Nhìn thấy cảnh tượng đau lòng như vậy, những người phụ nữ có mặt ở đây đã không thể kiềm nén được mà ôm mặt khóc nấc lên.
Những người đàn ông thì cắn chặt môi dưới, cố gắng kiềm nén nhưng cũng phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào.
Mấy người đàn ông kia nhìn cô bằng đôi mắt đỏ đã bừng.Trong lòng họ đều rất đau đớn.
Cô như vậy, chính là khiến cho bọn họ muốn chết đi!
Trong lòng đã đau, toàn thân cũng đều đau, giống như bị vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, đau chết đi được!
“Thù Man à…..” Họ cùng kêu lên một tiếng, tiếng kêu tê tâm liệt phế này càng khiến mọi người càng đau lòng hơn.
“Thù Man à, anh cầu xin em đó, em ra ngoài được không?” Đôi mắt của Chu Nham Hải đã đỏ ngầu, bi thương nhìn về phía cô gái vẫn còn nằm yên trong
quan tài không nhúc nhích kia, nước mắt liền rơi xuống từng giọt.
Thân thể cô suy yếu như vậy, lại còn bị sinh non, nhiệt độ trong quan tài băng là dưới 0 độ, làm sao chịu nổi đây?
“Thù Man à, linh hồn của A Nhiên đã đi mất rồi, thi thể cũng không còn cảm
giác nữa, nếu như A Nhiên trên trời biết được bộ dáng của em như thế
này, cậu ấy nhất định sẽ đau lòng, mà A Nhiên yêu em nhiều như vậy, em
muốn để cậu ấy chết không nhắm mắt, linh hồn không thể được yên nghỉ
sao?” Lý Khanh đã chui nửa người vào trong quan tài, thì thầm bên tai
của Thù Man, dùng tay mình vuốt ve gò má đã đông cứng lại của cô, anh
muốn dùng nhiệt độ ấm áp của mình để làm ấm lại khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh
lẽo này.
Nhưng cô vẫn luôn duy trì tư thế dùng hai tay ôm chặt
lấy cơ thể của Lưu Nhiên như vậy, cả người dường như đang nằm sấp lên
người anh không nhúc nhích, giống như không nghe thấy tiếng thì thào nhẹ nhàng bên tai mình, cũng không để ý tới bàn tay đang ma sát trên mặt,
lông mi cô chưa hề rung lên, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, cả cái nhếch môi cũng như vậy.
“Em muốn bọn anh phải đau lòng đến chết phải không? Anh xin em, cầu xin em đấy, hãy ra ngoài có được không?” Nước mắt của Bạch
Thành liền trào ra, cầu xin cô liên tục, một bên là sự bi thương, còn
lại là đau lòng.
“Anh biết rồi, em muốn đi cùng A Nhiên đúng
không, nhưng em đã đồng ý với cậu ấy là sẽ sống rồi mà.” Khuynh Hữu
nghẹn ngào nói, từng đợt máu tanh trong lồng ngực đang dâng lên, vọt tới cổ họng nhưng anh vẫn cố kiềm nén, nuốt xuống bụng.
“Được rồi,
được rồi Thù Man, bọn anh biết là không khuyên nổi em nữa rồi, em muốn
đi cùng cậu ấy đúng không? Vậy em đi đi, đi cùng với cậu ta đi, bọn anh
không cản em nữa. Vào lúc mà A Nhiên còn sống, tất cả bọn anh đều muốn ở cùng em, bảo vệ em, yêu em đến nỗi quên mất chính bản thân mình là ai!
Bất luận là cái gì cũng đã làm hết sức mình rồi! Ngày hôm nay, em đã
quyết tâm sẽ bị chết cứng cùng với A Nhiên rồi. Nếu như em đi cùng với
cậu ấy thì đừng mơ sẽ bỏ được bọn anh lại, bọn anh đã quyết định cùng em đi tìm A Nhiên!”
Lý[Preiya] Khanh nói những lời này ra hết sức
bình thản, giọng của anh vẫn ôn nhu, vẻ mặt kiên định, trong mắt chính
là tình yêu dịu dàng như nước.
