“Kể lại tình rõ chi tiết huống.” Tư Thiên Chanh ngồi trên xe ngựa, vẻ mặt lạnh nhạt, tư thái cao quý này, hoàn toàn khác biệt với thường ngày chơi đùa.
”Dạ, công chúa, chuyện là . . . . .” Nam tử áo trắng quỳ rạp xuống trên xe ngựa, đang muốn mở miệng, đột nhiên nằm xuống mặt đất.
”Đây mới thật sự là ngươi?” Tô Tiểu Vũ hài hước cất giọng đáp, sau một khắc, bóng người màu vàng xuất hiện bên trong xe ngựa.
”Ngươi đã gặp, đều chân chính là ta” Tư Thiên Chanh có chút kinh ngạc nhưng vẫn trả lời nàng..., “Sao ngươi lại tới đây?” Tiểu tử thúi biết Tiểu Vũ đến đây rồi sao?
”Cho ngươi ít đồ.” Tô Tiểu Vũ cười khẽ, từ trong ngực móc ra một đống lớn bình, “Màu xanh giải độc, màu xanh dương là độc dược.”
”Ngươi đã nghe thấy.” Tư Thiên Chanh nhíu mày, nàng còn đoán tiểu tử thúi nhất định sẽ gạt Tiểu Vũ, không ngờ chính nàng nghe được.
”Ừ.” Tô Tiểu Vũ gật đầu, sau đó lười biếng nở nụ cười, “Bí mật của các ngươi thật nhiều.” Tiểu cô nương công chúa khí phách cơ trí, không biết nàng nhiều mặt khác hay không. Tư Thiên Chanh như thế này, Bạch Thuật cũng như vậy, Tư Thiên Hoán, càng không cần phải nói rồi.
”Tò mò, nếu như ngươi hỏi tiểu tử thúi, hắn sẽ nói cho ngươi.” Tư Thiên Chanh nhàn nhạt cười, tiểu tử thúi và Bạch Thuật từ đâu tới đây, nàng đều không biết, chỉ biết là, chỗ đó không phải người thường có thể phỏng đoán.
”Chính mình tìm ra, sẽ có hứng thú hơn, chăm sóc tốt Khúc Ngâm.” Cười chúm chím giọng nói còn chưa biến mất, người đã không thấy.
Tư Thiên Chanh cụp mắt, “Hì hì” bật cười một tiếng, Tô Tiểu Vũ này, chẳng những có ý tứ, vẫn còn rất tin tưởng tiểu đệ nàng, thật là càng ngày càng đáng yêu.
Tô Tiểu Vũ đứng ở nóc phòng, đưa mắt nhìn xe ngựa kia rời đi, nụ cười trên mặt dần dần phai nhạt xuống, giữa hai lông mày có nặng nề, Bạch Thuật vô luận như thế nào cũng muốn đi theo bên cạnh Bạch Lê, loại quan hệ này. . . . . . Hi vọng bọn họ không phải là chỗ người đó.
Thân hình phi lên, Tô Tiểu Vũ nhanh chóng trở lại khách sạn, mới vừa chui vào trong chăn, Tư Thiên Hoán liền đẩy cửa đi vào.
”Đã tỉnh rồi hả?” Tư Thiên Hoán khẽ kinh ngạc, dịu dàng cười một tiếng, “Chờ, ta bưng cơm món ăn lên cho ngươi.” Dứt lời, xoay người rời đi.
Chờ hắn rời đi, đôi mắt Tô Tiểu Vũ mơ mơ hồ hồ mới khôi phục trong trẻo, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhảy xuống giường, Hoán không hy vọng nàng vì Khúc Ngâm mà lo lắng, cho nên không nói cho nàng, lòng hắn thương nàng, nàng tự nhiên sẽ không phụ tâm ý của hắn.
