Trong lúc ngủ mơ, Thù Man cảm thấy có một bàn tay hơi lạnh đang vuốt ve trên mặt mình. Cô liền mở mắt ra thì đã nhìn thấy cô ta đang ngồi bên đầu giường, mặt tràn đầy nước mắt. Từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống xẹt qua gò má của cô ta nhưng không để lại dấu vết nào.
Thù Man hỏi cô ta: Vì sao cô lại khóc? Lúc này tôi không hề cảm thấy đau khổ cơ mà.
Cô ta nói: Thù Man, tôi cực kỳ thương tâm, cực kỳ đau khổ đấy. Tôi vẫn đang khóc không ngừng trong bóng đêm đây, cô không phát hiện ra sao? Những thứ ** kịch liệt phóng đãng này là do tôi yêu cầu, sự đau khổ của những người đàn ông này khiến tôi có được khoái cảm, lỗ đen trong nội tâm vẫn không ngừng phát triển thêm. Đúng là tôi vẫn chưa thỏa mãn.
Khi cô ta nói chuyện thì môi khẽ run run- Thù Man, tôi có một dự cảm không tốt, nhìn vào ánh mắt của cô đi, bên trong toàn là sự chán ghét và vô tình làm cho tôi thấy được ngày chết của tôi không còn xa nữa, cô sẽ không còn phụ thuộc vào tôi nữa.
Thật sự là loại cảm giác này tới quá đột ngột khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi, tôi cảm thấy sự sống của chính mình đang tràn đầy nguy cơ.
Làm sao đây? Làm sao bây giờ?
Giọng nói êm ái mà bất lực của cô ta lan trong không khí khiến cho Thù Man cảm thấy bất đắc dĩ, cô không biết làm gì để an ủi cô ta cả.
Khuôn mặt trắng xanh như tờ giấy mỏng của cô ta gần trong gang tấc với khuôn mặt của cô, tràn đầy cô đơn.
Thù Man không thể cho cô ta đáp án, chỉ có thể im lặng đứng sóng đôi với cô ta trong bóng đêm tịch mịch,nhưng cô không hề thấy buồn ngủ cho dù thân thể cô đã mệt không chịu nổi, khó có thể chống đỡ thêm được nữa.
Ngày hôm sau, cô đi theo Chu Nham Hải và Tô Khuynh Hữu bước vào khoảnh sân cũ kỹ kia.
Trong tia nắng ban mai, ánh mắt của Thù Man chống lại một đôi mắt đen đang cười khẽ với cô, đôi mắt một người đàn ông mặc chiếc áo dài màu xám đẹp đến chói mắt.
Thù Man đứng im tại chỗ lẳng lặng nhìn anh ta.
Ánh mặt trời đang chiếu vào người đàn ông đó làm ánh lên vầng sáng sạch sẽ tinh khiết giống như không bị ô nhiễm bởi khói lửa nhân gian, không có một thứ gì của thế tục có thể ràng buộc được anh ta.
Giống hệt như hoa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Anh ta như một bông hoa sen thuần khiết, trầm tĩnh tinh khiết mà lạnh lùng.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn, nếu bạn nhìn thấy ở những nơi khác là hàng coppy không xin phép.
Ánh mắt của anh ta vô cùng sắc bén, bên trong là tia sáng đang chuyển động, thiện ý đang che giấu đằng sau vẻ lạnh lùng kia.
Và cả sự lỗ mãng trộn lẫn trong khí chất nho nhã mà người khác không thể nhận ra.
Khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng kia là một loại rung động tuyệt mỹ. Anh ta chính là một bức tranh tinh xảo tuyệt đẹp.
Giống như thứ trong sâu thẳm trí nhớ mà mọi người đều không muốn buông ra, ngưng kết thành một hình ảnh chấp niệm. Anh ta khiến cho tất cả mọi người vừa gặp mình đã phải động tâm, dâng lên tình cảm mà kính ngưỡng.
Nhưng Thù Man cho rằng đây chỉ là một hình tượng.
Anh ta có Phật tính, nhưng trong cơ thể của anh ta lại có ma tính!
Giống như cô.
Ngạn Thủ nhìn cô gái đứng cách đó không xa, cô ấy cũng đang cười nhạt với anh.
Trong lòng anh liền không khỏi khen ngợi.
Phật nói cho anh biết rằng ma quỷ đang mỉm cười, nó nằm bên trong cô gái thánh thiện như hoa sen này.