Nhưng, cô gái trong hòm băng vẫn
nhắm chặt hai mắt lại, xem như bọn họ không hề tồn tại, mặc kệ là các
anh cầu xin như thế nào cũng không cho họ bất kỳ một vẻ mặt gì.
Hiện tại, Thù Man đã quá mệt mỏi rồi, thân thể của cô vô cùng suy yếu, vô
lực, trái tim cũng yếu ớt theo, không thể nói chuyện tình cảm nữa, cô
không muốn được bất kỳ ai an ủi cả, cho nên không hề biểu hiện ra một
tia cảm xúc nào.
Chính cô còn không thể an ủi linh hồn trống rỗng cùng ** của mình nữa là.
Cô không muốn nghe thấy bất kỳ một âm thanh bên ngoài nào, chỉ muốn được A Nhiên của cô ôm thêm một lần, nhưng anh đã chết rồi, không còn thở nữa! Anh không thể yêu cô, sủng nịch cô mà phải hóa thành tro tàn.
Hơn nữa, vừa rồi cô đã nói là “Em sẽ sống!”, cho nên cô không thể đi với anh được……... ...... ...... .....
Lẳng lặng ôm lấy thân thể lạnh như băng của anh, dường như cô có thể nghe
thấy anh đang thì thầm bên tai mình rằng: “Thù Man à, em hãy ở yên đó,
chờ A Nhiên trở về với em, chờ anh…… Bởi vì em là nghiệt chướng của A
Nhiên….nghiệt chướng của A Nhiên.
Nên làm sao anh có thể rời bỏ em được, chỉ là tạm thời phải rời đi thôi, thật đấy Thù Man à!”
Âm thanh đó dường như đến từ một nơi xa xôi, một nơi mà cô chưa từng biết tới, không hề có cảm giác chân thật.
Cô chỉ vừa mới tìm lại cảm giác của trái tim mình cách đây không lâu, so
với trước đây thì nó còn đập mạnh hơn nhiều, nhưng lại không có nhiệt độ và sự ổn định. Bởi vì nó đã đã chết từ lúc A Nhiên ra đi rồi.
Thù Man biết rất rõ những điều này chỉ là ảo giác của cô, A Nhiên của cô thật sự có thể trở về được sao?
Giống như cô đã trùng sinh vậy, sống lại trong thân thể một kẻ khác ư?
Khả năng này quá thấp…………………... ...... ...... ....
Phú Tu đến bên cạnh quan tài, đưa tay nắm chặt lấy một bàn tay của Thù Man, giống như nắm lấy sợi dây sinh mệnh duy nhất của mình, nhỏ xíu mỏng
manh, rồi cúi đầu khóc như một đứa trẻ: “Thù Man, Thù Man à, đừng làm lơ anh, đừng rỏi anh, anh biết bọn anh không có liêm sỉ, không phải là
người, nhưng bọn anh rất yêu em, thật đấy!”
Một chữ “yêu”- yêu,
Lại được nói ra một cách tan nát cõi lòng như vậy, thật là bất đắc dĩ.
Giày vò trái tim của mấy người đàn ông kia.
Giờ phút này, bọn họ mới biết cái gì gọi là “đau khổ”!
Bạn nói xem, những người này thật là đáng thương đấy!
Cô chính là kiếp số duy nhất của bọn họ!
“Thù Man à, cho dù em không cần đến mấy người bọn anh nữa, muốn bỏ rơi bọn
anh, thì dù có là quỷ bọn anh cũng không tha cho em đâu!” Nam Tạm lau
nước mắt trên mặt, nhẹ giọng nói, đôi mắt xinh đẹp, mang theo thâm
tìnhdừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của Thù Man. Trong lời nói của
anh là sự cố chấp đáng sợ!
Các trưởng bối ở đây,
Khi nghe thấy những lời chân thành phát ra từ tim gan bọn nhỏ, họ nhìn thấy sự tha thiết, thâm tình của chúng,
Khiến họ thấy động lòng.
