"Tiểu tiện nhân!"
Một giọng nữ tiếng bén nhọn vang lên, Tô Tiểu Vũ thấy ở cửa sân xuất hiện
một nhóm người, dẫn đầu đó chính là phu nhân Tô Thanh Viễn, Từ Thiến, mà đi theo phía sau nàng là Tô Nghệ Tuyền và biểu ca Từ Thành Ngọc, một
thân áo xanh, tuy coi như tuấn mỹ, nhưng ánh mắt có chút vẩn đục, chỉ sợ là hạng người lòng tham không đáy.
Không thể không nói, Tô Nghệ
Tuyền có thể trở thành một trong hai mỹ nhân lăng thành, là do được thừa kế tướng mạo Từ Thiến, bốn mươi tuổi, bởi vì nhan sắc được bảo dưỡng, khóe mắt tuy có nếp nhăn, nhưng không dễ thấy, lại có thêm son
phấn che giấu, càng thêm khó nhìn ra, nếu là ngồi yên, xác thực giống
như người quý phụ xinh đẹp, nhưng bây giờ. . . . . .
"Ngươi, tiểu tiện nhân này, ta bảo ngươi đi truyền lời nhắn cho Tuyền Nhi, ngược lại ngươi, ngươi đẩy nàng vào trong nước! Hiện tại Tuyền Nhi bị bệnh thương hàn, ngươi lấy cái gì bồi?"
Từ Thiến vừa vào cửa liền chỉ vào Tô Tiểu Vũ tức giận mắng to, hình tượng quý phụ trở thành hư không, hình
ảnh lúc này và phụ nữ bán rau trên đường không khác nhau bao nhiêu,
nhưng đi theo phía sau nha hoàn gia đinh đều là của nàng người, tự nhiên sẽ không dám nói cái gì, huống chi đã quen rồi, họ đã sớm cúi đầu, mắt
xem mũi, mũi xem tâm, tất cả trước mắt làm như không thấy.
"Không có, ta không có. . . . . ." Tô Tiểu Vũ co ro bả vai, đáng thương mà lắc lắc đầu, "Là tỷ tỷ tự mình té xuống."
"Ngươi còn dám ngụy biện!" Trong đôi mắt đẹp Từ Thiến đều là lửa giận, khuôn
mặt đẹp đẽ hơi vặn vẹo, vẻ già nua hiện rõ, tiểu tiện nhân này
còn dám cãi lại, xem ra vài ngày không trừng trị nàng, thật đúng là
không biết trời cao đất rộng!
Nghĩ đến đây, giơ tay lên tát, chân đi về phía trước một bước, vừa vặn đạp lên vùng đá vụn, thân thể lảo
đảo một cái, trọng tâm không vững liền ngã xuống chỗ Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ sợ sệt hô nhỏ một tiếng, tiến lên tiếp được Từ Thiến, mọi người đuổi tới lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bọn họ lại không nghĩ rằng, bởi vì thể trọng khác biệt, Từ Thiến đè qua nàng rồi ngã thẳng về phía sau, không có ai chú ý dưới chân Tô Tiểu Vũ
khẽ đẩy ra, khiến Từ Thiến ngã sang bên phải, lúc tiếp xúc mặt đất, hơi
dịch thân thể, mặc cho Từ Thiến "Bùm" một tiếng nặng nề ngã trên đất.
"Ôi, mặt của ta!" Đầy đất đá vụn, ghim vào trong thịt nàng, càng thêm phá
mặt của nàng, đau đớn và sợ hãi bị hủy dung khiến cho nàng hô to ra
tiếng.
"Phu nhân. . . . . . A. . . . . ."
Hốt hoảng đứng
dậy, Tô Tiểu Vũ muốn đi đỡ Từ Thiến, nàng lại bị đẩy ra, ngã ngồi ở bên
cạnh, tóc theo động tác của nàng bay khỏi, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ,
nhìn qua mặc dù mặt mày xám tro, nhưng không thể che giấu được
vẻ đẹp tinh khiết, cộng thêm bộ dáng nàng điềm đạm đáng yêu , càng thêm
chọc người tâm thương.