Nhưng lúc này nó đang ngủ say.
Khi nghiệt chướng nhìn thấy đóa hoa tươi đẹp đang nở rộ ngay trước mắt.
Từ đó thế gian liền an bình!
Dù chỉ trong khoảnh khắc.
Cô ấy chính là ma quỷ đang ngủ say giữa đóa hoa sen.
Cô ấy thanh khiết và xinh đẹp.
Vì thế nên mọi người đều trở nên điên rồ.
Ánh mắt của cô ấy rất lạnh lùng, bao bọc lấy thân thể ấy là một loại khí chất trầm tĩnh. Anh biết được vào lúc này cô đang thăm dò bản chất của anh.
Tầm mắt của anh nhìn chăm chú vào cô, cứ như vậy, anh đang chăm chú nhìn cô.
Cảm giác ẩn sâu trong nội tâm đã nhiều năm đã mở ra, bay tới một nơi xa xôi không có cách nào thu hồi được.
Giờ phút này, trái tim của anh đều đã bị thiêu đốt trong ánh mắt lạnh lùng ấy, anh liền bắt đầu cảm thấy mê say, có kích thích điên cuồng.
Mười mấy năm được kinh Phật rèn luyện để trở nên bình tĩnh, trước ánh nhìn lạnh lùng của cô, kinh Phật giờ đây đã trở thành mây trôi, anh không thể ức chế được cảm giác điên cuồng đang nảy nở trong lòng nữa.
Cô ấy đã gợi lên yêu nghiệt ẩn sâu trong linh hồn anh.
“Cô chính là Thù Man phải không? Tôi là Ngạn Thủ.” Anh liền tiến lên, môi vẫn cười tao nhã như cũ, tự giới thiệu với cô.
Thù Man mỉm cười gật đầu, cô vẫn im lặng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh bằng mắt lạnh lùng.
Ngạn Thủ cảm thấy được, cô không chỉ đánh giá thân xác của anh mà còn đang nhìn xuyên qua linh hồn của anh.
Thật lâu sau,
Thù Man dời đi tầm mắt rồi nhìn về phía Chu Nham Hải, ca ngợi cực kỳ chân thành: “Anh hai, bạn của anh rất đẹp đấy.”
Cô vừa mới dứt lời xong thì,
Chậc, mặt của tiểu Phật Ngạn Thủ đã đen lại nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như cũ. Lý trí của anh đang tự nhắc nhở mình: “Khí chất không được đánh mất.” Nhưng trong lòng anh cũng liền than thở, nha đầu kia thế nào lại nói ra một câu như vậy, là cố tình sao?
Mọt lời của cô vừa ra khỏi miệng đã đâm một dao vào chỗ đau của lão tử, xem ra cũng không phải là người dịu dàng hiền lành gì.
Đối với những người nào hiểu biết tiểu Phật thì cuộc đời Ngạn Thủ ghét nhất là người nào vừa gặp đã khen anh, “Xinh đẹp” nghiễm nhiên trở nên thành tâm bệnh của cuộc đời anh.
“Phốc…” Chu Nham Hải và Tô Khuynh Hữu nhìn thấy vẻ mặt đen của người nào đó, liền vô lương tâm cười đến cả người run rẩy, không hề để ý đến hình tượng.
Tổ tông này, muốn chết sao mà lại đâm trúng chỗ đau của tiểu Phật.
Hiệu quả cũng thật rõ ràng.
Hai kẻ họa thủy kia liền cảm thấy hả hê.
Mắt của Tiểu Phật Ngạn Thủ liền nheo lại, anh cười cười rồi hung hăng liếc hai người kia đang cười sung sướng.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn.
Ý tứ uy hiếp vô cùng rõ ràng, chính là thật to gan, hai người các người ngứa da rồi à? Hôm nay mang nha đầu kia đến đây, chính là để cho tôi khó chịu phải không?
Nhưng hai người này sẽ sợ sao? Họ cũng không thèm nhìn đến vẻ mặt khó chịu của người nào đó.
Sau đó,
“Phải, rất đẹp.” Bả vai của Chu Nham Hải vẫn còn đang run rẩy, vẻ mặt của anh vô cùng cao hứng cùng phụ họa với cô.
“Rất nhiều người khác đã khen ngợi anh ta như vậy.” Khuynh Hữu không sợ chết liền thêm dầu vào lửa, nói thêm một câu nữa.
