Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 136: Chương 136: Ôm Nhi Tử Một Cái




Tô Tiểu Vũ tỉnh lại đã là chạng vạng ngày thứ ba, vừa mở mắt ra đã liền nhìn thấy Tư Thiên Hoán nằm úp sấp ngủ ở bên giường, mày nhíu thật chặt, tầm mắt có chút thâm đen, cằm cũng nhiều râu, bộ dạng suy sút hơn rất nhiều.

"Hoán." Tô Tiểu Vũ hắng giọng, dịu dàng nói, phát hiện không hề khó chịu, khóe miệng hơi nhếch lên, chắc Hoán mới ngủ không bao lâu, trước khi ngủ còn đút nước cho mình.

Tư Thiên Hoán mở mạnh mắt ra, ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm nàng thật lâu rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nở nụ cười, đỡ nàng ngồi lên một chút, dịu dàng nói, "Uống nước, chắc là đói bụng rồi, đồ ăn ta vẫn kêu Tây Vân hâm nóng, để ta kêu nàng đưa tới." Nói xong liền bưng nước lên đưa đến bên miệng nàng.

"Đứa nhỏ đâu?" Tô Tiểu Vũ nhấp một ngụm nước, nhếch khóe miệng, cầm lấy tay hắn đang cầm tay mình, nhẹ giọng hỏi.

"Đã ném đi rồi." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, vươn tay kéo nàng vào trong lòng, ôm thật chặt, sợ buông lỏng tay thì nàng sẽ biến mất.

Ý cười trong mắt Tô Tiểu Vũ càng đậm, tựa vào trong lòng hắn, ngửa đầu lên vươn tay xoa mặt của hắn, nhíu mi, "Sao lại thảm hại như vậy, ta ngủ bao lâu rồi?"

"Nàng ngủ hai ngày rồi." Tư Thiên Hoán ôm nàng càng chặt, giọng nói có chút run run, sắc mặt rầu rĩ, "Vũ Nhi, ta chỉ sinh một đứa nhỏ thôi được không."

"Được, chàng nói cái gì cũng được." Tô Tiểu Vũ cười nhợt nhạt, sờ khuôn mặt nhăn nhó của hắn, hừ nhẹ, "Đi rửa mặt một chút, đổi xiêm y, sau đó mới đưa đồ ăn đến cho ta có được không, đói quá, chàng lại quá thối nữa."

Trong mắt Tư Thiên Hoán có chút lúng túng, lưu luyến hôn nàng rồi đứng ở bên cạnh sửa sang lại chính mình.

Tô Tiểu Vũ nghiêng đầu dựa vào gối, cười nhìn hắn, mắt đột nhiên hơi ngứa, vươn tay chạm vào thì mới biết đó là nước mắt, tiện tay lau đi giống như chưa bao giờ tồn tại.

Thật không nghĩ ra nàng sinh đứa nhỏ lại dọa Hoán thành bộ dạng như vậy, hai ngày nay chắc là hắn chợp mắt rất ít, sắc mặt kém như vậy, không sợ nàng nhìn thấy đau lòng sao, còn đứa bé nữa, nếu nàng đoán không sai thì chắc là cái tên ngu ngốc này không thèm liếc mắt nhìn một cái đã quăng cho Bạch Thuật, đúng là phụ thân tệ hại.

"Nhìn ta như vậy, không sợ ta ăn nàng sao." Tư Thiên Hoán nhận ra có ai nhìn mình nên quay đầu lại, cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn không ít, thấy nàng si ngốc nhìn chính mình thì trong mắt có chút dịu dàng, nhếch môi, không đứng đắn hỏi.

"Nếu chàng muốn nhẫn tâm ép buộc ta lúc này thì ta cũng không có cách nào cả." Tô Tiểu Vũ đáng thương nhìn hắn, chu miệng nói.

"Vì sao không cho ta tiến vào với nàng." Tư Thiên Hoán bất đắc dĩ nhìn nàng, lại kéo nàng vào trong lòng ôm thật chặt, khổ sở hỏi.

Mắt Tô Tiểu Vũ lóe sáng, đột nhiên cười bỡn cợt, trêu ghẹo, "Chàng ở bên ngoài đã bị dọa thành như vậy, nếu như vào được thì không biết sẽ bị dọa thành cái dạng gì."

Tư Thiên Hoán rầu rĩ "Ừ" một tiếng, trong lòng lại bắt đầu thấy sợ, thau máu loãng cùng với tiếng kêu thảm thiết vẫn quanh quẩn trong đầu hắn, sắc mặt lại bắt đầu trắng bệch, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Tô Tiểu Vũ, hắn cúi đầu hung hăng hôn nàng giống như muốn xác định nàng thật sự tồn tại, dùng sức mạnh đến mức rất thô lỗ, hơi thở hỗn loạn thể hiện sự bất an trong lòng hắn.

