Đinh Nghi bị cầm tay lập tức run lên một chút, phản xạ có điều kiện muốn rút ra, lại bị gắt gao bao lấy. Bàn tay kia, khớp xương rõ ràng, vừa không nhẵn nhụi cũng không trơn mịn, như thế nào lại cho rằng là Đinh Hoằng.
Có lẽ là bởi vì hai ngày này trôi qua, cho tới bây giờ đều chỉ có Đinh Hoằng thích nắm tay y như vậy đi.
“Cậu…… đã có thể xuống giường rồi?” Nếu rút ra không được, cũng đành để mặc cho hắn nắm. Biết Nhan Mộ Thương không có gì đáng ngại, trong lòng thế nhưng lại thở phào nhẹ nhõm. Tình thế đã đến nước này, những lời nói cay nghiệt trái ngược nhau kia cũng không muốn nói. Có lẽ là đi dạo một vòng qua quỷ môn quan đến khi quay lại, tâm cũng mềm đi.
Thời gian ôn nhu thuộc về bọn họ, từ đầu đến cuối đều xa xỉ tựa như chưa từng có.
Nhan Mộ Thương nhìn Đinh Nghi, trên mắt y quấn đầy băng gạc, sắc mặt tái nhợt. Trên trán có một vết sẹo thật sâu, uốn lượn xuống, che giấu ở dưới băng gạc, sau đó lại từ phía dưới băng gạc tiếp tục kéo dài ra ngoài, biến mất ở chỗ hàm dưới.
Có thể tưởng tượng, lúc hắn đụng vỡ kính thủy tinh chắn gió, mảnh nhỏ sắc bén kia, là thế nào cắt thương một bên mặt của y, sau đó còn hủy đi một con mắt của y.
Ngón tay mang theo rung động, nhẹ nhàng vuốt ve trên vết sẹo xấu xí kia. Đinh Nghi vẻ mặt biến đổi, hơi nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười như tự giễu: “Đừng có sờ, ngứa.”
Tuy rằng ai cũng không có nói cho y biết y đã mù một bên mắt, cũng không có ai nói cho y biết mặt y biến thành cái bộ dáng gì. Nhưng khi chính mình vuốt mặt, cũng có thể cảm giác được đầu ngón tay kia sờ thấy gồ ghề. Nói vậy sau khi băng gạc tháo ra, nhìn vào gương bản thân cũng sẽ bị chính mình hù dọa mất?
Cho dù không phải là phụ nữ cả ngày thích chưng diện, cũng khó có thể không để ý mình bị hủy dung.
Nhan Mộ Thương bị Đinh Nghi né tránh ngón tay mình cũng không có kiên trì muốn tiếp tục sờ lên. Trong trí nhớ thiếu niên kia khi cười đôi mắt cong cong, cùng người đàn ông khuôn mặt bị hủy hoại này, như thế nào cũng không chồng chéo lên nhau. Sau đó hắn giật mình nhớ tới, đã rất nhiều năm không có nhìn thấy Đinh Nghi lộ ra nụ cười thuần túy như vậy.
Y luôn mang theo kiểu trào phúng, không chút để ý cười với hắn. Khi bọn họ cùng một chỗ, nơi đó luôn luôn có sự ngăn cách bởi người thứ ba. Đùa giỡn cũng không cùng với nhau, trừ bỏ cười nhạo cùng châm chọc, trừ bỏ ngững cuộc nói chuyện lạc đề không đến nơi đến chốn, bọn họ chưa từng thật sự nói chuyện với nhau. Rõ ràng từ đáy lòng đều là để ý đối phương, nhiều năm như vậy qua đi lại nhất định phải gẩy vào miệng vết thương của nhau, hận không thể lại đem muối xát lên, hận không thể đem lỗ thủng đâm sâu thêm một chút, chính mình đau đớn hận không thể làm cho đối phương đau đớn hơn một trăm lần
—-Nào có tình yêu như vậy? Sao có thể có tình yêu như vậy?
“Ba mẹ tôi đã về nước.” Nhan Mộ Thương thản nhiên mở miệng, “Vừa mới ở đây đi.”
“Nga.” Đinh Nghi sửng sốt một chút, không biết nên nói cái gì, đành phải gật gật đầu.
“Chúng tôi cãi nhau ầm ĩ một trận.” Cảm giác được bàn tay nắm tay mình kia đột nhiên căng thẳng, trong lòng Đinh Nghi cũng không biết vì sao căng thẳng theo, “Tôi nói với bọn họ, tôi muốn cùng cậu ở bên nhau.”