Điều này khiến cho Ngạn Thủ vô cùng tức giận đến không thở nổi nữa rồi. Trong lòng anh liền cảm thấy vô cùng hối hận, sao mình lại biết hai gã cầm thú này, lại còn nhận làm anh em nữa cơ chứ?
Mình thật là mẹ nó không có mắt mà!
Ánh mắt của anh lại quét đến 3 người kia một lần nữa, Thù Man liền hiểu rõ, thì ra hai chữ “Xinh đẹp” lại gây họa như vậy.
Tiếp theo, chính cô cũng cười ra tiếng, cười rất to, ánh mắt trêu tức của cô nhìn về phía Ngạn Thủ, “Tôi nói thật nhé, anh quả thật rất xinh đẹp đấy.” Cô độc ác lại còn cường điệu thêm một lần nữa.
Tiểu Phật Ngạn Thủ khuynh thành của chúng ta lại bị kích thích đến nỗi muốn đâm chết người.
Anh liền trực tiếp xoay người đi, miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Fuck, tôi không thèm quan tâm đến phong độ khí chất gì nữa, lão tử không dám trêu chọc đến tâm can bảo bối của Chu Nham Hải, tôi trốn đây, được chưa?”
Ba người kia liền cười đến nổi không còn hình tượng gì nữa.
Chu Nham Hải ôm lấy Thù Man vào trong lòng, chạm nhẹ vào chóp mũi của cô, cười mắng: “Thật xấu xa, làm cho Ngạn Thủ tức giận như vậy em thấy vui sao?” Trong lời nói của anh đều là mùi vị sủng nịch.
Thù Man cười khanh khách: “Lát nữa em sẽ xin lỗi anh ta.”
“Không cần, đừng để ý tới anh ta, chỉ là anh ta động kinh thôi.”
“Nham Hải, để Thù Man ngồi đợi ở đây đi.” Khuynh Hữu cắt ngang đối thoại của hai người rồi liếc nhìn Chu Nham Hải.
“Thù Man, anh đi trước, sẽ trở lại nhanh thôi.”
“Được.” Thù Man liền gật đầu.
“Đi thôi.”
Nhìn hai người kia rời đi, Thù Man liền xoay người đi theo hướng mà Ngạn Thủ rời đi, cô căn bản không quan tâm đến việc anh đã nguôi giận hay chưa.
Trong nội viện, có một gian phòng rộng lớn hướng về phía công chính có hai cánh cửa đang mở ra. Trước cửa đặt một đỉnh đồng cao hơn nửa mét, trên mặt có khắc hoa văn cổ tinh xảo. Hiển nhiên đây là Phật đường mà Ngạn Thủ niệm kinh mỗi ngày rồi.
Thù Man đi vòng qua đỉnh đồng để đi vào Phật đường. Trong này cực kỳ yên tĩnh, trước bàn thờ Phật có vài cây nhang thưa thớt đang cháy, khói bốc lên mờ ảo. Bàn thờ Phật được dọn dẹp cẩn thận, trên đó cũng có khắc hoa văn rất tinh xảo. Bên trên là tượng Đức Phật bằng vàng ngồi trên tòa sen lớn, mang nét mặt hiền lành và ánh mắt từ bi nhìn xuống nhân gian vui buồn.
Ngạn Thủ đang quỳ trên tấm đệm, từng ngón tay thon dài có khớp xương rõ ràng đang vê từng viên tràng hạt bằng gỗ. Vẻ mặt hiện giờ của anh rất nghiêm nghị, khí chất thanh cao nhưng lại không có đủ thành kính mà một đệ tử Phật gia nên có, đây là điều cơ bản nhất.
Thù Man không muốn làm phiền đến anh, cô khoanh chân lại trên tấm đệm ngồi song song với anh. Cô ngước mắt lên nhìn Đức Phật, nhưng không tính sẽ quỳ lại, miệng nở một nụ cười châm chọc. Cô không phải là tín đồ, trong lòng cũng không có tín ngưỡng, mặc dù sinh trưởng trong chốn Phật môn thanh tịnh nhưng vẫn làm bậy mà không hề biết hối cải.
Thế gian đều biết Đức Phật từ bi, nhưng đối với thế gian chịu đủ khổ sở giày vò Ngài vẫn thờ ơ như cũ. Người ta đều nói Phật pháp vô biên nhưng cũng không thể thay đổi số trời đã định, xoay chuyển được càn khôn.