Gia đinh luống cuống tay chân đỡ Từ Thiến
lên, thấy má trái của nàng là một vết vết máu, bị dọa cho mặt trắng
bệch, phu nhân tính khí cực kém, nếu để nàng nhìn thấy mặt bị hủy, bọn
họ cùng đi theo nhất định sẽ gặp nạn!
"Còn không mau đi gọi đại
phu, gọi tới nơi này!" Sợi tóc xốc xếch, áo hư hại Từ Thiến cầm khăn lụa che vết thương, tức giận gầm nhẹ, phòng của đại phu cách nơi này gần
đây, nàng phải kịp thời trị liệu, tránh trên mặt lưu sẹo!
Đám người ngu xuẩn, không có một chút nhãn lực!
"Nhanh, nhanh đi gọi đại phu!" Nha hoàn cận thân của Từ Thiến co rúm lại, lớn
tiếng kêu, đám người nhìn nhau, rất ăn ý bắt đầu từ chối trách nhiệm.
"Phu nhân ngài có khỏe không, đều do Nhị tiểu thư, làm sao có thể không đỡ được phu nhân?"
Những người khác nghe vậy, phụ họa theo, cố gắng khiến lửa giận của
Từ Thiến dời đi, tại lúc này nhìn thấy Tô Tiểu Vũ lộ ra khuôn mặt thì
ngẩn ra.
Thật là đẹp, dù là Đại tiểu thư, cũng không hơn được nàng.
Cả đám gia đinh nha hoàn trợn mắt há mồm nhìn Tô Tiểu Vũ, cho tới nay chỉ
biết khi dễ "Tiểu thư" hữu danh vô thực này, chưa từng chú ý tới tướng
mạo của nàng, không phải là không chú ý, chỉ là mỗi lần đều bị tóc của
nàng che kín mặt, gần như không người nhìn thấy tướng mạo của nàng, hơn
nữa dáng vẻ nàng vĩnh viễn hèn yếu, cảm giác tồn tại thấp hơn, nhưng hôm nay gặp mặt, giống như minh châu lộ ra trong đất bụi!
Nếu để
người ngoài thấy, sợ rằng sẽ tranh đoạt lấy nàng về nhà, cho dù nàng
không có thân phận địa vị, nhưng chỉ bằng tướng mạo này, nhất định có
thể làm thị thiếp!
Cảm thấy ánh mắt bốn phía mãnh liệt, Tô Tiểu
Vũ giống như xấu hổ cúi đầu, nhưng trong mắt lệ khí chợt lóe, không
người nào nhìn thấy, trước kia che mặt, nhưng hôm nay người ta chú ý tới nàng, chỉ sợ phiền toái không ít, chỉ là, có phiền toái cũng tốt, nàng
là người tốt, sẽ không vô duyên vô cớ đả thương người.
Mà người
khác không biết bây giờ nàng suy nghĩ gì, chỉ coi là nàng đang xấu hổ,
bộ dáng mảnh mai này, càng chọc người tâm thương.
Từ Thiến cảm
thấy bốn phía an tĩnh không ít, lau khô nước mắt, nhịn đau ngẩng đầu
lên, thấy mọi người ở đây đều nhìn Tô Tiểu Vũ, nhìn thấy mặt Tô Tiểu Vũ
giống mẫu thân nàng thì trong mắt bộc phát ra nồng nặc hận ý.
"Ba!" Một tiếng bạt tai vang lên, Từ Thiến tát lên trên mặt gia đinh gần
nàng, đánh hắn hồi hồn, quả nhiên là nữ nhi của hồ ly, đi đến chỗ nào
cũng quyến rũ người, hạ tiện!
"Phu nhân tha mạng, phu nhân tha
mạng!" Gia đinh kia té quỵ xuống đất, không ngừng dập đầu, hắn
cũng chỉ là nhất thời bị sắc đẹp mê muội, quên mất phu nhân tồn tại, hắn xong rồi.
