Sau khi Tô
Nhan đáp ứng, Hứa Triết Quân căn bản không cho cô nửa điểm cơ hội đổi ý, trực
tiếp mang theo cô trở lại trường học, để cho cô thu dọn tốt đồ đạc chuyển nhà.
Về phần tướng công thân ái của cô, bị giữ làm "Con tin", bị cưỡng chế lưu giữ
trong nhà Hứa Triết Quân.
Nhìn Tô Nhan hai tay trống trơn trở lại phòng ngủ, Cố Vi Ngôn
hỏi, "Tướng công nhà cậu đâu?"
Nghe được hai chữ "Tướng công", Tô Nhan miệng liền mân thành một
độ cong, hai hàng lông mi nhăn lại, vẻ mặt ủy khuất cùng không cam lòng, hai con
mắt lại bịt kín một tầng mờ mịt, cả người nhìn qua tựa như con thú nhỏ bị khi dễ
hoàn, đáng thương cực kỳ.
"Làm sao vậy?" Trần Tuyền quay đầu, thấy vẻ mặt ủy khuất của Tô
Nhan, hỏi.
"Tướng công của tớ bị cưỡng ép ..." Tô Nhan hít hít cái mũi, chậm
rãi đem chuyện tình nói lại một lần.
Không chỉ là Tô Nhan, cô cũng sẽ bị gặp hạn. Hiện tại ngẫm lại,
máy tính của Tô Nhan hư cũng thực quỷ dị. Rõ ràng là mọi người đều biết trang
web tải xuống an toàn, bình thường cũng không có chuyện gì, lần này máy tính như
thế nào lại đột nhiên bị treo? Hơn nữa những người khác cũng đồng dạng tải xuống
đều không có việc gì, duy độc máy tính Tô Nhan bị treo. Khéo như vậy sao? Chỉ sợ
vấn đề căn bản chính là...
Nghĩ đến đây, Lăng Sở Sở nhìn Tô Nhan với vẻ mặt đồng tình. Có
Hứa Triết Quân loại đàn ông cực phẩm phúc hắc này chèn ép, Tô Nhan đời này sợ là
vĩnh viễn không có ngày trở mình. May mắn, Lâm Phong nhà cô thuộc loại người
bình thường, Lăng Sở Sở không khỏi may mắn.
Thu dọn đơn giản này nọ, Tô Nhan mang theo hành lý xuống lầu.
Tiếp nhận hành lý trong tay Tô Nhan, Hứa Triết Quân đột nhiên nghĩ đến, trở về
lâu như vậy, hắn thế nhưng vẫn không mua xe, bề ngoài không thấy có một chút cân
nhắc.
Tô Nhan đi theo Hứa Triết Quân, trong đầu đều là những lời ân cần
dặn dò của ba người tỏng phòng ngủ trước khi đi.
Lăng Sở Sở nói, "A Nhan, sang bên kia nhất định phải cẩn thận,
đừng tùy tiện để cho hắn ăn. Đàn ông là loại sinh vật rất nguy hiểm. Đặc biệt
loại đàn ông không từ thủ đoạn đem cậu lừa gạt về nhà!"
Đối với việc Hứa Triết Quân lại một lần nữa thắng mình, Lăng Sở
Sở nhân cơ hội cuối cùng, không ngừng giáo huấn tư tưởng cho Tô Nhan. Cho dù
không thể cho người đó thất bại, như thế nào cũng phải làm cho trên con đường
thành công của người nào đó có nhiều chướng ngại vật?
Cố Vi Ngôn nói, "Nghe nói lần đầu tiên rất đau rất đau, trong
tiểu thuyết cái loại dục tiên dục tử đều là gạt người, cậu đừng mắc mưu. Có
người ăn đậu bỏ vỏ, lần đầu tiên giống như là muốn đem cậu cả người xé rách, đau
triệt nội tâm a! A Nhan, cậu nhất định chịu đựng!"
Nghĩ đến Tô Nhan muốn chuyển qua ở cùng Hứa Triết Quân, Cố Vi
Ngôn đánh giá công lực của yêu nghiệt kia, phỏng chừng không quá một tuần nha
đầu kia khẳng định bị ăn sạch sẽ. Này hoàn toàn là một đi không có đường trở về
a...