Nhưng người trần gian ngu muội còn đang thờ phụng một cách mù quáng, thật là buồn cười dữ dội.
Thật lâu sau, anh đã mở mắt ra nhưng vẫn chưa đứng dậy, liền quay đầu mỉm cười nhìn về cô gái vẫn ngồi im lặng bất động bên cạnh mình.
Cô quay sang nhìn anh bằng ánh mắt trầm tĩnh, nói bằng giọng cực kỳ chân thành: “Ngạn Thủ, tuy anh có được khí chất thanh cao tinh khiết nhưng tôi biết bên trong thân thể của anh cũng chứa đầy ma tính giống tôi.”
Ngạn Thủ liền cười lên, trông cực kỳ xinh đẹp.
“Tại sao Thù Man lại cho rằng như vậy?” Anh cười hỏi.
“Là trực giác.”
“Không thể không nói là trực giác của cô rất lợi hại!” Ngạn Thủ liền khen khích lệ bất kể hiềm khích lúc trước.
“Nhưng Ngạn Thủ, tôi biết anh sống cũng không tốt.” Thù Man nhìn khuôn mặt xinh đẹp của anh, cô lạnh lùng nói thẳng ra.
“Như thế nào là tốt? Như thế nào là không tốt?” Anh cười cười hỏi lại.
Anh cảm thấy mình sống cũng ổn, và cũng không cho phép bất cứ ai dám phản bác lại.
Thù Man chỉ mỉm cười không trả lời. Cô đưa tay ra chạm vào lông mày của anh, nhẹ nhàng miêu tả hình dáng của nó, lại nhẹ giọng thở dài: “Haizz…”
“Ngạn Thủ, tôi cực kỳ chắc chắn như vậy, anh vô cùng muốn xây dựng cho mình một thế giới riêng.” Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn.
“Ngồi một mình trong đêm khuya thanh vắng không người, nhẹ nhàng chạm vào vết thương cũ đã đóng vảy, cho dù là vậy vẫn sẽ cảm thấy đau đớn, thậm chí có thể cảm nhận được máu chảy ra. Đây là ấn kỹ tượng trưng cho một đoạn chuyện xưa bi thương.”
“Những điều này nằm sâu trong linh hồn anh khiến anh cảm thấy bất lực. Giống như một con chim én cô độc không thể tìm thấy đồng bạn để cùng bay lượn, vô cùng tịch mịch.”
“Nhìn vào anh tôi thấy được bản thân mình. Rất giống nhau,linh hồn cũng rất giống.” Chỉ khác là vết thương của Thù Man vĩnh viễn không thể đóng vảy được, luôn luôn chảy máu tươi. Những chuyện cũ chính là chuyện đã lâu ở kiếp trước mà hiện tại anh vẫn còn sống, chưa từng chết đi.
Ngạn Thủ nhắm mắt lại, mặc cho tay cô đang vuốt ve mặt của mình, anh cảm nhận được cô đang vuốt ve linh hồn trống rỗng của mình, ban cho anh an ủi. Trước đây anh chưa từng để cho bất kỳ ai chạm vào người, đây được coi là một điều cấm kỵ.
Anh rất muốn hỏi cô rằng: Thù Man, vì sao cô lại hiểu thấu được tôi như vậy, khiến cho khi đứng trước mặt cô, tôi không thể che giấu được gì, giống như một bóng ma khốn khổ.
Bản tính thật sư trong lòng đã bị anh chôn giấu rất kỹ vào trong linh hồn suốt mười mấy năm, chưa từng để lộ ra. Anh đã tạo ra một bề ngoài hoàn mỹ không tỳ vết lừa để lừa gạt rất nhiều người, kể cả sư cụ đã nuôi anh khôn lớn. Hơn nữa, anh muốn sẽ mãi giấu kín nó cho đến lúc chết.
Người mang gương mặt mỉm cười tuyệt đẹp như vậy thế nhưng lại vô cùng tàn khốc.
Chỉ trong chốc lát, con người ôn nhu đó không cần sử dụng bất cứ lưỡi dao sắc bén nào mà đã có thể xuyên qua cơ thể anh rồi xé nát khiến máu chảy ra.
Mặc kệ cho anh có đồng ý hay không, cũng không quan tâm anh có chịu đựng quá trình đau đớn và tàn nhẫn này hay không.
