Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị

Chương 24: Chương 24: Ta có thể cho ngươi toại nguyện!




Thật ra, Tiêu Trần cùng Trần Na chưa phát sinh cái gì cả, chỉ nói chuyện hai câu, nhưng Tiêu Trần lại không nể mặt Trần Na, để cho Trần Na oán hận trong lòng.

Đối mặt với Trương Viễn ưa bạo lực, Trần Na liền nổi lên tính xấu.

So với việc một mình nàng chịu tức giận của Trương VIễn, không bằng đem cả Tiêu Trần cũng kéo xuống vũng bùn, chia sẻ cho mình chút đớn đau.

Sự thật đã chứng minh, phương pháp của Trần Na rất thành công, Trương Viễn tạm bỏ qua nàng, tức giận nhìn sang Tiêu Trần.

- Tiểu quỷ, lá gan của ngươi không nhỏ, nữ nhân của ta cũng dám dụ dỗ?

Trương Viễn đạp chân lên ghế, nhìn Tiêu Trần.

Cơn tức giận của hắn đã lên rất cao, tuy rằng không uống rượu, nhưng cùng với người điên vì rượu, không khác gì nhau, ánh mắt đỏ ửng.

- Biết tao là ai không? Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Uy, chiếm một phần ba bất động sản của Thành phố Lan Ninh này, ở đây vẫn chưa có ai giám đụng đến tao đâu.

Mí mắt Tiêu Trần nhấc lên, thản nhiên nói:

- Nếu ngươi lợi hại như vậy, sao cả nữ nhân của mình cũng không quản được.

Ba!

Trường Viễn đập bàn một cái, tức giận nói:

- Con mẹ ngươi, ngươi có ý gì?

- Ý của ta, chỉ cần một người tỉnh táo là hiểu được!

Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Trần cầm lưu rượu trong tay, hất về phía mặt Trương Viễn.

Xôn xao!

Cả ly rượu đều vẩy trên mặt Trương Viễn, chảy xuống quần áo, chậm rãi nhỏ lên mặt đất.

- Chén rượu này, hy vọng có thể giúp ngươi, không cần cảm tạ!

Một màn này, khiến hô hấp những người xung quanh đều ngừng lại.

Tên này là người nào, dụ dỗ nữ nhân của người ta, lại còn chủ động hất rượu vào mặt, dùng ngôn ngữ nhục mạ, thật là không phải dạng vừa mà.

Đã thế hắn còn làm bộ dáng như vừa làm chuyện tốt xong, thật là làm người ta tức chết mà.

Trần Na đứng một bên nhìn, trong lòng vui mừng.

Tiêu Trần không giả thích với Trương Viễn, còn chọc giận Trương Viễn, cái này thì Trương Viễn làm sao có thể buông tha hắn.

Nói các khác, nàng có thể thở phào một cái, có thể tìm cơ hội này để thoát đi, sau này không gặp Tiêu Trần cùng Trương Viễn nữa.

Quả nhiên như nàng nghĩ, sau khi hoảng hồn, Trương Viễn tức giận lên đến đỉnh điểm.

- Con mẹ ngươi, tao thấy ngươi nhỏ tuổi, không muốn đánh người, ngươi còn đám đụng đến tao?

Trương Viện chửi bậy lên, đưa tay kéo áo Tiêu Trần.

Nhưng mà khi tay hắn chưa kịp đụng đến Tiêu Trần, đã bị tay phải Tiêu Trần đẩy nhẹ ra.

Nhất thời, cả người Trương Viễn mất thăng bằng, xoay nửa vong, quay lưng về phía Tiêu Trần.

Lúc này, Tiêu Trần mới đá ra một cước.

Bành!

Trương Viễn lao về trước, đụng vào một cái bàn.

Ha ha ha

Mọi người đều cười vang, xem thường tên mập mạp bị một tên học sinh cấp ba dạy dỗ, dáng vẻ thật khôi hài.

Nhưng mà, lại có ít người trầm tư, nhìn thủ pháp của Tiêu Trần không đơn giản.

Trần Na thấy thế, sắc mặt biến đổi, muốn xoay người chạy chốn, nhưng bị một nhóm người ngăn lại.

- Người nào dám làm loạn ở đây, chán sống rồi sao?

Trần Na trong cái khó ló cái khôn, chỉ tay vào Tiêu Trần, nói với tên nam tử mặc âu phục:

- Quản lý Hồ, chính là tiểu tử này gây chuyện, đánh cả Trương tổn.

Trương Viễn nhảy lên, mắt đỏ bừng nói ra:

- Quản lý Hồ, ngươi tới đúng lúc lắm, nhất định phải giáo huấn tên tiểu tử này.

Hồ Lập Bân nhìn Tiêu Trần, hắn cũng không vội vàng động thủ.

Hắn có thể trở thành quản lý của Câu Lạc Bộ giả trí Tâm Duyệt, tự nhiên là địa vị hơn xa Trương Viễn, tập đoàn Thiên Uy chỉ là một doanh nghiệp bình thường mà thôi.

Mà Tiêu Trần động thủ đánh người, còn có thể ngồn tại chỗ, vững như thái sơn, không phải tâm thần thì chính là mười phần phấn khích, hoạc là có gia thế to lớn.

Nhưng là, sau lứng hắn là ông chủ Bành, không sợ bất kỳ người nào.