Tô Tiểu Vũ nắm chặt quần áo của hắn, bị động thừa nhận nụ hôn này, biết hắn lo lắng sợ hãi nên nàng ngoan ngoãn không giãy dụa, nhưng đã hai ngày chưa ăn cơm nên toàn thân đều không có chút sức lực nên trước mắt liền bắt đầu biến thành màu đen.

"Thật xin lỗi, bây giờ nàng còn suy yếu như vậy, ta..." Tư Thiên Hoán phát hiện nàng khác thường thì lập tức buông nàng ra, nhìn nàng bộ dáng nàng suy yếu, lại nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng bị mình tàn sát bừa bãi, áy náy nói, sao hắn có thể không khống chế được như vậy, vật nhỏ vừa vừa mới tỉnh lại.

"Ta đói quá." Tô Tiểu Vũ vô lực nói, mềm mại tựa vào trong lòng hắn.

Cũng may Tây Vân bưng đồ ăn vào, nếu không Tư Thiên Hoán thật sự sẽ xông ra ngoài bắt người.

"Tiểu Vũ chủ tử, hiện tại người thấy thế nào rồi, còn đau không?" Đồ ăn trên tay Tây Vân bị Tư Thiên Hoán cướp đi, bĩu môi, trợn to mắt hỏi.

Tô Tiểu Vũ uống xong cháo hắn đưa đến bên miệng, độ ấm thích hợp làm cho nàng thoải mái đến thiếu chút nữa rên rỉ thành tiếng, nghe vậy thì híp mắt cười, lắc đầu, sinh đứa nhỏ thật sự rất đau, nhưng cũng may lúc lão tổ tông Lê Nguyệt Hoa sáng lập Tình thề đã lo nghĩ rất chu toàn, nếu không lỡ Hoán bị đau ở nơi nào đó thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao.

"Tiểu Vũ chủ tử, ta đi ôm tiểu chủ tử đến đây được không, là một nam hài, rất đáng yêu." Tây Vân cẩn thận nhìn Tư Thiên Hoán một cái, rồi nhanh miệng nói, hai ngày nay Vương gia không cho đứa nhỏ tiến vào, lại còn thật sự động sát tâm với tiểu thiếu gia, nàng nhìn còn thấy sợ hãi, nhưng hiện tại Tiểu Vũ chủ tử đã tỉnh, chắc là tốt hơn một chút rồi.

"Được." Tô Tiểu Vũ nhếch môi nở nụ cười, năn nỉ nhìn Tư Thiên Hoán, đó là nhi tử của bọn họ, nhẫn nhịn đến bây giờ mới gặp được đã rất khó chịu rồi.

Tư Thiên Hoán lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục động tác của mình, không lên tiếng phản đối.

Tây Vân vui mừng, nhanh chân xông ra ngoài, Bạch Thuật nhanh chóng ôm đứa nhỏ đi vào trong lều, phía sau là Tô Niệm Vũ đang ôm tã vui vẻ đi theo.

"A, không phải đứa nhỏ vừa được đưa vào thì ngươi đã muốn giết nó sao, sao bây giờ lại gật đầu." Bạch Thuật lạnh lùng nói, cười tủm tỉm nhìn đứa nhỏ xinh đẹp đến khó nói trong ngực, liếc nhìn ánh mắt trông mong của Tô Tiểu Vũ, mới lưu luyến đặ đứa bé vào trong lòng Tô Tiểu Vũ.

"Hắn muốn giết đứa bé mà ngươi không ngăn sao?" Tô Tiểu Vũ cũng lạnh nhạt nhìn Bạch Thuật một cái, vui vẻ rạo rực tiếp nhận đứa nhỏ, thấy đôi mắt nó có màu hổ phách giống Tư Thiên Hoán như đúc thì ý cười ở khóe miệng càng sâu hơn, tiểu tử kia nhìn chằm chằm mẫu thân nhà mình, mắt to cong lên, nở nụ cười "Khanh khách", khóe miệng phun đầy nước miếng, bộ dáng trông giống Tư Thiên Hoán bảy phần, lúc cười rộ lên lên giống Tô Tiểu Vũ, khiến Tô Tiểu Vũ cũng cười theo, cúi đầu hôn một cái trên mặt hắn.

Tiểu tử kia thật sự thích mẫu thân nhà mình nên lúc mẫu thân cúi đầu cũng chu cái miệng nhỏ nhắn lên ịn vào mặt nàng một bãi nước miếng thật to, sau đó lại vui vẻ cười "Khanh khách".

"Hoán, nhóc con này cười rộ lên rất giống ta." Tô Tiểu Vũ ôm tiểu tử kia, vô cùng vui mừng nói.

Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn đứa nhỏ, thật đáng yêu, rất giống hắn và vật nhỏ, trong lòng liền yêu thương ngay lập tức, nhưng cũng lại hận rất nhanh, rồi lại rối rắm, sắc mặt càng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.