“Nhiều việc vui quá không sợ sẽ tức nước vỡ bờ sao?”
Tô Tiểu Vũ lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, cười như không cười liếc nhìn sứ thần Yên quốc đứng phía dưới không che giấu được sự kiêu ngạo hung hăng.
Sắc mặt sứ thần vặn vẹo, sau đó cười hỏi, “Việc vui còn ngại nhiều sao?”
”Hoàng Hậu nương nương, ngài thấy thế nào.” Tô Tiểu Vũ không đáp ngược lại mỉm cười nhìn về phía Khúc Ngâm bên cạnh.
”Sứ thần, Minh vương phi nói cũng không phải không có đạo lý, ta nghĩ lúc này tạm thời gác lại, cứ để cho hai vị quận chúa vào cung trước mới phải.” Khúc Ngâm thản nhiên nói, thấy hắn còn muốn phản bác thì ánh mắt trầm xuống, vẻ hiền hoà biến thành sự uy nghiêm.
”Sứ thần, ngươi có điều không biết, lúc trẫm mới đăng cơ đã từng nói, tuyệt đối không can thiệp vào hôn sự của Minh vương, nếu trưởng công chúa thật sự muốn gả cho hoàng đệ thì vẫn nên được hắn cho phép mới được.” Tư Thiên Hoàng cũng trầm giọng nói, hắn không muốn dung túng nàng nữa, nếu không đến lúc đó chỉ sợ Tiểu Hoán sẽ giết người.
Sứ thần nhìn bốn phía, thấy sắc mặt bọn họ đều bình thường, nhiều hơn nữa là đang xem kịch vui thì cũng hiểu được Tư Thiên Hoàng nói đúng, lập tức không dám nhiều lời nữa, hành lễ liền lui ra.
”Dù sao cũng chỉ là phế vật được mọi người bảo vệ, có gì mà đắc ý.” Lưu Thanh Ninh ngồi ở gần Phong Như Yên nhất nhỏ giọng nói, bị Lưu Phàm Vũ hung ác trừng mắt mới ngậm miệng lại.
Phong Như Yên vốn đang tức giận đến đỏ mặt, đột nhiên nghe thấy cô nương bên cạnh nói về Tô Tiểu Vũ thì mắt sáng lên, nghiêng đầu tò mò hỏi nàng.
Lưu Thanh Ninh nhân lúc Lưu Phàm Vũ và Hộ bộ thượng thư nói chuyện phiếm, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện hôm tuyển phi, nói quá lên ngoại trừ võ công tốt thì những thứ khác nàng đều tệ hại.
”Ninh muội muội thật ngay thẳng, Như Yên có thể kết được người bạn tốt này thật sự là phúc ba đời, nếu ngươi không chê thì hãy cầm lấy vòng tay này của ta được không?” Phong Như Yên nói chuyện phiếm với nàng thật lâu, cũng biết rất nhiều chuyện liên quan đến Tô Tiểu Vũ, trong lòng chậm rãi tính toán, nụ cười cũng càng lúc càng thong dong, cởi vòng ngọc trên tay ra đưa cho Lưu Thanh Ninh.
Nữ nhân luôn luôn mất tự chủ với đồ trang sức tinh xảo, Lưu Thanh Ninh từ chối moojt lúc rồi cũng khách sáo nhận lấy.
Trong lúc Lưu Thanh Ninh ngắm vòng ngọc, mắt Phong Như Yên lộ vẻ khinh miệt, người như thế mà có thể làm nữ nhi Tể tướng, xem ra Phong quốc này đang trên đường xuống dốc.
Ở trên đài cao.
Tô Tiểu Vũ ăn mứt quả, ngẫu nhiên lại ăn được chút điểm tâm ngon miệng, tuy rằng vẫn còn nôn khan một chút, nhưng so với lúc trước ăn gì ói đó thì quả thực tốt hơn nhiều lắm, không để ý đến sắc mặt thối của Tư Thiên Hoán, kéo Tiểu Bạch ra hôn một cái, làm tiểu tử kia tỉnh ngủ.