- Không biết, các hạ xưng hô như thế nào?

Hồ Lập Bân hỏi một cách lịch sự.

Tiêu Trần nhìn chén rượu trên tay, đáp lại hời hợt:

- Ta họ Tiêu, tên là Tiêu Trần.

Hồ Lập Bân lại hỏi tiếp:

- Vậy các hạ cũng đã biết đây là nơi nào, có biết đánh nhau sẽ gây hậu quả gì không?

Tiêu Trần ngẩng đầu, thản nhiên nói:

- Ta còn chưa biết quy củ nơi nay, ngươi nói cho ta nghe đi?

Ánh mắt Hồ Lập Bân trầm xuống, cảm giác như Tiêu Trần đang đùa hắn, ngữ khí hắn lạnh dần:

- Các hạ là tới đây làm loạn à?

- Yên tâm, ta không tới đây làm loạn!

Tiêu Trần lắc đầu.

Hồ Lập Bân nghe thế, sắc mặt mới tốt lên một chút, cho rằng Tiêu Trần muốn nhận lỗi.

Nhưng lúc này Trần Na lại nói vào:

- Quản lý Hồ, ngươi đừng tha hắn, lúc nãy hắn nói đến đây là để giết người!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người xung quanh đều thay đổi.

Giết người ở chỗ này?

Chỉ có người điên mới dám nói lời hoang đường này!

Hồ Lập Bân nhìn chằm chằm vào Trần Na, nói:

- Ngươi nói chuyện cẩn thận một chút.

Trần Na có chút sợ, nhưng vẫn lấy cam đảm đáp lại:

- Ta nói sự thật, không tin ngài tự mình hỏi hắn đi.

Hồ Lập Bân nhìn về phía Tiêu Trần, ánh mắt dò hỏi.

Kỳ thực trong lòng hắn biết được, làm gì có người ngốc nào nhận mình nói câu đấy?

Nhưng mà lời của Tiêu Trần lại làm hắn khiếp sợ, càng làm mọi người kiếp sợ.

- Nàng nói không sai, ta không tới tìm phiền toái.

Tiêu Trần đứng lên, nói ra từng chữ một.

- Mà là tới để giết người!

Bầu không khí đều trở nên nặng trịch, mọi người trong câu lạc bồ đều nhìn về phía này, vài tên đàn ông phía sau Hồ Lập Bân từ phía sau đi lên, vây quanh Tiêu Trần.

- Tiểu quỷ, chẳng lẽ là ngươi điên rồi?

Nếu mà đã điến bước này, Hồ Lập Bân cũng xem như là Tiêu Trần có hành vi phá dối, không bỏ qua cho hắn.

- Ta muốn nghe một chút, ngươi muốn giết người nào, chẳng lẽ muốn giết ta?

- Ngươi?

Tiêu Trần liếc mắt nhìn Hồ Lập Bân, châm chọc:

- Chỉ là một người quản lý, con chó cũng không bằng, còn chưa đủ tư cách để ta giết!

Chỉ là một người quản lý?

Con chó cũng không bằng?

Không đủ tư cách để cho ta giết?

Nội tâm mọi người sợ hãi, nghĩ là Tiêu Trần không phải là điên, mà là phát rồ rồi.

Hắn làm sao có thể nói lời này trước mặt Hồ Lập Bân.

- Được được, được lắm, ta không đủ tư cách cho ngươi giết đúng không?

Hồ Lập Bân tức giận đến xanh cả mặt, chỉ tay về phía bên này quát lên:

- Đánh gãy hai chân hắn cho ta, cắt chân hắn, ta muốn hắn sống không bằng chết.

Một câu mệnh lệnh đưa ra, làm tất cả mọi người đều kinh hoảng lùi ra xa.

Bọn họ biết, Tiêu Trần có thể chỉ là mạnh miệng, nhưng mà Hồ Lập Bân là người nói được làm được, mà là người có năng lực giết chết mộ tnguwofi.

Bởi vì câu lạc bộ này thuộc về sản nghiệp của Bành Siêu, không chỉ có bảo an, mà còn có xã hội đne.

Cũng bởi vì có đám người này, nên không ai dám đến đây làm loạn, cho dù mất tên cứng đầu, cũng phải xin tha.

- Tiểu tử, ngươi rất hung hăng đó? Còn muốn giết người? Tới đây, giết ta thử xem.

Một tên đàn ông cao to đi về phía Tiêu Trần.

Theo hắn được biết, loại học sinh cấp ba này, tùy tiện đánh ra một đấm, cũng đủ dánh chết rồi.

Còn câu muốn giết người của Tiêu Trần, hắn không để ý chút nào, thậm chí còn buồn cười.

Nhưng vào lúc này, Tiêu Trần lãnh đạm nói:

- Đây chính là yêu cầu của ngươi đấy, ta chỉ có thể cho ngươi toại nguyện.

Đột nhiên, Tiêu Trần phất tay một cái, năm ngón tay như lưỡi dao sắc bén, đâm vào yết hầu tên đàn ông kia.

Yết hầu tên đàn ông không ngừng phun máu ra, hóa thành một cột máu.

- Ngươi…

Tên đàn ông cao to dùng hay tai bịt lấy cổ họng mình, nhưng cũng không thể ngăn được máu chảy, cuối cùng mất máu mà nằm trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.