”Bụng đói rồi, mau ăn.” Tư Thiên Hoán bưng thức ăn đi vào, thấy Tô Tiểu Vũ cười tủm tỉm ngồi bên giường, trong mắt ôn nhu, kéo cái ghế ngồi xuống trước giường.
”Ngươi không ăn sao?” Tô Tiểu Vũ cắn miếng đậu hũ, thõa mãn híp mắt, thuận miệng hỏi.
Tư Thiên Hoán gật đầu, hắn và Bạch Thuật đã vừa mới ăn ở dưới rồi.
Từ từ nhai cơm trong miệng, Tô Tiểu Vũ nhìn nam nhân bên cạnh chỉ lo giúp nàng chia thức ăn, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt cũng nhiều thêm một phần kiên định, coi như hắn là người chỗ đó thì như thế nào, nam nhân tốt không có nhiều, nếu đã cho nàng gặp, nàng liền tuyệt đối không buông tay.
”Làm gì mà nhìn ta như vậy?” Tư Thiên Hoán ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt to sáng trong suốt trước mắt, trong nội tâm khẽ động, nhếch môi hỏi.
”Có ngươi thật tốt.” Tô Tiểu Vũ khẽ cười, “Bẹp” một hớp hôn lên trên mặt Tư Thiên Hoán, để lại một dấu in lớn trên mặt hắn.
Tư Thiên Hoán bật cười, cưng chiều xoa đầu nàng, “Đàng hoàng một chút.”
Khóe mắt Tô Tiểu Vũ giựt giựt, đẩy bàn tay trên đầu ra, trong đầu buồn bực ăn cơm, còn nói nàng đàng hoàng một chút, coi nàng như đứa bé sao?
”Một lát ta đi sang phòng Bạch Thuật, ngươi mệt nhọc thì ngủ đi.” Tư Thiên Hoán đợi nàng ăn xong, giúp nàng xoa hết dầu trên miệng.
Tô Tiểu Vũ vốn ăn uống no đủ, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, vừa nghe, lập tức mở to mắt, ánh mắt quái dị trước nay chưa có.
”Hoán, ngươi và Bạch Thuật. . . . . .”
Tư Thiên Hoán vốn chỉ nghĩ nàng không rõ chân tướng, nhưng vừa nghe lời nàng nói, trong lòng cũng đoán ra nàng đang suy nghĩ gì, gương mặt tuấn tú lập tức đen đến mức không thấy.
”Tô Tiểu Vũ, trong đầu ngươi có những thứ gì?” Tuy giọng nói dịu dàng như nước nhưng lại mang theo tức giận mơ hồ.
Tô Tiểu Vũ sờ mũi một cái, giọng nói rất nhỏ, “Óc.”
Tư Thiên Hoán thiếu chút nữa không đi nổi, nhắm mắt lại, không nặng không nhẹ gõ trán nàng một cái, quay người đi.
Tô Tiểu Vũ thấy hắn rời đi, mím môi im lặng cười, thả nhẹ bước, ẩn thân phía sau cửa, thấy Tư Thiên Hoán vào phòng của Bạch Thuật, trong mắt thoáng qua một đạo tinh quang, xoay người đi tới trước cửa sổ, từ trong cửa sổ nhảy ra ngoài.
Phải cứu Khúc Ngâm, ngoại trừ muốn đi Mặc gia lấy tuyết triết thảo ở ngoài, tuyết triết thảo cần phải phối với hoa nguyệt kiến bào chế trong nước, mà hoa nguyệt kiến, vừa lúc sinh trưởng trên núi cạnh cái trấn nhỏ này.
Núi ở đây lại cao dốc, nếu không có tuyệt đỉnh khinh công, cho dù ai cũng không đi được, Tô Tiểu Vũ dừng lại trước vách đá, hơi híp mắt ngửa đầu, trời mặc dù đã tối, nhưng vẫn thấy được những đám mây lượn lờ, bĩu môi, nếu nàng nói cho Tư Thiên Hoán biết, hắn nhất định phải đi thay nàng, cho nên, nàng không nói cho hắn.
