở cửa ra, thân mình phong phanh trong gió lạnh hơi cố gắng đứng thẳng, “Đinh Nghi, em chưa bao giờ hối hận đã yêu anh. Em chỉ hận em vì sao sinh ra muộn mười ba năm.”
Chậm hơn Nhan Mộ Thương một bước, bị hắn cướp đi tâm của anh trước.
Nghe được tiếng bước chân đi đến của Đường Hoan, Đinh Nghi cùng Nhan Mộ Thương đồng thời ngẩng đầu.
“Lăng Tiếu cậu ấy……”
“Cậu ta đang ngủ.” Đường Hoan nhìn bọn họ liếc mắt một cái, sau đó chậm rãi nói, “Hai người các cậu qua nhiều năm như vậy vẫn không có một chút tiến bộ nào sao?”
Đinh Nghi cùng Nhan Mộ Thương ai cũng không có mở miệng.
“Vứt bỏ người đàn ông này đi, Đinh Nghi.” Đường Hoan đột nhiên đi đến trước mặt Đinh Nghi, mỉm cười với y, “Chọn Lăng Vi hoặc là chọn tôi…… đều so với người đàn ông này tốt hơn nhiều nga.”
Nhan Mộ Thương nhất thời sắc mặt xanh mét: “Đường Hoan!”
Đường Hoan cười ha hả, cuối cùng vẫn là Đinh Nghi mở miệng: “Đường Hoan, cậu hôm nay rốt cuộc là bị ai biến thành thứ đức hạnh này, chạy đến đây xem náo nhiệt?”