Anh vẫn cho rằng mình đã vượt qua được trần thế và được đắm mình trong kinh Phật, có thể tiến gần đến thần thánh. Toàn bọ những điều này được anh xem như định mệnh đã sắp đặt sẵn.
Tuy nhiên anh cũng chưa từng phủ nhận rằng anh là người vô cùng tùy hứng muốn làm theo ý mình.
Có lẽ sẽ không ai tin điều đó.
Có những người đến trước mặt anh tự nguyện dâng lên thành tâm và vinh hoa phú quý của họ, anh chỉ việc yên tâm mà hưởng thụ nó.
Bởi vì bọn họ cực kỳ tình nguyện, cực kỳ nguyện ý nghe theo lời lừa gạt của tiểu Phật Ngạn Thủ anh, cho dù anh có nói gì cũng khiến cho bọn họ vô cùng yên tâm.
Những người đó trong lòng đều vô cùng lạnh, lại dễ thay đỏi, tất cả đều chẳng ảnh hưởng gì tới anh.
Anh cũng có thể quan tâm tới, nhưng cũng rất thờ ơ lạnh nhạt.
Nhìn những người ngu xuẩn này đi tôn sùng, thờ phụng anh, ra sức quỳ lạy tỏ lòng thành kính với anh, tôn vinh anh là “tiểu Phật”! Chỉ vì trong lòng bọn họ vô cùng dơ bẩn xấu xí, chứa đầy tạp niệm nên trong nội tâm mới đi làm lễ rửa tội.
Sắc mặt của bọn họ như vậy khiến cho người khác thấy ghê tởm nhưng anh lại thấy đặc sắc, thú vị vô cùng.
Mười mấy năm qua anh coi mãi vẫn không biết chán.
Tuy nhiên, thật đúng như lời cô nói. Anh rất muốn xây dựng một cõi riêng cho mình, cách nghĩ như vậy quả thật rất cố chấp, nhưng cũng không cách nào khiến cho bản thân thôi không đau đớn.
Anh không thể nào trách móc cô, nhưng cũng không dám chất vấn cô.
Hôm nay, chỉ vì một cái nhìn của cô mà anh đã hiểu rất rõ.
Sự lạnh lùng tàn khốc của cô chính là một con dao 2 lưỡi, có thể lột bỏ tự tôn và ngụy trang của bất kỳ kẻ nào, cũng có thể khiến cho người ta bị thương tích đầy mình.
Thu Man thu hồi lại bàn tay chạm vào anh, cô đứng dậy đi đến cạnh chiếc bàn rồi ngồi xuống, sau đó liền châm lửa đốt một điếu thuốc, hút lấy hút để rồi lạnh lùng nói: “Ngạn Thủ, đối với chúng ta mà nói, so với những chuyện đông tây thì tự hiểu lấy mình là quan trọng nhất. Cho tới bây giờ tôi chưa từng chứng kiến cái gì gọi là “tốt đẹp” trong cuộc sống, chỉ có thể thấy linh hồn bạc nhược và thân thể thống khổ không thể chữa trị được thôi.”
“À.” Ngạn Thủ liền đứng dậy đi đến bên cạnh Thù Man, anh rút điếu thuốc trên tay cô ra rồi hít vào một hơi, động tác rất tự nhiên tao nhã. Anh nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô, thân thể dựa vào mép bàn, anh cười nhạt rồi hỏi cô bằng thái độ ngạo mạn: “Sau đó thì sao?”
Thù Man nhìn thấy chất độc đang chảy trong đôi mắt anh, nhìn vào người đàn ông mà cô đang dụ dỗ này, nói bằng giọng hết sức chân thành: “Ngạn Thủ anh biết không, hôm nay cùng anh gặp mặt khiến tôi thấy rất vui, anh khiến tôi thấy vô cùng kích thích phát điên lên được.”
“Tôi là người vô lương tâm, đã sớm mất đi tính người từ lâu rồi.”
“Phải.” Ngạn Thủ liền cười nhẹ rồi gật đầu, trong ngực anh thấy hơi chấn động, yêu khí liền lan tràn ra xung quanh, nói bằng giọng vô cùng êm tai: “Ừ, quả thật phải tự mình hiểu lấy. Thù Man, cô không chỉ ích kỷ mà còn độc ác, mà lúc này tôi có thể đoán được ý nghĩ độc ác của cô.”