Khuôn mặt Đinh Nghi vốn là đã không có chút huyết sắc nào xoát một cái liền trắng bệch đến cực điểm, môi y run rẩy, hồi lâu mới thốt ra một câu: “Cậu, cậu bị ngã hỏng đầu rồi sao?”
Nhan Mộ Thương cười khổ một chút. Thật sự là phản ứng trong dự kiến a…… Thế nhưng hắn còn có thể trông cậy vào Đinh Nghi vui mừng bổ nhào lại ôm hắn nói mình rất cảm động sao?
“Thật sự bị ngã hỏng đầu thì tốt rồi.” Giọng nói Nhan Mộ Thương trầm thấp xuống, “Biến thành một thằng ngốc nói không chừng tôi sẽ không thống khổ như vậy đi? Có thể không yêu cậu tôi sẽ thoải mái đi rất nhiều?”
Tiếng cười nhẹ buồn khổ vang lên ở bên tai Đinh Nghi, người đàn ông luôn tự cao tự đại lại vừa ích kỷ vừa ngoan độc kia, lần đầu tiên ở trước mặt y lộ ra một vẻ mặt yếu đuối như vậy. Lòng Đinh Nghi co rút một chút, còn không kịp mở miệng, người đàn ông đã cười một tiếng, khí thế đột nhiên lại khôi phục sắc bén: “Nhưng mà đã chậm rồi, Đinh Nghi!”
Bất ngờ không kịp phòng bỗng nhiên bị bị áp đảo, mang theo đôi môi ẩm ướt dán lên, cường ngạnh hôn xuống làm cho người ta không kịp phản kháng một cái. Hàm răng đóng chặt bị cạy mở ra, trong lúc hỗn loạn đầu lưỡi đã bị quấn lây. Mút vào cùng liếm cắn đều mang theo đau đớn, đầu lưỡi bị mãnh liệt ép tiến vào khoang miệng đối phương, gần như bị hút đến đứt, vẫn không chịu buông ra.
“Ngô……”
Hai tay bị ngăn chặn gắt gao, không thể giãy giụa. Thân thể bị thương còn chưa lành đã bị mạnh mẽ đặt ở dưới thân người kia, động một chút cũng đều phát đau. Môi đã bị hôn đến tê liệt, ngay cả ý thức cơ hồ cũng trên mây. Chưa từng nếm thử nụ hôn nào dữ dội như vậy cũng chưa từng trải qua nụ hôn nào mãnh liệt đến ngay cả cơ thể đều như bị xé rách như vậy.
Giống như muốn đem cả người y nuốt vào bụng, thiêu hủy điên cuồng đến không còn gì nữa. Đinh Nghi cảm thấy mình đã không thể hô hấp, y thậm chí hoài nghi chính mình sẽ bị người đàn ông này dùng phương thức này hôn chết ở trên giường.
Cuối cùng đôi môi vẫn được buông ra, chiếm được tự do. Nhan Mộ Thương hơi hơi ngẩng đầu, nhìn mặt Đinh Nghi vốn là một mảnh tái nhợt đã nhiễm một tầng hồng nhạt phía trên, môi vừa đỏ lại sưng, vì muốn bổ sung dưỡng khí nên không thể không hé miệng, kịch liệt hô hấp, có thể nhìn thấy đầu lưỡi phấn hồng kia còn đang run run rất nhẹ, hàm xúc tình sắc.
Hắn vô cùng vô cùng vừa lòng.
“Có khiến cho cậu nhớ lại một chút không?” Hắn lại lần nữa cúi đầu, khẽ cắn trên vành tai Đinh Nghi, cố ý dùng thanh âm khàn khàn không nhanh không chậm nói, “Mắt bị che phủ, hẳn là cũng có cảm giác đi? Thời điểm kia……” Đinh nghi chỉ cảm thấy vành tai mình bị dùng sức cắn một cái, “Cậu cũng như vậy, đem mặt của tôi chôn ở trong gối đầu, làm cho tôi cái gì cũng không nhìn thấy.”
“Nhan, Mộ, Thương!”
Nghe được thanh âm nghiến răng nghiến lợi kia, Nhan Mộ Thương cười khẽ. Hắn đã nghĩ muốn làm như vậy thật lâu, đem Đinh Nghi đặt ở dưới thân, không để cho y phản kháng nửa phân mà cường hôn y, xé nát toàn bộ sự kiêu ngạo của y.
Nhưng là, lại ngầm thấy đau.