Tô Tiểu Vũ đưa tay sờ vách núi, thở ra một hơi, tung người nhảy một cái, chính là cao mấy trượng, vách núi mặc dù bóng loáng, nhưng vẫn có thực vật sinh trưởng, hoa dại màu đỏ nở rực rỡ, ở trong màn đêm xinh đẹp như máu.
Nhanh chóng lướt qua Tô Tiểu Vũ tiện tay hái mấy đóa, chỉ là trong nháy mắt, cánh hoa màu đỏ tán bay giữa không trung, mây mù quấn quanh, mộng ảo tà dị vô cùng, nàng lấy nội lực thúc giục, khiến cánh hoa bay cao hơn, chính nàng liền mượn lực lượng cánh hoa, nhẹ nhàng bay về phía đỉnh núi, tốc độ kia cực nhanh, chỉ thấy trên không trung lưu lại một đạo tàn ảnh.
Đỉnh núi cây cối um tùm, lá cây san sát, nước chảy dưới ánh trăng, Tô Tiểu Vũ có chút lười biếng tựa vào dưới tàng cây, hơi híp mắt, gió núi thổi qua làm y phục nàng giương cao, tóc đen tán lạc trong không trung, che phủ dung nhan mỹ lệ của nàng, nàng cũng không đi xử lý, nhàn nhạt nhìn cánh rừng phía trước, chóp mũi khẽ rung, một mùi hương thoang thoảng truyền đến, liền thấy nàng trong mắt xẹt qua vẻ vui mừng.
Thấy mùi hương hoa nguyệt kiến thoang thoảng trong có một loại thơm mát, nàng nhận ra, Tô Tiểu Vũ theo mùi hoa đi tới một bãi cỏ, nhờ ánh trăng, giữa bãi cỏ xanh biếc, là những đóa hoa màu vàng nhạt nhỏ như những ngôi sao, hoa rất nhỏ nhưng tinh xảo đáng yêu, trong không khí tản ra mùi hương, chỉ cần vừa ngửi, liền khó có thể quên.
Nhanh chóng hái mấy đóa, Tô Tiểu Vũ dọc theo đường cũ trở lại chỗ lên núi, tung người nhảy một cái, buông lỏng thân thể, mặc cho thân thể tự do bay xuống, tóc dài tung bay, hoàng y nhẹ nhàng, xinh đẹp như tiên tử, đợi thời điểm cả người đã rơi vào giữa sườn núi, chợt mở hai mắt ra, con ngươi màu đỏ lại xuất hiện, thân thể đột nhiên thả lỏng, vững vàng đứng trong không trung, tà khí nhếch môi, cúi người bay xuống phía dưới núi.
Mỗi môn phái lánh đời, đều có một loại bí kỹ, mỗi bí kỹ của môn phái rất khác nhau, chỉ có một điểm giống nhau, đó chính là, bí kỹ điều khiển thân thể, đều có thể đi trên không, vả lại công lực càng cao, thời gian ngự không càng dài.
Chậm rãi rơi xuống đất, Tô Tiểu Vũ lần nữa mở mắt thì hai mắt đã khôi phục màu sắc ban đầu, giơ tay sửa sang xong tóc rối, từ từ trở lại khách sạn.
Phong quốc có tứ thành giàu có và đông đúc, theo thứ tự là Lăng thành, Phong Tịch thành, Vân La thành, Duyên Cẩm thành, đoàn người Tư Thiên Hoán đi đến một trong những thành giàu có nhất tứ thành là Vân La thành.
Hoa kim lâu là khách sạn lớn nhất Vân La thành, người dám bước vào trong đó, không giàu cũng quý, tiểu nhị khách sạn đã sớm không cảm thấy kinh ngạc với những người đại phú quý kia, nhưng mà giờ phút này đều sững sờ không ít.