Bọn chúng và A Nhiên cùng lớn lên từ nhỏ, có quan hệ rất tốt.
Ai lại ngờ là sau này bọn họ lại cùng dây dưa chung với nha đầu của nhà họ Chu chứ?
Không ai trong số đó muốn buông tay, chỉ muốn ở chung một chỗ, chết cũng phải ở cùng nhau.
Người làm trưởng bối như họ khuyên không được, ý chí củabọn chúng rất mãnh liệt.
Vậy thì đồng ý đi, chỉ cần chúng nó hạnh phúc là được.
Như vậy thì người đời sẽ gièm pha, chuyện này họ cũng đoán ra được.
Ai, đoạn nghiệt luyện dị dạng này,
Đây là một đoạn tình yêu không thể để cho đời sau lại vướng mắc theo được, bọn họ mới nhìn thấy lần đầu.
Bây giờ thì đã hiểu rõ rồi, không thể buông tay được, thật là thâm tình đến mức nào đây.
Hiện tại, A Nhiên của bọn họ đã đi rồi, còn Chu nha đầu thì canh giữ quan
tài ngày đêm, không nói một lời nào, cứ ngồi im lặng không ăn không
uống, bộ dáng vô cùng thất thần, làm mấy đứa con trai kia cũng thẩn thờ
theo nó.
Ai, các trưởng bối chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ,
Oán hận tại sao ông trời lại vô tình như vậy chứ?
Lưu Huyền hơi nhíu mày, nhìn những kẻ cùng em trai anh lớn lên kia bằng ánh mắt tức giận, thậm chí là còn có ý hận mạnh mẽ.
Bọn họ chính là “bạn tốt” của A Nhiên khi còn sống!
Mà lúc này, vẻ mặt bi thương của họ không phải đau buồn vì em trai anh đã
qua đời.
Tất cả những cảm xúc: kinh hoàng, đau lòng, yêu say đắm, cầu xin….kia,
Vừa những lời tuyên bố thâm tình nữa.
Tất cả đều dành cho cô gái tên là “Thù Man”, người đang ôm lấy em trai anh trong quan tài!
Hiểu được việc này, mày của Lưu Huyền càng nhíu chặt hơn, trong lòng liền nảy sinh ra một ý định độc ác.
Anh đã suy nghĩ về mọi việc, sau cùng trong đầu đã hiểu ra,
Thì ra, tất cả là vì cô ta mà A Nhiên phải chết!
Nhưng anh vẫn không hiểu được: Cô gái này có điểm gì tốt sao? Đáng để em trai anh phải bỏ cả tính mạng để cô ta được sống?
A Nhiên và anh rất giống nhau, trong nội tâm đều có cất giấu sự điên
cuồng như ma quỷ, trong lòng vẫn luôn lạnh lùng, cho dù là đối với người thân của mình đi nữa.
Một người cao ngạo, lạnh lùng như vậy mà
lại vì cô ta nên phải buông bỏ tất cả cao ngạo và tôn nghiêm của mình,
hơn nữa cho phép những người đàn ông khác tồn tại bên cạnh người phụ nữ
đó.
Đầu óc ba mẹ và ông nội bị gì sao? Lại đi cho phép A Nhiên làm ra chuyện ầm ĩ như vậy?
Là yêu đến mức nào mới có thể làm được đến nước này?
Có thể dễ dàng tha thứ và cho người khác cùng chia sẻ?
Lưu Huyền không thể lý giải được, tình yêu đến cùng là cái gì vậy? Có thể
khiến cho những người này, bao gồm cả em trai anh nữa cũng điên theo nó
sao?
Anh đã sống được gần nửa đời người, là một tay chơi vô cùng
liều lĩnh. Mà cho tới bây giờ cũng rất phóng khoáng, cầm lên được có thể bỏ xuống được. A hoàn toàn có thể khiến mình hoàn toàn trở thành một
tay chơi điên loạn!