”Vũ Nhi, còn muốn ăn gì, nếu không muốn ăn đồ ngự trù làm thì bây giờ ta liền đi làm cho nàng.” Tư Thiên Hoán thấy nàng ăn không ít thì tâm trạng cũng tốt lên, ý cười cũng càng thêm sáng lạn, cả nam lẫn nữ ngồi bên dưới nhìn thấy đều si mê không thôi.
Tất nhiên Phong Như Yên cũng là một trong số đó, thấy Tư Thiên Hoán đối xử với Tô Tiểu Vũ dịu dàng như vậy thì lại nhớ đến vẻ khinh thường của hắn đối với mình... Nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất Yên quốc, nam nhân đều quỳ dưới gối của nàng, nhưng đến Phong quốc thì lại không đáng một đồng, đám nam nhân Hoàng gia này không hề liếc mắt nhìn nàng, ngược lại cố sức dịu dàng với Vương phi của bọn họ, đặc biệt là Minh vương, hủy cả chén thịt bát bảo khiến nàng ta nôn khan!
Thật không biết Minh vương phi có cái gì tốt, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp ra thì cầm kỳ thi họa đều không biết, người như vậy sao có thể xứng với Minh vương?
”A, bây giờ bữa tiệc còn đang diễn ra, chàng đột nhiên rời đi thì không tốt lắm.” Tô Tiểu Vũ cắn quả táo, mơ hồ không rõ nói.
”Không sao, muốn ăn cái gì?” Tư Thiên Hoán lau vụn táo trên khóe miệng nàng, dịu dàng nói.
”Đừng náo loạn, xem biểu diễn đi, tiết mục sắp xong rồi, chàng không thể ngồi xem một chút sao.” Tô Tiểu Vũ vuốt ve tay hắn, tức giận nói, trong mắt có khó chịu khó phát hiện, nàng vẫn không quen thân mật với hắn trước mắt nhiều người.
Tư Thiên Hoán thu tay lại, đầu ngón tay vẫn còn vương vấn độ ấm trên mặt nàng, xoa xoa tay rồi nở nụ cười, cũng không xem biểu diễn mà vẫn nghiêng đầu nhìn nàng, thấy tai nàng đỏ lên thì mới nhìn xuống dưới đài, nụ cười ở khóe miệng càng thêm đắc ý.
Vật nhỏ đã ở cùng hắn lâu như vậy rồi mà đôi khi vẫn còn thẹn thùng.
”Tiểu Vũ, Phong Như Yên luôn nhìn ngươi.” Khúc Ngâm quay đầu đi, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi màn biểu diễn dưới đài, trông giống như đang bàn bạc với Tô Tiểu Vũ về màn vũ đạo này.
”Hay là nàng thích nữ nhân?” Tô Tiểu Vũ nhíu mày, cố ý nhìn vào ánh mắt bất mãn của Phong Như Yên, nhíu mày cười, vừa lòng nhìn nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Khúc Ngâm ngẩn ra, khóe miệng có chút run rẩy, “Tô Tiểu Vũ, ngươi đứng đắn một chút.”
”Ngươi nói xem, một hồi nàng có làm ra chuyện gì đó tự hại mình không?” Tô Tiểu Vũ suy nghĩ bĩu môi, vừa rồi thấy Phong Như Yên và Lưu Thanh Ninh tán gẫu vui vẻ, thì biết rằng bản thân sẽ không được nhàn rỗi, nhưng mà Phong Như Yên muốn chơi gì với nàng đây?
”Tự xem đi.” Khúc Ngâm thấy vũ nữ lui ra thì Phong Như Yên đột nhiên đứng lên, nhịn không được nói Tô Tiểu Vũ đúng là miệng quạ đen, nói cái gì thì trúng cái đó.
Mắt Tô Tiểu Vũ lóe sáng kỳ dị, nụ cười càng lúc càng sâu.