Ánh nắng chiều bao phủ, ba người nam tử giống như từ bên trong hào quang chậm rãi đi ra ngoài, sặc sỡ loá mắt, nam tử áo trắng mặt mày như ngọc, dáng vẻ đùa giỡn; nam tử áo đen mặc dù tướng mạo bình thường, nhưng tôn quý tự nhiên; nam tử áo hồng gian manh cuồng quyến, phong lưu không kềm chế được.
”Tiểu nhị, ba gian phòng hảo hạng.” Tô Tiểu Vũ câu môi, nụ cười mang theo đùa giỡn, chóp mũi nhẹ nhàng động một chút, giọng nói như câu hồn đoạt phách.
”Công tử xin nghỉ ngơi, tiểu nhân chuẩn bị cho ngài.” Tiểu nhị lúng túng lên tiếng, rất nhanh sau đó rời đi, trước khi đi ánh mắt còn không nhịn được nhìn lại ba người một cái, đời này hắn còn chưa nhìn nam nhân đến phát ngốc, ba người trước mắt này, dù là Thiếu chủ Vân La thành Mặc gia Mặc Thiên cũng không cách nào giống được tướng mạo khí chất ba người này.
Tô Tiểu Vũ lười biếng kéo một cái ghế ra, người như không xương dựa vào phía trên, rồi sau đó dùng cây quạt chỉ chỉ cái ghế bên cạnh hai người kia, nhìn Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật cười nói, “Đứng làm gì, ngồi.” Giọng nói nhẹ nhàng, lại đủ để chứng minh nàng chính là người lớn nhất trong ba người.
Người chung quanh thấy vậy, hoặc ở trong lòng, hoặc ở trên mặt, đều rất kinh ngạc, vốn tưởng rằng khí chất ba người này chẳng phân biệt được sàn sàn nhau, mỗi người có một điểm riêng, mà nam tử mặc áo trắng kia được coi có địa vị cao nhất, lại không nghĩ rằng thiếu niên hồng y tùy tính vô hại lại là lớn nhất, mà có thể để cho nam tử áo đen và nam tử áo trắng ưu tú phục tùng như vậy, địa vị thiếu niên hồng y này, bọn họ cũng không dám đi suy đoán.
Ánh mắt không chút để ý quét một vòng bốn phía, thấy đạt được mục đích, Tô Tiểu Vũ mới uống xong nước trà trong chén.
”Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Bạch Thuật cười yếu ớt, ngăn trở nghi ngờ trong mắt, tại sao phải khiến tất cả mọi người đều biết nàng là người có địa vị cao nhất trong ba người của?
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, “Ngươi có biết đại tiểu thư Mặc gia không?”
Bạch Thuật gật đầu, trên mặt lộ ra khinh bỉ, đại tiểu thư Mặc gia Mặc Vân Vũ dáng dấp quốc sắc thiên hương, thân phận cũng tôn quý, thế nhưng tính tình, thật đúng là không dám khen tặng.
”Đồ vật, nàng chỉ muốn thứ tốt nhất, người, nàng tự nhiên cũng muốn người tốt nhất.” Tô Tiểu Vũ đã sớm bảo Liễu Nguyệt điều tra rõ ràng Mặc Vân Vũ, cái kế hoạch này cũng tốt nhấy, “Ta chỉ cần là ngươi tốt nhất bên trong ba người, nàng mới có thể yêu thích ta.”
”Trực tiếp phế Mặc gia nhanh hơn.” Vẫn không lên tiếng Tư Thiên Hoán đột nhiên mở miệng, ánh mắt nhàn nhạt, nhưng nhìn kỹ liền nhận ra được bên trong có không vui.
”Phiền toái.” Tô Tiểu Vũ bĩu môi, nhìn Tư Thiên Hoán một cái, “Dấm chua của nữ nhân, không cần thiết phải ăn.”
