Một lần
tập quân sự, bao nhiêu bi kịch. Bi kịch nhất chính là một người nguyên bản da
trắng nõn thơm mền nay trở nên ngăm đen như than. Nhưng mà sau đó còn có cái bi
kịch hơn, chính là một cái bóng trắng từ trên xuống dưới cứ lắc lư trước mặt
mình, lại tạo nên cảm giác sởn da, kích thích thần kinh người yếu
ớt.
Phòng ngủ 215 trừ bỏ Tô Nhan thì ba người còn lại đều là người có
bi kịch như thế.
Mặt Cố Vi Ngôn lộ ra vẻ dữ tợn, “Tô Nhan, tớ thật muốn đem cậu
nhét vào trong nước tẩy sạch nhất sau đó đem lôi ra.”
Trần Tuyền gật đầu, có chút suy nghĩ, “Không, như vậy rất nhanh
là có thể rửa rồi, tớ đề nghị dùng sơn đi.”
Tô Nhan yên lặng không nói gì, người nhìn đáng thương lại là Lăng
Sở Sở, hi vọng đến viện trở cuối cùng.
“Như vậy không tốt lắm đâu...” Thưởng thức một dúm tóc, Lăng Sở
Sở mở miệng nói.
“Làm sao không tốt?” Cố Vi Ngôn cùng Trần Tuyền quay đầu lại,
hung tợn hỏi.
Lăng Sở Sở nhếch môi, cười nói “ý tứ của tớ là dùng sơn làm gì,
quá lãng phí. Chúng ta muốn kiên trì tạo cuộc sống với than thì biện pháp bảo vệ
môi trường nhất chính là...”
Nhìn Tô Nhan từ trên xuống dưới khi cô lui từng bước một về sau,
đôi mắt Lăng Sở Sở sáng lên nhe răng nanh trắng nõn mà cười nói, “Đem A Nhan
buộc lên trên cột cờ, phơi nắng vài ngày cam đoan hiệu quả cực kỳ
tốt.”
“Sở Sở, cậu như thế nào làm được chứ?” Tô Nhan khóc không ra nước
mắt, tức giận run người, rất giống như bị Lăng Sở Sở bội tình bạc
nghĩa.
“Làm sao có thể chứ? Tớ chỉ là đưa cho các cậu ấy chủ ý thôi,
tuyệt đối sẽ không tự mình động thủ.” Lăng Sở Sở đưa tay sờ sờ hai má của Tô
Nhan, da thịt trơn mịn này cảm xúc thật tốt.
“Hu hu....” Tô Nhan cực kỳ bi thương, hai mắt đẫm lệ mông lung,
lên án nói “cậu quả nhiên không thương tớ. Quả nhiên không thương tớ. Dù sao
hiện tại Lâm Phong cũng ở đại học Z, có hắn cậu không còn thương tớ
nữa.”
Lăng Sở Sở xấu hổ, buông tay, “Tớ đây cũng giúp cậu tìm một người
nhé? A Quân? Mộc Thiên? Hay là học trưởng Mộc Phong? Cậu tùy tiện chọn một người
đi.”
“Phốc.. cậu đây là đi chợ rau chọn rau cải trắng sao?” Tô Nhan
thầm khóc, không nói gì nhìn vẻ mặt chân thành tha thiết của Lăng Sở Sở “Tớ mới
không cần. Đàn ông đều như mây bay.”
“Đúng rồi, A Nhan cậu mấy ngày nay đều đi theo học trưởng đúng
không? Hẹn hò sao?” Cố Vi ngôn chuyển cái ghế dựa lại gần, ngồi vào bên cạnh Tô
Nhan, vẻ mặt tò mò.
Tô Nhan liếc mắt nhìn cô một cái, “Chính là đem sách đi đến nơi
nào có điều hòa để đọc thôi, cậu suy nghĩ nhiều quá.”
“Cái gì chứ? Có điều hòa thổi sao. Cậu đúng thật là hội tụ của sự
hâm mộ, ghen tỵ và đáng giận đấy nhỉ.” Cố Vi Ngôn cắn răng giọng căm hận
nói.
Tô Nhan ngạc nhiên, quay cái đã thấy ba người ngồi thành một vòng
tròn, nói với bọn họ, “Tớ phát hiện học trưởng giống như rất coi trọng Hứa
Triết Quân.”