Trần Tuyền lại nói, "Cái kia, nhớ rõ nhắc nhở họ Hứa làm tốt
phương pháp phòng hộ, đừng để cho một sinh mệnh ra đời. Nếu làm để cho sinh mệnh
mới, kia đã có thể là trò đùa lớn. Cậu không nghĩ chính mình tuổi còn trẻ liền
đi vào hàng ngũ phụ nữ có con đi?"
Bị ăn sạch sẽ còn chưa tính, Trần Tuyền còn lo lắng, ăn sạch sẽ
căn bản không thể thỏa mãn được họ Hứa. Người này khẳng định là muốn sớm một
chút đem nha đầu Tô Nhan kia lừa gạt về nhà, trực tiếp bắt giữ chiếm lĩnh mới
yên tâm.
"Suy nghĩ cái gì?" Thẳng đến xuống xe, đi đến trước cửa nhà, nhìn
Tô Nhan vẫn là vẻ mặt hoảng hốt, Hứa Triết Quân mới không mở miệng không được,
gọi ý thức của cô quay về.
"Không, không có gì." Tô Nhan khoát tay, ánh mắt theo bản năng
bay tới phương hướng khác.
Hứa Triết Quân tất nhiên là không biết Tô Nhan suy nghĩ cái gì,
khóe miệng đơn giản cong lên, chính là nhìn cô một cái, không nói gì thêm, mang
cô vào trong nhà. Nhà Hứa Triết Quân chỉ có một chiếc giường, Tô Nhan hoàn toàn
không có đường sống mà lựa chọn, chỉ có thể ngoan ngoãn đem quần áo đều đặt vòa
trong tủ quần áo.
Thu thập xong đồ đạc, Tô Nhan nhìn chằm chằm hai cái bàn đặt hai
cái máy tính song song cùng một chỗ có chút suy nghĩ. Laptop của mình đặt ở bên
cạnh màn hình quả táo siêu lớn của Hứa Triết Quân, hoàn toàn là giống như địa vị
thấp kém, khí thế sẽ không cùng một cấp bậc. Nhìn hai máy tính, Tô Nhan đột
nhiên liên tưởng đến hai người cô cùng Hứa Triết Quân. Đúng vậy, máy tính cùng
trạng thái của hai người cũng là giống nhau. Nghĩ đến đây, Tô Nhan trong lòng có
một cỗ cảm xúc chua xót không hiểu. Nếu trời sinh bị khắc chế, vĩnh viễn không
thể thay đổi .
Bất quá rất nhanh, những sợi hối tiếc tự ái bi thương chua xót
trong lòng Tô Nhan biến mất. Bởi vì Hứa Triết Quân thế nhưng nói muốn mang cô đi
chợ mua đồ ăn, thuận tiện đi siêu thị mua đồ ăn vặt. Mua đồ ăn vặt Tô Nhan có
thể lý giải, mua đồ ăn...
"Anh sẽ nấu cơm?" Bị Hứa Triết Quân lôi kéo đến chợ, Tô Nhan rất
là kinh ngạc.
"Bằng không thì thế nào? Anh ở nước Mỹ ở một mình, không thể mỗi
ngày đều ăn bên ngoài?" Hứa Triết Quân nhíu mày, hơi hơi nhướng lên, trong ánh
mắt rõ ràng đang nói, em cho là tất cả mọi người giống em sao?
Tô Nhan co giật khóe miệng, cô lại một lần bị miệt thị. Bất quá
những thứ khác bị miệt thị còn chưa tính, làm một phụ nữ nấu ăn cũng bị đàn ông
miệt thị, đó giống như tự tôn bị tổn thương, đặc biệt mẹ Tô đã giáo huấn Tô Nhan
"Trước hết phải bắt lấy dạ dày đàn ông" loại tư tưởng này hun đúc cô từ lâu. Vì
thế, Tô Nhan ở sâu trong nội tâm liền tiểu bạo phát. Cô âm thầm thề, một ngày
nào đó cô muốn cho Hứa yêu nghiệt quỳ gối dưới trù nghệ tinh xảo của
cô!
Đây chính là nguyện vọng tốt đẹp của Tô Nhan, sự thật là Tô Nhan
cô nương đã quỳ gối dưới trù nghệ tinh xảo của Hứa yêu nghiệt.