”Như Yên đã sớm nghe nói Minh vương phi đã thổi một khúc nhạc khuynh đảo lòng người tại buổi tuyển phi, hôm nay Yên quốc và Lăng quốc cùng ở đây, không biết có được may mắn đó không, mời Vương phi tấu lại một khúc?” Phong Như Yên khiêu khích nhìn Tô Tiểu Vũ, nàng cố ý lấy tài nghệ của Hoàng Hậu phủ lên người nàng, muốn nhìn nàng xấu mặt, dù sao nàng không phải người Phong quốc, nói sai cũng không sao.
Toàn trường ồ lên, ai chẳng biết Minh vương phi đã giành chiến thắng trong buổi tuyển phi, nhưng thủ đoạn thắng rất tàn nhẫn và giả dối, thổi tiêu sao? Đó là tài nghệ của Hoàng Hậu đương triều!
Mọi người kinh sợ nhìn Phong Như Yên, nếu nàng nhớ lầm thì thôi đi, nhưng nếu cố ý thì sẽ rất ác liệt, người quý quốc nhục nhã Minh vương phi đương triều, nhiều lắm cũng chỉ xem như ghen ghét thành tánh, nhưng nếu người quốc gia khác nhục nhã Vương phi Phong quốc thì chính là đang khiêu khích tôn nghiêm của Phong quốc!
Sứ thần cũng không ngờ Phong Như Yên sẽ dùng đến chiêu này, lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng lời cũng đã nói ra khỏi miệng, cảm thấy khó xử, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
”A, hình như trí nhớ công chúa không được tốt lắm, thổi tiêu là tài nghệ của Hoàng Hậu nương nương, nhưng ngươi thân là công chúa Yên quốc mà lại biết những chuyện nho nhỏ trong buổi tuyển phi thì xem ra các ngươi rất quan tâm đến Phong quốc ta.” Tô Tiểu Vũ cười nói.
” Công chúa Yên quốc, sao Yên quốc có thể quan tâm đến những chuyện nhỏ như vậy ở Phong quốc ta vậy, thật là hiếm có.” Đại tướng quân uy vũ nhanh mồm nhanh miệng, là người đầu tiên đứng lên lạnh lùng nhìn Phong Như Yên nói.
Những người khác cũng căm giận nhìn Phong Như Yên, xem ra, Yên quốc thật sự lòng muôn dạ thú!
Sắc mặt Tư Thiên Hoàng cũng lập tức âm trầm, lạnh lùng nhìn sứ thần Yên quốc.
” Hoàng đế Phong quốc, trưởng công chúa chỉ là tiểu nữ nhi có lòng hiếu kỳ thôi.” Sứ thần nhanh chóng chạy đến giải thích, hung hăng trừng mắt nhìn Phong Như Yên một cái.
Phong Như Yên cũng không biết lời nói của mình sẽ gây ra phản ứng lớn như vậy nên thoáng bối rối rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, mềm mại cười nói, “Đúng vậy Hoàng Thượng, Như Yên tuyệt không có ý đó, chỉ là nghe nói thế gian này có tiếng tiêu như vậy nên mới mạo muội hỏi, không ngờ lại nhớ lầm người.”
”Đã là nhớ lầm vậy thì mời ngồi đi, buổi diễn cũng sắp bắt đầu rồi.” Tư Thiên Hoàng thản nhiên nói.
Đương nhiên cũng sẽ không có ai muốn Hoàng Hậu phải thổi tiêu cho một công chúa nghe, chuyện này cũng coi như kết thúc.
Phong Như Yên bị sứ thần nhìn chằm chằm nên ngồi xuống, nhưng vẫn không cam lòng, ngồi xuống không bao lâu lại đứng lên, “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Như Yên còn có một thỉnh cầu.”
”Nói.” Tư Thiên Hoàng thản nhiên nhìn nàng, trầm giọng nói, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trong mắt của hắn đã có chút khó chịu, chỉ có Phong Như Yên một lòng một dạ muốn khiến cho Tô Tiểu Vũ xấu mặt là không thấy được mà thôi.
