Yêu Nghiệt Trở Về

Chương 70: Chương 70: Chương 30 Nỗi oán hận thầm kín




“Tôi muốn đi xem Thù Man, hình như tâm trạng lúc nãy của cô ấy không tốt…..Tôi thấy không an tâm.” Trái tim của Phú Tu đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại , trong đầu anh vẫn còn sợ hãi về hình ảnh kia nên không kiềm chế nổi suy nghĩ lung tung, anh sợ cô sẽ….

Lời này vừa nói ra thì những người khác có thể ngồi yên được sao?

Tất cả mọi người đều đứng lên.

“Đi thôi.” Lưu Nhiên liền mỉm cười, anh đứng dậy đi nhanh ra cửa.

Cửa vừa mở ra, trong lòng những yêu nghiệt có chút hồi hộp, từng người lần lượt trước sau bước vào cửa, trong phòng đang rất tối và yên tĩnh.

Mùi khói thuốc nhàn nhạt cùng với mùi rượu hòa lẫn vào nhau phảng phất trong không khí, làm nhạt đi hơi thở người.

Lưu Nhiên với tay bật đèn lên, trong nháy mắt căn phòng đã được chiếu sáng.

“Chắc là cô ấy đang ở trong phòng tắm.” Lưu Nhiên đi đến chỗ sôpha rồi ngồi xuống, anh nhìn chai rượu trên bàn trà rồi nhàn nhạt nói ra một câu như vậy.

“Để tôi đi xem sao.” Nói xong, Nam Tạm đã đi đến chỗ phòng tắm. Trước mặt anh là cánh cửa thủy tinh mờ in hoa đã che kín bên trong, nhìn từ ngoài vào không thấy được bên trong. Anh cố nhìn qua khe hở hẹp thì chỉ thấy được một khuôn mặt nho nhỏ.

Anh liền giơ tay đẩy cửa ra, “Haha…..” thì không khỏi tự nhiên cảm thấy buồn cười.

Nghe thấy tiếng cười của Nam Tạm, bốn người còn lại cũng vào theo. Sau khi nhìn qua khe cửa, họ đều….Khụ, vừa cười vừa lắc đầu.

Họ liền thấy- trong phòng tắm rộng 30 mét vuông cùng ánh sáng đèn vàng có chút tối mờ, hơi nước đang tràn ngập khí nóng, cô gái trần truồng nằm dựa đầu vào mép bồn tắm, bộ ngực sữa nửa lộ ra trên mặt nước, hai má ửng hồng, mắt nhắm lại, hơi thở đều đều.

Chậc, thật giống một mỹ nhân ngư mê người!

“Vật nhỏ này, ngủ như vậy không sợ bị sặc nước sao. Phú Tu liền bước vào, ngồi xổm xuống cạnh bồn tắm nhìn cô, anh cúi đầu dán môi mình mình vào môi cô thì thầm: “Phòng tắm này có thiết bị điều chỉnh nước nóng tự động, xem ra em đang rất hưởng thụ nhỉ.”

“Cô ấy thích ngâm mình trong này.” Lưu Nhiên liền đi tới, trên tay anh cầm theo chiếc khăn tắm, “Tu, giúp tôi bế cô ấy lên đi.”

“Được rồi.” Phú Tu nghiêng người, anh đưa tay chuẩn bị bế mỹ nhân ngư trong bồn tắm ra. Nhưng tay anh vẫn chưa kịp chạm vào da thịt như ngọc kia thì mỹ nhân ngư đã mở mắt ra, vẻ mặt cô thản nhiên, trong đáy mắt mông lung giống như được bao phủ bởi một tầng sương mỏng.

“Tôi không ngủ, chỉ là cảm thấy mệt mỏi ngay cả mí mắt cũng không muốn động thôi.” Tự mình than thở vài câu sau đó cô vẫn nhắm mắt lại nằm trong nước, không có ý muốn nhúc nhích.

“Thù Man, nếu như em không muốn đứng dậy thì anh sẽ cởi quần áo sau đó bồi em tắm, chúng ta cùng nhau tắm uyên ương nhé." Bạch Thành đi đến cạnh bồn tắm, anh đứng từ trên cao nhìn xuống thưởng thức ngọc thể trắng mịn, bản thân đang cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn bổ nhào vào cô, anh chặc lưỡi tán thưởng: “Thật đẹp!”