"Hừ, ngươi rất thích nàng? Nàng dù đê tiện, vẫn là
tiểu thư phủ tướng quân, ngươi nô tài còn dám vọng tưởng?" Từ Thiến đè
nén vết thương trên mặt, dù sao là xuất thân nhà võ, sự nhẫn nại đau đớn mạnh hơn người bình thường một chút, hơn nữa bị đố kỵ choáng váng đầu
óc, giờ phút này mắng người, hoàn toàn không cảm thấy trên mặt có vết
thương, có thể nói tâm trạng là rất quan trọng.
Tiểu thư? Trong
tâm Tô Tiểu Vũ hừ lạnh một tiếng, cúi đầu không nói, không thể dễ dàng
tha thứ vũ nhục của bọn họ, chỉ là những người này thật sự không có cấp
bậc, nàng muốn phản bác một câu bọn họ đừng nghĩ sẽ nói được, dù sao
không phải là ai cũng giống nam nhân đáng chết kia. . . . . .
Đột nhiên ý thức được mình nghĩ cái gì, con ngươi tối sầm lại, vẻ mặt có
chút phức tạp, Bạch Lê có ảnh hưởng tới nàng, hình như có chút quá.
"Phu nhân, đại phu tới." Không đợi Từ Thiến mắng xong người, đại phu râu bạc đã tới, nhìn thấy mặt của Từ Thiến, thấy vết thương hồng có chút khác
thường, cho là đã nhiễm trùng, cau mày nói, "Phu nhân tốt nhất trở về
phòng trước, lão phu bó thuốc cho ngươi sau viết phương thuốc, nếu không trên mặt sẽ lưu lại vết sẹo. . . . . ."
"Nhanh, trở về!" Không
chờ đại phu nói xong, Từ Thiến đã không ngồi yên, trên mặt đột nhiên lại đau, càng làm cho nàng kinh hãi, mặt nàng không thể bị hủy, hiện tại
mặc dù thanh xuân không còn, nhưng được bảo dưỡng, Tướng quân
mỗi tháng còn có thể ở trong phòng nàng ngây ngô vài đêm, nhưng nếu mặt
mũi này phá hủy, nàng sợ rằng vị trí chủ mẫu Tô phủ sẽ không bảo vệ
được.
Oán hận nhìn Tô Tiểu Vũ một cái, dẫn đoàn người nhanh chóng rời đi, trong lúc vô tình thấy Từ Thành Ngọc si mê nhìn Tô Tiểu Vũ,
trong mắt kia dục niệm trần trụi không còn che giấu, nhíu mày có chút
khinh thường, trong lòng càng ghen ghét Tô Tiểu Vũ.
"Ngươi giống nhau nương ngươi, đi đâu cũng quyến rũ đàn ông!"
Không nhịn được, Từ Thiến đi qua bên cạnh nàng nhổ một ngụm, trong lúc vô
tình nói một câu, để cho ngày sau nàng hiểu ra cái gì gọi là biết vậy
chẳng làm.
Tô Tiểu Vũ biến sắc, sát ý trong mắt chợt lóe lên,
trong lòng bàn tay nhiều hơn một mảnh lá cây, lá cây rời tay, bắn thật
nhanh về phía mọi người, lực đạo lá cây trở ngại một người đang bước
chân, khiến cho hắn ngã nhào trên đất, ngay tiếp theo mọi người đi bên
cạnh té ngã, mà đè người dưới cùng, chính là Từ Thiến.
"A! Các ngươi, phế vật, phế. . . . . ." Đau nhức truyền đến, không đợi nàng mắng xong, liền hôn mê bất tỉnh.
Một nhóm người luống cuống tay chân nâng Từ Thiến lên, nhanh chóng rời khỏi chỗ ở Tô Tiểu Vũ, nghĩ kỹ lại, hình như mỗi lần tới nơi này
bới móc, bị nhục nhã là nhị tiểu thư, nhưng cuối cùng xui xẻo đều là bọn họ, cái địa phương tồi tàn này thật đúng là tà môn!
Đợi bọn hắn rời đi, trong sân khôi phục an tĩnh, Tô Tiểu vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, không che giấu sát ý.
Từ Thiến!