”Như Yên muốn nói nếu Minh vương phi đã có thể khiến Minh vương yêu thích thì nhất định tài nghệ sẽ bất phàm, nếu có thể, Như Yên hy vọng Vương phi có thể cùng Như Yên hợp tấu một khúc, trợ hứng cho chư vị ngồi đây.” Phong Như Yên nói xong thì nghĩ người khác sẽ không tìm ra được lỗ hổng trong lời nói của nàng, hợp tấu một khúc, cũng không nói là tỷ thí cao thấp, nếu từ chối thì có vẻ không độ lượng, còn nếu đồng ý thì mọi người đều biết Minh vương phi không biết cầm kỳ thi họa, đây còn không phải là muốn nàng mất mặt sao?
Mọi người ở đây đã bắt đầu bất mãn thậm chí là chán ghét với Phong Như Yên, cho dù nàng xinh đẹp, nhưng lại luôn muốn làm cho Phong quốc mất mặt, thân là người Phong quốc sao có thể cười nổi, bọn họ cố tình muốn nói Minh vương phi vô dụng, dù sao lúc trước nàng đã thoải mái chiêu cáo thiên hạ chính mình không giỏi gì cả, lúc trước bọn họ không dám nói cái gì, bây giờ lại càng không dám nói.
Mọi người đều nhìn về phía Tô Tiểu Vũ đang ngồi trên đài cao, muốn nhìn xem nàng sẽ phản ứng thế nào.
Khuôn mặt tươi cười của Khúc Ngâm cũng trầm xuống, lạnh lùng nhìn Phong Như Yên, nếu là lúc trước thì nàng có thể thay thế Tiểu Vũ tiếp nàng ta, nhưng bây giờ nàng là Hoàng Hậu, nếu cùng hợp tấu với công chúa nước khác, chẳng phải đang nói địa vị Hoàng Hậu Phong quốc và công chúa Yên quốc tương đương nhau sao?Sắc mặt Tư Thiên Hoàng cũng lạnh xuống, công chúa Yên quốc này lại khiêu khích lần nữa, nhưng không thể nhẫn thục nữa, “Minh vương phi có thai trong người, thân thể khó chịu, Như Yên công chúa cũng biết mà còn muốn nàng đi xuống hợp tấu với ngươi, nếu như động thai khí, ngươi có chịu trách nhiệm được không?”
Phong Như Yên biến sắc, phẫn hận cắn răng, “Là Như Yên lo lắng không chu toàn.” Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều giúp đỡ Tô Tiểu Vũ, rốt cuộc nàng ta có cái gì tốt?
Hai quận chúa Yên quốc đều che miệng âm thầm cười, có thể nói trưởng công chúa Yên quốc là một pho tượng lớn, hiếm khi thấy nàng xấu mặt, sao có thể không xem cho kỹ chứ.
So với mọi người đang căm giận, Tư Thiên Hoán thân là phu quân đương sự lại vẫn bình tĩnh tao nhã như lúc ban đầu, không coi ai ra gì ngồi gọt vỏ táo, không phải hắn tình nguyện để người khác ức hiếp nữ nhân của mình mà là hắn đã sớm hạ quyết tâm, nếu Phong Như Yên nói thêm một câu nữa, hắn sẽ làm ra điều gì đó ngoài ý muốn ngay tại đây, khiến cho nàng mãi mãi ngậm mồm lại.
Gọt xong quả táo, ngẩng đầu nhìn thê tử nhà mình, thấy nàng vẫn mê mang nhìn dưới đài rồi vuốt ống tay áo mình trong vô ý, nhịn không được nhíu mày lại, “Vũ Nhi?” Nàng đang suy nghĩ cái gì mà lại xuất thần như vậy.
Hắn thấp giọng gọi một tiếng, cũng khiến Khúc Ngâm chú ý, nghiêng đầu nhìn qua thì cũng thấy Tô Tiểu Vũ khác thường, lo lắng gọi một tiếng.
”Chỉ là hợp tấu một khúc thôi, sao có thể động thai khí được, Hoàng Thượng lo lắng nhiều rồi.” Tô Tiểu Vũ cúi đầu, thản nhiên nói.