Tư Thiên Hoán nhắm mắt lại, vẻ mặt trở lại bình thường, nhưng khí thế tôn quý bá đạo không thể giấu.
”Thu liễm một chút, ta mới chính là lão đại.” Tô Tiểu Vũ cầm cây quạt ngăn trở tầm mắt của người khác, đáng thương đón ánh mắt Tư Thiên Hoán, nhiều ngày quan sát, nàng phát hiện người kia không chịu được loại ánh mắt này.
”Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.” Tư Thiên Hoán bất đắc dĩ thở dài, trong mắt là nhàn nhạt cưng chiều, đưa tay muốn xoa xoa tóc của nàng, lại thấy mắt nàng nhíu lại, không thể không ngượng ngùng thu tay lại, trong lòng oán khí đối với Mặc gia nặng thêm một phân.
”Cho nên ngươi muốn ta và Bạch Lê dùng cái này cái hộp nhỏ này, để ngươi đi quyến rũ Mặc Vân Fũ, thám thính tung tích tuyết triết thảo?” Bạch Thuật suy nghĩ một chút, đoán ra kế hoạch của nàng, đêm qua hắn và Bạch Lê dùng sáu trận pháp khóa lại cái hộp, chính là để đưa tới hứng thú của Mặc Thiên.
”Ta sẽ không quyến rũ người.” Nhận thấy được nam nhân bên cạnh lại bắt đầu phát ra hơi thở nguy hiểm, Tô Tiểu Vũ lập tức mở miệng cải chính.
Bạch Thuật sững sờ, hình như không quá tin tưởng, không quyến rũ, Mặc Vân Vũ làm sao sẽ thích nàng, tin tưởng nàng sao, nhưng không lâu lắm, hắn liền hiểu Tô Tiểu Vũ “Sẽ không quyến rũ” là có ý gì.
”Vị huynh đài này, ngươi có biết Mặc phủ ở đâu không?” Chân Tô Tiểu Vũ khẽ động, xoay người theo cái ghế, quay về phía bàn quý công tử bên cạnh hỏi.
Trong mắt quý công tử kia xẹt qua một tia kinh ngạc, người này chuyển động cái ghế, cũng không phát ra một chút âm thanh, xem ra là nâng cái ghế lên mới chuyển, thiếu niên này tuổi còn trẻ, vậy mà đã có loại công lực này.
Tuy kinh ngạc, nhưng chưa trả lời vấn đề, quý công tử kia ôn hòa cười một tiếng, hỏi, “Không biết vị công tử này vì sao muốn đi Mặc phủ?”
”Nghe nói xưa nay, gia chủ Mặc gia tinh thông kỳ môn bát quái, thuật cơ quan, trước đó vài ngày ta kiếm được cái hộp bảo bối, làm thế nào cũng không mở ra được, trong lòng tò mò, lúc này mới muốn tới tìm gia chủ Mặc gia giúp một chuyện.” Gương mặt Tô Tiểu Vũ khổ não, bộ dáng kia giống như con nhà giàu không chiếm được đồ chơi, nhưng khí phách toàn thân lại không thể dùng quần áo lụa là có thể so sánh.
Quý công tử kia sững sờ, sáng tỏ cười cười, “Công tử không cần nóng lòng, này Mặc phủ ở vị trí trung tâm Vân La thành, không khó tìm.”
Tô Tiểu Vũ gật đầu, lười biếng ôm quyền, lại xoay người sang chỗ khác, ánh mắt thoáng nhìn, bóng dáng màu vàng xuất hiện tại cầu thang lầu hai, trong mắt lóe lên tinh quang, cất giọng giống như lơ đãng, “Hi vọng gia chủ Mặc gia không để cho ta thất vọng . . . . . .”
Lời này vừa nói ra, rước lấy một tiếng hút khí lớn, thiếu niên hồng y này không khỏi quá ngông cuồng đi, bản lãnh gia chủ Mặc gia cũng dám hoài nghi.