"Oa, ăn ngon thật." Vỗ cái bụng nhỏ tròn vo của mình, Tô Nhan cảm
thấy mỹ mãn. Cô nghĩ đến Hứa Triết Quân chính là sẽ nấu cơm mà thôi, không nghĩ
tới thằng nhãi này làm được đồ ăn so với nhà hàng bên ngoài ăn ngon
hơn.
"Anh nấu cơm, như vậy em thu dọn hết bát đĩa rửa đi..." Hứa Triết
Quân chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Tô Nhan.
"A... Em thu dọn, em rửa." Ở trên địa bàn của người khác, Tô Nhan
là thập phần nhu thuận dịu ngoan.
Vì thế, Hứa Triết Quân thực vừa lòng nở nụ
cười.
Đợi cho Tô Nhan thu dọn xong mọi thứ đi ra, Hứa Triết Quân ngồi ở
trên bàn cơm, trước mặt đặt một tờ giấy. Thấy Tô Nhan thu thập tốt lắm, hắn
hướng Tô Nhan cười, gọi cô đi qua. Đi đến bên người Hứa Triết Quân ngồi xuống,
nhìn đến nội dung của trang giấy, Tô Nhan ánh mắt bỗng dưng trợn to. Trên tờ
giấy này viết bốn chữ to "Phân công việc nhà".
Mặt trên phân phối vẫn là có vẻ hợp lý. Ví dụ như Hứa yêu nghiệt
nấu cơm, Tô Nhan liền thu dọn rửa chén đĩa; Hứa yêu nghiệt quét rác, Tô Nhan
giặt quần áo; còn có một ít việc lặt vặt linh tinh, dọn dẹp phòng, đúng giờ dọn
dẹp, đổ rác linh tinh, cũng là thay phiên. Nghĩ đến giặt quần áo có máy giặt,
rửa chén cũng rất đơn giản, Tô Nhan liền gật đầu đáp ứng.
Lướt mạng, Tô Nhan phát hiện mạng nhà Hứa Triết Quân tốc độ thật
nhanh, so với trường học nhanh hơn vài lần. Tốc độ mạng như vậy, nếu tải phim...
Nghĩ đến đây, trái tim Tô Nhan nháy mắt đập nhanh hơn, loại cảm giác này rất
thích.
Nhưng là Tô Nhan lại rất nhanh phát hiện một vấn đề thực ác liệt,
máy tính của cô cùng Hứa Triết Quân đặt song song, thậm chí không cần quay đầu,
tầm mắt cũng có thể nhìn thấy màn hình máy tính của đối phương. Tình huống như
vậy, làm cho dũng khí của cô mà mở xem tiểu thuyết *** cùng xem phim bình thường
được sao? Đừng nói mở mà chính là trong đầu suy nghĩ một chút đều không có dũng
khí. Cho nên nói tốc độ mạng nhanh nữa, có ích lợi rắm gì!
Ví dụ Hứa Triết Quân ở một bên làm chính sự, sau đó cô ở bên cạnh
xem hai gã đàn ông làm tình sao? Đừng nói là thật như vậy, Tô Nhan chỉ là hiện
tại ngẫm lại còn có loại cảm giác nổi cả da gà, siêu cấp quỷ dị, siêu cấp khủng
bố.
"Làm sao vậy?" Vẫn dùng dư quang chú ý biểu tình không ngừng biến
hóa của Tô Nhan, Hứa Triết Quân hỏi.
Tô Nhan lắc đầu, khẩn trương nói, "Không, không có
gì."
Hứa Triết Quân vuốt cằm, môi giơ lên một chút thành một độ cong
đẹp mặt, "Em nếu muốn xem, anh sẽ không để ý ."
"A..." Tô Nhan đương nhiên biết hắn chỉ cái gì, lập tức lắc đầu,
"Không cần, em còn không nghĩ xem."
"Nếu em cảm thấy chính mình một người xem ngại thì anh cũng có
thể xem cùng em, không sao cả."