Mọi người nghe vậy thì đều kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Vũ, hoàng đế tìm cớ giúp nàng, sao nàng lại không nghe theo mà muốn tự nhảy xuống vũng sình vậy?
”Vậy ý Vương phi là...” Phong Như Yên cho rằng nàng muốn thể hiện nên lập tức cao giọng hỏi.
Tô Tiểu Vũ phủi phủi ống tay áo của mình, chậm rãi nhếch khóe môi, đón nhận ánh mắt khiêu khích của nàng, môi nhẹ hé mở, “Tất nhiên bản vương phi không muốn khiến mọi người mất nhã hứng.”
Dứt lời, chậm rãi đứng dậy, thần sắc âm u lạnh nhạt, thản nhiên nhìn ra xa xa, trong nháy mắt lại có cảm giác thần tiên xuống trần.
”Vũ Nhi.” Tư Thiên Hoán hơi híp mắt, nhìn thấy đáy mắt nàng có chút đỏ sậm, mắt cũng hơi nghi ngờ, sau đó màu đỏ chậm rãi rút đi, giống như là nghĩ đến gì đó, nhìn thấy Tiểu Bạch đang ngủ trong ống tay áo.
”Hoán, ta muốn thổi sáo.” Tô Tiểu Vũ cười nhợt nhạt, trong mắt lại có chút mê mang.
”Được, ta nghe.” Tư Thiên Hoán đột nhiên cười, thâm trầm nhìn nàng một cái, gỡ cây sáo ngọc bên hông ra đưa cho nàng.
Tô Tiểu Vũ vươn tay cầm lấy sáo ngọc, yên lặng nhìn sáo ngọc thật lâu rồi mắt lại càng mê mang hơn, nắm chặt lấy xoay người chậm rãi đi xuống dưới.
“Sao ngươi lại để cho nàng đi xuống, Tiểu Vũ không biết gì cả.” Khúc Ngâm có chút sốt ruột, trừng mắt nhìn Tư Thiên Hoán, đâu chỉ là không biết, nàng vốn dốt đặc cán mai! Ngay cả khi mình thổi cho nàng nghe, nàng cũng có thể ngủ!
Tư Thiên Hoàng đè tay Khúc Ngâm lại, nhẹ lắc đầu, sau đó nhìn về phía Tư Thiên Hoán.
Tư Thiên Hoán dịu dàng nhìn bóng hình màu tím chậm rãi đi xa, thản nhiên nói, “Hoàng tẩu, ngươi còn nhớ lúc ở Phong Tịch thành, ngươi cho ta xem một bức họa, ngươi nói đó là do Vũ Nhi vẽ.”
”Ý ngươi là hiện tại nàng lại có thể thổi sáo sao?” Đầu Khúc Ngâm như to lên gấp đôi, cảm thấy mọi chuyện phức tạp vượt quá hiểu biết của mình, chuyện kiếp trước kiếp này nàng cũng nghe Tiểu Vũ nói, nhưng người đã chết không phải sẽ phải uống canh Mạnh bà sao? Sao lại đột nhiên nhớ tới tài nghệ kiếp trước được?
”Tiểu Bạch vừa mới giúp Vũ Nhi khôi phục không ít thể lực, có lẽ, cũng nhân tiện làm cho nàng nhớ tới cái gì.” Tư Thiên Hoán nói, hiện tại nghĩ lại thì hình như từ lúc Phong Như Yên đứng ra đề nghị thì vật nhỏ đã bắt đầu sững sờ, chắc là nhớ tới cái gì.
”Các ngươi đang nói cái gì?” Tư Thiên Hoàng nghi hoặc nhìn hai người, Khúc Ngâm không nói với hắn gì hết cho nên bây giờ hắn không biết gì cả.
”Chúng ta đang đoán xem Tiểu Vũ sẽ tấu khúc gì?” Khúc Ngâm cười ha ha với Tư Thiên Hoàng, có chút chờ mong nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, hoạ sĩ vẽ bức họa đó không thua gì mình, không biết nha đầu này có thể tấu ra khúc gì.