”Là ai dám hoài nghi bản lãnh ca ca?” Một tiếng kêu khẽ truyền đến, một vị nữ tử mặc hoàng y xinh đẹp đứng bên cạnh bàn Tô Tiểu Vũ, lông mày mắt hạnh, mũi dọc dừa, quốc sắc thiên hương, nhưng quá mức kiêu ngạo hung hăng, người này chính là muội muội Mặc Thiên, Mặc Vân Vũ.
Mặc Vân Vũ vừa nhìn thấy Bạch Thuật và Tư Thiên Hoán, trong nội tâm khẽ động, mặt ửng đỏ, hai người nam tử này đều là rồng phượng trong loài người, đặc biệt là nam tử mặc áo trắng kia, dáng dấp thật là tốt, nếu hắn có thể trở thành phu quân của nàng. . . . . .
Nhận thấy được ánh mắt Mặc Vân Vũ, mặt Tư Thiên Hoán khẽ lạnh xuống, Bạch Thuật bị Mặc Vân Vũ nhìn càng buồn bực, tức giận nhưng không thể phát tác.
”Tại sao không thể hoài nghi?” Trong bóng tối Tô Tiểu Vũ âm thầm cầm tay Tư Thiên Hoán, phiến quạt khẽ gõ trên đầu, cũng không thèm nhìn tới Mặc Vân Vũ một cái, trong giọng nói khinh miệt lại rước lấy một mảnh hút khí.
”Ngươi!” Mặc Vân Vũ cuối cùng thu hồi lực chú ý trên người Bạch Thuật và Tư Thiên Hoán, hung dữ mà nhìn đến chỗ Tô Tiểu Vũ, lời nói phách lối đang định xuất khẩu, nhưng lúc nhìn thấy Tô Tiểu Vũ, tâm bắt đầu nhảy lên mãnh liệt, trên mặt đỏ ửng.
Bộ dáng nam tử hồng y này và nam tử áo đen kia chẳng phân biệt được sàn sàn nhau, thế nhưng duy ngã độc tôn cuồng quyến, khiến cho hắn thêm sắc màu không ít.
”Ta cái gì?” Tô Tiểu Vũ cao hơn Mặc Vân Vũ nửa cái đầu, nàng đột nhiên đứng dậy, trên cao nhìn nhìn xuống Mặc Vân Vũ, trong mắt không kiên nhẫn, bên môi lạnh nở nụ cười, càng làm cho trái tim Mặc Vân Vũ dao động hơn.
Cái gọi là nam nhân không xấu thì nữ nhân không yêu, Tô Tiểu Vũ ở Y cốc ba năm, hàng năm giả nam trang, hồng y xinh đẹp, tu luyện Huyết Đồng bí quyết vốn mang theo tà khí, quanh năm lắng đọng xuống, trong xương đều dâng lên một cỗ hơi thở ma mị, dĩ nhiên là trong điển phạm nam nhân hư, thường ngày mặc đồ con gái, nàng còn có thể che giấu, chỉ khi nào mặc nam trang vào, chỉ có bốn chữ phong hoa tuyệt đại mới có thể hình dung, cũng không trách được Mặc Vân Vũ thích.
”Công, công tử. . . . . .” Mặc Vân Vũ chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, không thôi xoay mặt, mềm mại nói, “Ca ca nghiên cứu ngũ hành bát quái là người giỏi nhất, khi nào công tử thấy liền biết.” Đợi đi đến Mặc phủ, nàng nhất định phải bảo ca ca lưu lại thiếu niên này.
”Ngươi là muốn ta đi gặp ca ca ngươi, hay là suy nghĩ muốn ta theo ngươi đi Mặc phủ?” Nụ cười trên mặt Tô Tiểu Vũ rút đi, một bộ dáng lạnh bạc lãnh tình.