Một câu làm cho sắc mặt ba người trong nháy mắt đều trầm mặc
xuống. Lăng Sở Sở nhìn Cố Vi Ngôn, Cố Vi Ngôn nhìn Trần Tuyền, Trần Tuyền lại
nhìn lại Lăng Sở Sở. Trong mắt các cô đều hiện lên một ý tức, “Chúng ta đem đầu
Tô Nhan bổ ra nghiên cứu xem bên trong chứa gì.”
“Thật sự mà.” Tô Nhan thấy vẻ mặt các cô như không tin, liền đem
đối thoại ngày đó của cô cùng học trưởng Mộc Phong nói lại lần nữa, nhằm nhấn
mạnh độ tin cậy.
Cái này.... toàn bộ phòng ngủ so với vừa rồi còn im lặng hơn. Tô
Nhan hung hãn hỏi, “Không
đúng sao?”
“Làm sao mà đúng được chứ?” Cố Vi Ngôn có cảm giác phát điên, may
mắn Tần Mộc Phong không biết được ý nghĩ này của Tô Nhan, nếu mà biết còn không
đi nhảy lầu sao?
Tô Nhan không hiểu trừng mắt nhìn “Có chỗ nào không đúng sao?” “A Nhan...” Trần Tuyền bắt lấy hai bả vai
Tô Nhan, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, lời nói thấm thía, “Cậu
không biết là người mà học trưởng Mộc Phong nói thích kia chính là cậu
sao?”
“Tớ?” Tô Nhan chỉ vào chính mình, khoát tay cười mỉa nói, “Đừng
nói giỡn. Học trưởng Mộc Phong vẫn xem tớ như em gái thôi.”
Lăng Sở Sở trầm mặc, học trường àh anh cố gắng nhiều năm như
vậy... kết quả vẫn là vị trí anh trai mà thôi, không có tiến bộ lấy nửa tấc nào
cả. Nha đầu kia vẫn là giống như trước kia, chuyện tình cảm ngây thơ không biết,
giống như một đứa trẻ. Có đôi khi em đều hòa nghi cô ấy có phải hay không sinh
ra thiếu đi mất một phần trí não? Hay là do cô ấy còn chưa gặp được người làm
cho cô ấy nguyện ý hiểu ra vấn đề này chứ?
Sau khai giảng là thời kỳ các câu lạc bộ kết nạp vào sinh viên
mới. Buổi chiều thứ tư, từ sân vận động ngoài trường học đến sân thể dục đều tập
trung đầy đủ quầy hàng của các câu lạc bộ, các nhóm trưởng và các thành viên ra
sức mời các sinh viên khóa mới tham gia vào câu lạc bộ của mình mà các sinh viên
mới vào trường thì hưng trí 10 phần, tập trung xung quanh nhìn nhìn, lo lắng rút
cuộc là nên tham gia vào câu lạc bộ nào.
“Sở Sở, nếu không chúng ta tham gia câu lạc bộ Anime đi?” Cố Vi
Ngôn nhìn mấy hình ảnh trên mấy cái áp phích, vẻ mặt thèm nhỏ
dãi.
Trần Tuyền nhìn nhìn, tỏ vẻ không có hứng thú ngược lại chỉ câu
lạc bộ thư pháp “Tớ cảm thấy chúng ta vẫn là đi luyện thư pháp đi, thu thân
dưỡng tính cho đỡ.”
“Hoặc là tham gia câu lạc bộ vũ đạo đi? Học Khiêu vũ còn có thể
giảm béo được.” Lăng Sở Sở có hứng thú nhất vẫn là câu lạc bộ vũ đạo, có thể rèn
luyện ra một chút sức hút của con gái cũng tốt thôi.
Tô Nhan đâu? Sự chú ý Tô Nhan đã sớm bị hai câu lạc bộ hấp dẫn
rồi. Nhìn ảnh chụp COS hoa lệ tới cực điểm, còn có nhân viên hiện trường COS, Tô
Nhan như muốn chảy cả nước miếng, thậm chí còn có loại cảm giác đói bụng nữa
( COS = cosplay = Costume
Play)
Nhưng đối diện là dàn nhạc MAYA với những ca sĩ rất đẹp trai, còn
có cái đàn ghita kia nữa... từ sau khi học hết cấp ba Tô Nhan đã không chạm qua
cây đàn điện tử nên ngứa ngón tay rồi. Nếu đi vào chạm thử thì chắc cũng không
sao đâu nhỉ.