Tư Thiên Chanh cũng nhìn Tô Tiểu Vũ, đầu cũng như to ra, “Bạch Thuật, chàng nói xem rốt cuộc Tiểu Vũ muốn làm gì?”
“Chắc là tìm cớ giết Phong Như Yên.” Bạch Thuật trêu ghẹo, nhìn sắc mặt Khúc Ngâm và Tư Thiên Hoán tự nhiên, nhíu mày, bọn họ không lo lắng thì hắn lo lắng cái gì?
Tư Thiên Chanh tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, rồi lại khẩn trương nhìn về phía Tô Tiểu Vũ.
Tư Thiên Hiểu và Tư Thiên Bắc không đến ngày tuyển phi nên cũng không rõ tình huống cụ thể, chỉ thấy hứng thú nhìn Tô Tiểu Vũ, không phải nàng không biết gì về cầm kỳ thi họa sao? Hiện tại đi xuống đó là có ý gì?
Dưới đài bách quan cũng nhìn nàng không chớp mắt, không biết rốt cuộc nàng đang đùa cái gì, thổi khó nghe sẽ khiến Phong quốc mất thể diện, lá gan của nàng cũng quá lớn, rõ ràng là không biết gì mà còn dám thể hiện!
Suốt bữa tiệc Trưởng Tôn Úc Phong không hề nói nhiều, lúc này thừa dịp tất cả mọi người đang nhìn Phong Như Yên và Tô Tiểu Vũ, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn sứ thần Yên quốc, sắc mặt sứ thần cũng khó coi, không hờn giận nhìn Phong Như Yên, lần này dẫn nàng đến đây chính là một sai lầm, gây ra quá nhiều phiền phức.
Hai người trao đổi ánh mắt đều bị Tư Thiên Hoán và Tư Thiên Hoàng nhìn thấy, họ liếc nhau rồi cùng nhếch môi.
Phong Như Yên sẽ không cho Tô Tiểu Vũ có cơ hội dọa người, lập tức sai người lấy đàn cổ của nàng đến, dọn dẹp giữa hội trường xong thì nàng tao nhã ngồi trước cầm, cười châm chọc Tô Tiểu Vũ đang chậm rãi đi về phía mình.
Trong đầu Tô Tiểu Vũ vẫn còn nghĩ đến những luồng sáng xanh chuyển động ở dòng sông, có một cảm giác quen thuộc, muốn tìm tòi nghiên cứu nhưng lại cảm thấy nó cách mình quá xa, sờ không tới, chờ đến lúc đi đến trước mặt Phong Như Yên thì ý thức mới thoát khỏi dòng sông xanh đó, mắt cũng trở nên tỉnh táo, nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Phong Như Yên thì khinh miệt liếc nàng.
Nụ cười của Phong Như Yên cứng đờ, hung hăng nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng, hai tay ấn lên đàn cổ, cùng lúc đó Tô Tiểu Vũ cũng thuần thục đặt sáo ngọc lên môi, khóe miệng cũng nở một nụ cười lạnh.
Tiếng đàn cổ xưa và tiếng tiêu trong veo vang lên, quyện vào nhau, cũng có vẻ khá hòa hợp.
Phong Như Yên tấu khúc 《 tri âm tri kỷ 》, ý nghĩa tuyệt đẹp, Tô Tiểu Vũ thổi cái gì thì chưa từng ai nghe qua, chỉ cảm thấy như một tiếng nước trong trẻo nhưng lạnh lẽo, không nhanh không chậm, nhưng lại có thể xoa dịu cảm xúc của mọi người, khiến cho tâm trạng của họ bình thản.