Sủng ái một người phụ nữ khiến cô ta hạnh
phúc đến phát điên, cho rằng mình đã có được người đàn ông này, giống
như đã có được cả thế giới trong tay vậy!
Nhưng thật ra, từ đầu
tới cuối anh chỉ diễn mà thôi, vì trong lòng vốn dĩ đã rất lạnh lùng độc ác- có lẽ ngay sau đó, anh sẽ hủy hoại người phụ nữ mà anh đã vô cùng
“sủng ái”!
Lưu Huyền chính là một cầm thú đội lốt vỏ đẹp đẽ!
Chỉ một chút điều nhỏ trên vẫn chưa hình dung đủ về anh ta đâu,
Lưu đại thiếu gia là người cực kỳ có chừng mực, điều khiển cảm xúc của bản
thân cực kỳ tốt. Dù là trong hoàn cảnh nào, bao gồm cả hiện tại, anh
cũng có thể giữ được sự bình tĩnh, rồi phân tích và đưa ra đối sách, có
lẽ là chỉ trong nháy mắt.
Đó là một người dùng hai mặt để tồn tại trong cuộc sống này.
Hiện tại, Lưu Huyền nhất định cho rằng, em trai anh làm như vậy, nhất định trong lòng phải chịu một “nỗi uất ức” rất lớn!
Theo những lời thâm tình mà đám người kia nói ra, từng ánh mắt, cử chỉ cho
thấy bọn họ và cô gái kia đã từng thân mật và ái muội như thế nào,
Vây là đã có quan hệ ** rồi chăng?
Trong lòng anh liền thầm mắng, cô ta đúng là đồ phụ nữ lẳng lơ, lăng loàn, vô sỉ!
Cho dù là cô ta có xinh đẹp hoàn hảo, da thịt trắng như tuyết, nụ cười quỷ
mị như yêu ma đi nữa thì cũng không để cho A Nhiên phải đối xử và trả
giá đến như vậy.
Trong lòng anh liền nảy sinh ra một ý định độc ác, thù hận kéo tới bao trùm lấy toàn bộ lục phủ ngũ tạng.
Em trai anh yêu cô ra, mà lúc này nó đã chết rồi, đứa em trai mà anh yêu thương nhất đã không còn nữa!
Sao anh lại có thể không hận được chứ? Muốn anh đối xử tốt với người đã hại chết em mình, Lưu Huyền anh không làm được.
Anh sẽ dễ dàng bỏ qua cho kẻ “đầu sỏ” này sao?
Ngày hôm nay anh sẽ bỏ qua chuyện này, bởi vì bây giờ không phải là lúc thích hợp.
Trước hết là phải chôn cất A Nhiên trước, sau đó anh sẽ điều tra mọi chuyện cho thật rõ ràng.
Đến lúc đó, nếu như cô ta thật sự biết hối cả,tỏ ra yêu em trai anh sâu
đậm như biểu hiện của ngày hôm nay, chỉ yêu duy nhất một mình A Nhiên, không có dây dưa vướng mắc với những người đàn ông khác,
Còn những người kia thì chỉ do bọn họ đơn phương tình nguyện, cô ta không đáp lại thì vẫn có thể chấp nhận được!
Nếu như cô ta dám dây dưa ái muội với những kẻ kia sau lưng em trai anh,
Chỉ cần một điểm này thôi,
Thì cô ta không thể tha thứ được, đáng phải chết!
Anh sẽ khiến cho cô gái đó phải trả giá thật đắc, sông không bằng chết!
Không, hoặc là chết ngay thì càng tốt!
Để cô ta xuống địa ngục là bạn với A Nhiên, vậy cũng tốt, không phải là cô ta rất yêu nó sao?
Chẳng qua là cô ta nên phải bị trừng phạt vì tính khí thất thường trước đây của mình.
Cơn giận dữ trong lòng trào lên trong nháy mắt, toàn bộ tâm trí của Lưu Huyền đã bị thù hận che mờ rồi.
Một kế hoạch độc ác đã được hình thành sẵn trong đầu anh, chỉ chờ ngày thực hiện nữa thôi!