“Sở Sở, tớ là vào câu lạc bộ COS hay dàn nhạc hơn?” Tô Nhan lôi
kéo ống tay áo của Sở Sở, rối rắm hỏi.
“A... câu lạc bộ COS hả?” Lăng Sở Sở nhìn một đống người đủ màu
sắc mà đầu đầy hắc tuyến, Tô Nhan nhà cô quả nhiên càng ngày càng đáng yêu nha
“A Nhan muốn đi dàn nhạc làm hát chính sao?”
“Không phải, tớ muốn đánh đàn thôi. Cậu cũng biết tớ mấy ngày nay
không chạm vào đàn điện tử rồi...” Tô Nhan vươn mười ngón ta giật giật giơ lên,
hướng tới trước mặt Lăng Sở Sở “Nhưng tớ lại luyến tiếc sự nghiệp COS
nha...”
“Vậy đều tham gia cả hai cái, lại không quy định chỉ có thể tham
gia một câu lạc bộ mà.” Cố Vi Ngôn vỗ vỗ bả vai của cô, “Cái câu lạc bộ COS kia
tớ cũng tính đi, chúng ta cùng đi đi?”
Lăng Sở Sở sờ trán của mình cảm thán, “Hiện tại là người trẻ tuổi
nha...”
“Thanh xuân thật tốt.” Trần Tuyền có chút hâm mộ nhìn bóng dáng
hai người đang cấp tốc rời đi.
Cuối cùng Tô Nhan tham gia câu lạc bộ COSS và dàn nhạc MAYA, Lăng
Sở Sở tham gia cậu lạc bộ vũ đạo, Trần Tuyền tham gia câu lạc bộ Hàn Mặc ( câu lạc bộ thơ văn), Cố Vi Ngôn
ngoại trừ tham gia câu lạc bộ COS còn tham gia câu lạc bộ
Anime.
Báo danh xong, coi như là đã thỏa mãn tâm sự nhất, bốn người cười
cười nói nói , quyết định đi ra bên ngoài ăn cái gì đó ngon một
chút.
“A, kia không phải là Hứa Triết Quân sao?” Cố Vi Ngôn chỉ vào bên
cạnh sân thể dục, thấy Hứa Triết Quân dưới tán cây liền kêu
lên.
Tô Nhan nhìn theo phương hướng mà bạn chỉ thì thấy Hứa Triết Quân
cùng một bạn nữ sinh đứng chung một chỗ, hai tay nắm ở quai túi xách, đầu hơi
cúi, khóe miệng mỉm cười, hai người chính là nói cái gì đây đó. Cái nữ sinh kia
da trắng như tuyết còn mặc một chiếc áo sơ mi, phía dưới là một quần Jean Short,
cặp đùi thon dài cân xứng làm cho người ta cực kỳ hâm mộ, cô ta chính là ngẩng
đầu nhìn Hứa Triết Quân, tươi cười đến kiều mỵ.
Tóm lại, hai người đứng chung một chỗ thấy thế nào đều là rất
xứng đôi.
“A Nhan, Hứa Triết Quân nhà cậu ở bên ngoài...” Cố Vi Ngôn sáng
mắt nhìn Tô Nhan, nhỏ giọng nói.
Tô Nhan ngạc nhiên không biết nói cái gì, “Cái gì mà nhà tớ? Tớ
cùng hắn không có quan hệ được không?”
Đúng, hai người bọn họ không có vấn đề gì, hắn lại càng không
phải của nhà cô. Tô Nhan ở trong lòng yên lặng lặp lại một lần, đưa mắt nhìn
người thanh niên đứng dưới tàng cây kia, lôi kéo Cố Vi Ngôn, “Đi thôi, đi ăn
cơm. Để lát nữa không còn chỗ đâu.”
“uh, đi nhanh đi.” Lăng Sở Sở cùng Trần Tuyền phụ giúp hai người
nhanh bước rời đi.
Vì sao đột
nhiên cảm thấy ngực có điểm đau chứ? Tô Nhan kéo kéo tóc, nhìn trời xanh mấy
trắng, lắc đầu cố gắng đem cảm giác kỳ quái này quẳng ra sau đầu.