"Phốc ——" Tô Nhan cười văng lên, máy móc quay đầu lại nhìn Hứa
Triết Quân cực kỳ bình tĩnh, trợn mắt há hốc mồm. Theo kinh nghiệm Tô Nhan, bình
thường thẳng thắn chính trực đối với những thứ này hoàn toàn là kính nhi viễn
chi, thậm chí là chán ghét đến cực điểm, đừng nói là nhìn, liền ngay cả nghe một
chút liền chịu không nổi. Nhưng là Hứa Triết Quân vừa mới nói cái gì với cô?
Muốn cùng nhau xem sao? ! Chẳng lẽ...
Tô Nhan bị chính ý tưởng bắt đầu nảy sinh trong đáy lòng mình hù
dọa, Hứa Triết Quân chẳng lẽ không phải là đàn ông chính
trực?!
"Tô Nhan, em suy nghĩ cái gì?" Hứa Triết Quân ngừng công việc
trong tay, nhìn Tô Nhan không ngừng dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá chính mình,
không cần nghĩ đều biết nói, nha đầu kia hiện tại trong đầu nghĩ cái gì, khẳng
định không phải cái gì tốt.
"Khụ, không có gì." Tô Nhan nghiêm mặt nói, nếu bị Hứa Triết Quân
biết ý nghĩ của chính mình, hắn có thể hay không bóp chết chính
mình?
"Phải không?" Hiển nhiên, Hứa Triết Quân tuyệt không tin
tưởng.
"Vô nghĩa, đều nói không có gì. Anh còn không mau làm việc?" Tô
Nhan trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, ăn không hết thịt uống không được
canh, cô vẫn là xem hoạt hình đi. Để hoạt hình chữa trị cho cô đi, đến chữa trị
một chút tâm linh bị thương của cô.
Thời gian quá thật sự mau, đảo mắt đã mười giờ. Tô Nhan
xem《 Ngày hè
với bạn bè 》cảm thấy
vui vẻ, hưng thú dâng cao thì giọng nói của Hứa Triết Quân liền nhẹ nhàng vang
lên, "Mười giờ, tắt máy tính, tắm rửa đi ngủ."
Tô Nhan ngẩn ra, mới mười giờ, bình thường cuộc sống về đêm của
cô vừa mới bắt đầu. Nhưng là đối mặt với Hứa yêu nghiệt đang tựa tiếu phi tiếu,
vẻ mặt không có chút thương lượng lấy một đường sống, Tô Nhan thực tự giác, thực
không cốt khí lập tức tắt máy tính, an phận chạy về phòng cầm lấy áo ngủ, ai oán
đi vào phòng tắm tắm rửa. Quả nhiên cùng Hứa Triết Quân nói giống nhau, chuyển
đến nơi đây chính là sinh hoạt dưới sự trông coi của hắn.
Thời điểm tắt đèn ngủ, ngay cả mười một giờ cũng chưa đến. Tô
Nhan đều quên lần trước mười một giờ đi ngủ là khi nào. Cả người bị Hứa Triết
Quân ôm vào trong ngực, Tô Nhan hoàn toàn không thể đảo ngược múi giờ, yên lặng
nhắm mắt, không có chút buồn ngủ, thậm chí có thể nói tinh thần đang ở giai đoạn
hưng phấn. Thế này, như thế nào ngủ được? Chẳng lẽ đếm bánh sủi
cảo?
"Ngủ không được?" Đang lúc Tô Nhan đau buồn thúc giục nghĩ cách
thôi miên chính mình ngủ, thanh âm Hứa Triết Quân truyền đến. Nếu cô không cảm
giác sai lầm, người này tựa hồ là cười hỏi, vui sướng khi người gặp họa? Tô Nhan
đầu đầy hắc tuyến.
"Bình thường mấy giờ ngủ?" Đem cả người Tô Nhan chuyển lại đối
mặt với chính mình, Hứa Triết Quân hỏi.
Tô Nhan quyệt miệng, vấn đề này cô có thể không trả lời không?
Nếu nói cho Hứa Triết Quân cô bình thường không sai biệt lắm hai giờ ngủ... Sinh
mệnh của cô còn có thể an toàn bảo đảm sao? Khả năng sẽ trực tiếp bị bóp chết
rất cao.