“Hử?” Thù Man liền mở mắt ra, đập vào mắt cô là hình ảnh Bạch Thành một thân quân trang cao ngất, đôi mắt chứa đầy rẫy **. Quay đầu nhìn đằng sau, theo thứ tự là Phú Tu, Nam Tạm, Lý Khanh. Tất cả bọn họ đều đang cười nhưng Thù Man thấy nụ cười kia rất hạ lưu, sự hạ lưu của bọn họ đều phơi bày ra rất rõ ràng và không hề che giấu.

Đám hỗn đản này hình như tề tựu đủ hết rồi.

Cô thu hồi tia nhìn đánh giá lại, vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước. Cô đứng dậy rất tự nhiên, không hề có nửa điểm ngượng ngùng, nâng đôi chân thon dài bước ra khỏi bồn tắm lớn, bộ ngực cao vút, cái mông đầy đặn, eo thon dài khiến cho bọn họ nhìn không sót một cái gì làm cho cổ họng nuốt nước bọt liên tục, huyết mạch sôi trao và bụng dưới thóp lại, hô hấp dồn dập.

Cô đi đến bên cạnh Lưu Nhiên, vươn hai tay ra ôm cổ anh, đầu dựa vào vai anh: “Ôm em về đi Văn Hoa, em mệt mỏi quá.”

“Ừ, mệt mỏi thì ngủ đi.” Động tác của anh vô cùng dứt khoát, anh dùng khăn tắm che đậy mỹ thể đang khiến cho những đồ dê xồm hổ báo nuốt nước bọt không ngừng kia rồi bồng cô lên xoay người rời đi.

Một đám người phía sau oán hận nhìn bóng dáng thon dài đang rời khỏi kia, trong lòng hung ác mắng: Lưu Nhiên chết tiệt, con bà nó cậu là người sao? Là người sao?

Mẹ nó chứ cậu nhìn xem tôi đang khó chịu này…….Sh*t, cậu dám độc chiếm cô ấy lâu như vậy……

** của tôi bị khơi gợi lên rồi này…Cậu tới đây nhìn xem có bao nhiêu mãnh liệt, nhìn lều trại giữa hai chân đã vươn cao rồi này…..

Thật tức chết tôi mất, bây giờ nếu như lão tử có đạn thì sẽ bắn xuyên thủng nóc nhà cậu ngay!

Lưu Nhiên cẩn thận lau khô nước trên người Thù Man rồi mặc áo ngủ vào cho cô, sau đó nhét cô vào chăn rồi dịch góc chăn cẩn thận lại. Anh cúi đầu dựa sát vào người cô, khẽ hôn môi và mỉm cười: “Ngủ đi, Thù Man.”

“Anh không ngủ cùng em sao?”

“Sao lại không chứ, anh đi xem mấy tên kia ra sao đã. Anh sợ mấy tên súc sinh kia đập bể nhà anh mất.” Lưu Nhiên liền cười tà, bộ dáng thật hư hỏng.

“Haha…….” Thù Man cười đến hỏng mất, hai mắt ánh lên tia sáng như một con chuột đang ăn vụng: “Không sợ bốn cây súng kia sẽ bắn anh thành cái nia sao?”

“Tiểu tai họa!” Lưu Nhiên liền nhào lên giường đem cô áp dưới thân mình, hôn lên thái dương, vành tai của cô, bàn tay sủng nịch trêu chọc chóp mũi: “Kẻ hư hỏng, sao lại đi chọc mấy tên cầm thú đó hả?”

“Ôi, dính nhau quá nhỉ?” Ngoài cửa, Nam Tạm đang dựa vào khung cửa, hai tay ôm ngực, phong thái cũng xem như đẹp mắt, chỉ là ….Bên trong ánh mắt u oán kia đều là ghen tỵ, mắt phượng hẹp dài đang liếc nhìn hai người.

Chậc, toàn thân anh ta đều tỏa ra sát khí!

Thù Man liền ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn anh, ngoắc tay: “Nam Tạm anh đến đây…..Đến đây đi.” Cô liền vỗ vỗ vị trí bên người: “Ngồi chỗ này.”

Nam Tạm đi qua đó rồi ngồi xuống giường, mặt mày khó chịu cùng giọng nói ủy khuất ai oán: “Em còn thấy được tôi sao? Lúc nào trong mắt em cũng chỉ toàn một mình Văn Hoa! Tôi muốn khiếu nại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.