Vì thế hắn lại lần nữa bao phủ lên đôi môi Đinh Nghi, lần này là một nụ hôn vạn phần ôn nhu, nhẹ nhàng mút vào, môi lưỡi an ủi y gấp bội những giày vò đã chịu đựng.
“Tôi nói…… hai người các cậu có thể quá quên mất tôi rồi hay không?”
Bỗng dưng, một giọng nói rất sát phong cảnh vang lên. Thân mình Đinh Nghi cứng đờ, Nhan Mộ Thương rõ ràng cũng bị hoảng sợ, lúc này mới phát giác bên trong phòng bệnh không biết từ khi nào đã có nhiều hơn một người.
Đường Hoan buồn bực ôm hai tay tựa vào trên tường. Sau khi anh ta đem Nhan Mộ Thương đưa phòng bệnh của Đinh Nghi, coi như thức thời trước tiên lùi ra ngoài. Đi đến một cửa hàng nhỏ bên ngoài mua hai bình nước đi lên, ai ngờ đẩy cửa ra, liền nhìn đến một màn nóng bỏng như vậy.
Lại nhìn Đinh Nghi rõ ràng là không thể giãy giụa, chỉ có thể mặc cho Nhan Mộ Thương ở trên người y làm xằng làm bậy, Đường Hoan càng thêm khó chịu. Phi! Tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
Đinh Nghi trên mặt một trận xanh một trận trắng, mặc dù có chút động tình, nhưng vẫn nhìn ra được xen lẫn tức giận rõ ràng. Ngược lại Nhan Mộ Thương lúc đầu còn cả kinh, sau đã khôi phục tự nhiên, không hờn giận nói: “Cậu tiến vào làm gì?”
Hiếm có thời điểm cùng Đinh Nghi hâm nóng như vậy!
“Cậu muốn động dục, tốt xấu cũng phải chọn thời gian được không?” Đường Hoan hung tợn đem Nhan Mộ Thương từ trên người Đinh Nghi kéo lên, “Cậu không thấy cậu ấy hiện tại chưa cử động được sao?”
“Ha.” Cười khẽ một tiếng, Nhan Mộ Thương mở tay Đường Hoan ra: “Tôi đã rất tiết chế rồi.”
Nếu đổi lại một thời gian khác, một địa điểm khác, Đinh Nghi không phải ở trong tình trạng này, vừa rồi chỉ mới hôn y một cái làm sao có thể thỏa mãn?
“Đè lên trên miệng vết thương của cậu ấy vậy mà kêu là có tiết chế?” Đường Hoan cười lạnh một tiếng, “Thừa dịp cậu ấy không có cách nào khác phản kháng liền muốn làm gì thì làm, loại tiết chế này của cậu thật đúng là khiến tôi bội phục a.”
Nói đến tiết chế, anh ta mới thật sự là tiết chế đi? Hai ngày này mỗi lần đến xem Đinh Nghi, anh ta ngay cả sờ cũng chưa sờ qua một chút đâu!
Vẫn trầm mặc không có lên tiếng, Đinh Nghi rốt cục mở miệng: “Các cậu đã cãi nhau đủ chưa?”
Hai người đang giương cung bạt kiếm cùng quay đầu lại.
“Đường Hoan, đưa Nhan Mộ Thương quay lại phòng bệnh của cậu ta đi.” Ngữ khí của Đinh Nghi rất bình tĩnh, nhưng mặt khác hai người đều có thể nhận thấy được trong thanh âm kia có một tia rung động.
“Đinh Nghi!” Nhan Mộ Thương không thể nhịn được nữa bước lên trước từng bước, “Cậu đến tột cùng còn muốn trốn tránh tới khi nào?”
“Nhan Mộ Thương, đổi lại cậu là tôi, con mắt bị hỏng mặt cũng bị hủy, cậu có thể tiếp nhận tình yêu của tôi hay không?”
Nhan Mộ Thương trong nháy mắt khuôn mặt xanh trắng.
“Tôi tình nguyện, cậu vẫn là căm hận tôi đi, Nhan Mộ Thương.”
Hắn đã quên, Đinh Nghi là người kiêu ngạo như vậy.
Thà rằng một mình liếm miệng vết thương, cũng tuyệt không ở trước mặt người khác lộ ra vẻ mặt suy yếu, huống chi là đối với hắn. Hắn trong lúc vô ý lại hung hăng đâm trúng miệng vết thương của Đinh Nghi, ác ý hỏi y có hoài niệm đến thời điểm trước kia hay không.