Tô Tiểu Vũ không biết vì sao mình lại thổi sáo, vừa rồi nghe Phong Như Yên khiêu khích, ma xui quỷ khiến mới đồng ý, đợi đến lúc bắt đầu thổi thì mới nhận ra mình đang thổi sáo ngọc, giống như là bản năng vậy, nàng đặt sáo ngọc bên môi, biết được bước tiếp theo nên làm thế nào, bên tai nàng không ngừng vang lên tiếng nước, tiếng sáo của nàng cũng như tiếng nước chảy, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, giống như trầm mình trong dòng nước xanh mát kia, cảm giác quen thuộc làm cho hốc mắt nàng hơi đỏ lên.
Mọi người đều bị tiếng sáo của nàng thuyết phục, tài nghệ cỡ này, mơ hồ có thể vượt qua cả khúc nhạc Hoàng Hậu thổi trong buổi tuyển phi, hay là, lúc trước Minh vương phi cố ý che giấu thực lực, cố ý để lại hình tượng hung hãn cho mọi người kinh sợ?
Những người thật sự biết Tô Tiểu Vũ không thông âm luật thì đều mở to hai mắt, khó tin nhìn nàng, Bạch Thuật là thẳng thắn nhất, trực tiếp vô duyên móc lỗ tai để xem thử mình có nghe lầm không.
Khúc Ngâm khẽ nhếch miệng, kinh ngạc nhìn nữ tử đang thản nhiên thổi sáo ở giữa sân, tư thái đó, giống như việc thổi sáo dễ như ăn cháo vậy.
Tư Thiên Hoán chậm rãi nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng tiêu du dương của Tô Tiểu Vũ, trong đầu xuất hiện một dòng sông nhỏ màu xanh, một bóng đen đứng bên bờ sông... Hương vị nhớ nhung phun trào mạnh mẽ, tràn ngập khắp cả người, thấp giọng thở hổn hển, hắn mạnh mẽ mở hai mắt ra, tròng mắt màu hổ phách biến thành màu vàng, trên đầu toát ra từng giọt mồ hôi lớn.
Hai tròng mắt mê mang yên lặng nhìn bóng hình màu tím ở giữa sân, đột nhiên trong đầu đầy những âm thanh đen tối vang lên chồng chất, ngực cũng trở nên cực nóng, có thể đốt cháy hết mọi thứ, khiến hắn không ngừng thở dốc, hít không khí trong lành ở bên ngoài, bàn tay to lộ rõ khớp xương kéo lấy quần áo ở trước ngực, đầu ngón tay trắng bệch có thể thấy hắn rất dùng sức.
Khúc Ngâm chú ý tới Tư Thiên Hoán không bình thường, nghiêng người qua, chặn ánh mắt của Tư Thiên Hoàng, trong mắt có chút sốt ruột, trực giác cho nàng biết Tư Thiên Hoán thất thường có liên quan đến tiếng sáo của Tiểu Vũ, nha đầu chết tiệt kia sắp thổi xong chưa.
Lúc này Tô Tiểu Vũ đã đắm chìm trong thế giới của mình, tiếng sáo cũng thay đổi theo dòng suy nghĩ của mình, bên dòng sông màu xanh đột nhiên xuất hiện một nữ tử mặc đồ đen, trong lòng của nàng ôm một nam tử cũng mặc đồ đen... Cảm giác bi thương xa lạ mà lại quen thuộc lan tràn trong đầu óc, tiếng sáo của nàng cũng giống như tiếng khóc than.
Sắc mặt Tô Tiểu Vũ tái nhợt, nhanh chóng nhíu hai hàng lông mày lại, lông mi không ngừng rung động, mặc cho tiếng sáo càng lúc càng bi thương, khóe mắt của nàng cũng chảy xuống một giọt lệ, đẹp đẽ tuyệt trần.
Dây đàn trong tay Phong Như Yên đột nhiên đứt đoạn, nàng nhìn nữ nhân không giống người thường trước mắt, lưng dần dần lạnh lẽo, khiếp sợ mở to hai mắt, tiếng đàn của nàng là tuyệt nhất, sao lại có người thổi ra khúc nhạc ngăn chặn nàng được, thậm chí làm cho nàng bối rối đến mức khảy gãy dây đàn.
Không phải nàng nói cầm kỳ thi họa đều không thông sao?
”Vũ Nhi...”