"Một giờ? Hay là hai giờ?" Thời điểm nói hai giờ, thân thể Tô
Nhan rõ ràng cứng ngắc một chút, tay của Hứa Triết Quân đánh thật mạnh xuống cái
mông của cô, "Anh nói với em thế nào? Không được thức đêm, em đều vào tai này ra
tai kia hả?"
Sỉ nhục! Tô Nhan lớn như vậy, trừ khi còn bé bị mẹ Tô đánh vài
cái cũng không phải vào mông, cũng không bị đánh vào mông. Không thể tưởng được
đến hôm nay, cô lại bị Hứa Triết Quân đánh đòn! Sỉ nhục a! Cực kỳ sỉ nhục! Tô
Nhan ngẩng đầu, giận dữ nhìn chằm chằm Hứa Triết Quân.
"Như thế nào? Làm sai còn hùng hồn như vậy?" Tuy rằng tắt đèn,
nhưng là đã thành thói quen, ánh mắt hắc ám như cũ có thể thấy rõ biểu tình bi
phẫn muốn chết của Tô Nhan, giọng nói của Hứa Triết Quân cứng nhắc uy hiếp,
không có ôn hòa bình thường, "Em bao nhiêu tuổi rồi mà cũng không biết chăm sóc
bản thân cho thật tốt chứ. Nếu anh mặc kệ em, em có phải hay không vẫn tiếp tục
như vậy?"
Tô Nhan cắn môi, có chút ủy khuất nhìn Hứa Triết Quân. Cũng không
phải ngày đầu tiên nhận thức cô, rõ ràng đã sớm biết, cố tình ở phía sau tính
sổ. Hơn nữa, cũng không phải cô... Được rồi, cho dù là cô sai tốt
lắm...
Thấy vẻ mặt của Hứa Triết Quân không chút thay đổi cùng với ánh
mắt lạnh thủy chung như băng có thể đem cô ném ra ngoài, Tô cô nương mặc dù có
chút ủy khuất cùng sỉ nhục, nhưng vẫn là không để ý đến bản thân mình nên vẫn là
lựa chọn cúi đầu nhận sai, "Em sai rồi..."
Nghe nói như thế, khí thế bức người của Hứa Triết Quân mới dịu đi
chút ít.
"Cha..." Từ "Cha" này hiện tại hoàn toàn là dưới đáy lòng Tô Nhan
chân thật hình dung, Hứa Triết Quân tuyệt đối so với cha Tô còn giống một người
cha. Đáy lòng Tô Nhan giống như không cam lòng, nhịn không được kêu hắn một
tiếng, bày tỏ khinh bỉ.
"Răng rắc ——" Hứa Triết Quân giống như nghe được thanh âm bị gãy
đứt, có vẻ như là trong đầu hắn có một dây thần kinh bị đứt. Nha đầu kia gọi hắn
cái gì? Cha?! Còn có bộ dạng một bà vợ nhỏ bị khi dễ, cặp mắt to phiếm ủy khuất
hoàn toàn chính là lên án "Hành vi phạm tội" của hắn.
"Cha?" Hứa Triết Quân nhếch khóe môi một cái, lộ ra nét tươi cười
cực kỳ ôn nhu, nếu không quen biết hắn khẳng định sẽ bị sự tươi cười ôn nhu như
vậy hấp dẫn. Nhưng là ở Tô Nhan nhìn thấy được sự tươi cười này cùng bùa đòi
mạng của Diêm La Vương giống nhau.
Xong rồi, yêu nghiệt tức giận, hơn nữa hình như là rất tức
giận.
Tô Nhan rụt lui đầu, cúi đầu, nhắm mắt lại. Cô buồn ngủ, đừng
quấy nhiễu cô.
"Ha ha ——" Hứa Triết Quân nở nụ cười, tay đặt bên hông Tô Nhan
chợt buộc chặt, "Nhanh như vậy liền muốn ngủ?"
Không đợi Tô Nhan phản ứng lại, Hứa Triết Quân đã muốn đem cô đặt
ở dưới thân. Tô Nhan mở mắt ra liền nhìn đến ánh mắt thâm thủy tối đen của hắn
không nhúc nhích nhìn chính mình, giống như một cơn lốc xoáy không nhìn tới tận
cùng, thoáng chốc hút lấy linh hồn Tô Nhan.
Rất nguy hiểm. Trực giác cảu Tô Nhan cảm giác được như
vậy.
"A Nhan, anh là ai?" Môi Hứa Triết Quân dán bên tai Tô Nhan, nói
chuyện thì giống như đang nhẹ nhàng hôn môi.
Tô Nhan mặt lập tức nóng lên, lẩm bẩm nói, "A
Quân..."
"Không đúng." Hứa Triết Quân cười cười, ở bên tai Tô Nhan nhẹ
giọng nói, "Cho nên phải chịu trừng phạt."
Không đúng chỗ nào ? Tô Nhan sụp đổ, ai có thể nói cho cô không
đúng chỗ nào?! Không đợi đến cô nổi lên giận dữ, Hứa Triết Quân liền hôn xuống,
giống như lời hắn nói, đó là một nụ hôn trừng phạt, không giống ôn nhu cẩn thận
như bình thường, hung ác giống như là muốn đem Tô Nhan một ngụm nuốt vào mới cam
tâm. Cứ như vậy giữ lấy cánh môi của Tô Nhan không buông tha, làm cho cô không
thể hô hấp, không thể tự hỏi, chỉ có thể trầm luân.
"A Nhan, anh là ai?" Không đợi Tô Nhan hít thở, Hứa Triết Quân
lại hỏi một lần.
Lần này, Tô Nhan không dám đáp. Môi mình đến bây giờ còn có chút
sưng lên phát đau, nếu lại bị trừng phạt như vậy một lần nữa, còn không chừng sẽ
biến thành cái dạng gì đâu. Tô Nhan chỉ có thể mong chờ vị đại thần này có thể
phóng cho mình một con ngựa.
"Máy tính của em là tướng công của em, như vậy anh là ai?" Hứa
Triết Quân nhẹ nhàng cắn vành tai Tô Nhan, hỏi.
Đầu Tô Nhan đầu hắc tuyến, vị đại ca này anh là đang ghen với
thân gia tướng công của em sao? Đây là kiểu ghen gì đây? Nhớ tới một ngày nào đó
Cố Vi Ngôn có hỏi qua vấn đề này, lúc ấy Tô Nhan trả lời là: máy tính là tướng
công yêu quý, Hứa yêu nghiệt là tiểu thiếp. Đương nhiên, trả lời này hôm nay
tuyệt đối không thể nói ra. Nếu không cẩn thận một cái, cô phỏng chừng hôm nay
liền phải nhận công đạo từ Hứa yêu nghiệt ở trong này .
"Anh nói là cái gì thì là cái đó." Tô Nhan lui cổ, cẩn thận hồi
đáp.
Hứa Triết Quân nhếch môi, tươi cười làm cho Tô Nhan có loại cảm
giác mị hoặc, giọng nói của hắn trầm xuống, như là sâu xa dụ hoặc từ xa truyền
đến, "Đến đây A Nhan, kêu một tiếng ông xã cho anh nghe một
chút."
Hô hấp Tô Nhan như bị kìm hãm, cô có thể khẳng định chính mình
hiện tại ngay cả cổ đều là một mảnh đỏ bừng, đây tuyệt đối là một loại đùa giỡn
trắng trợn. Tô Nhan nhanh mím môi, mặc kệ thế nào, tiếng "ông xã" này, đánh chết
cô cũng kêu không được.
"A Nhan." Hứa Triết Quân liếm môi, đột nhiên cười khẽ, tiến đến
bên tai cô, giọng nói trầm thấp thuần hậu như rượu, ôn nhu thở dài, "Bà
xã."
Tô Nhan đang cảm động, câu nói kế tiếp của Hứa Triết Quân làm cho
cô nháy mắt sau lưng chợt lạnh, có loại cảm giác từ trên thiên đường rớt xuống
địa ngục.
"Em nếu không gọi, anh liền đem em tử hình ngay tại
chỗ."
Cô sai lầm rồi, cô thật sự sai lầm rồi, thật sự sai, cực kỳ sai.
Yêu nghiệt liền là yêu nghiệt, lại thế nào cũng sẽ không thay đổi bản
tính!
Đưa tay bắt lấy tay Hứa Triết Quân đã muốn thân nhập sau lưng
mình, Tô Nhan nghẹn đã lâu, rốt cục nghẹn ra hai chữ, "ông xã."