Trong màn đêm u ám, Chu Nham Hải đang bước đi một cách vội vã. Giày da của anh đi trên đường tạo ra âm thanh “cộp cộp”, tương phản với âm thanh yên tĩnh của bóng đêm.
Anh rẽ vào một ngõ nhỏ âm u, rẽ thêm vài lần nữa thì đến được một ngôi nhà ngang cũ kỹ. Mục đích hành trình của hai người tối nay chính là đến gặp tiểu Phật Ngạn Thủ.
Trước cửa của ngôi nhà là hai cửa gỗ lớn được trang trí theo phong cách cổ xưa, nó đứng vững trong màn đêm tạo thành một cảnh giới ngăn cách tiếng ồn ào ngoài thành phố, tạo cảm giác trang nghiêm thần bí.
Cửa gỗ đang khép hờ, hai người liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, theo thói quen đi thẳng về phía căn phòng thờ Phật nằm ở phía Nam. Nơi này chính là nơi mà tiểu Phật ngồi niệm kinh. Trong phòng vang lên từng tiếng niệm kinh Phật, theo gió bay vào lỗ tai của hai người, khiến cho trái tim họ cũng bình tĩnh trở lại.
Từ sau bức bình phong có người đi ra, anh ta còn rất trẻ khoảng 27, 28 tuổi. Anh ta mặc một chiếc áo dài màu xám, tay áo rộng rãi. Bên cổ tay phải của anh ta đeo một chuỗi tràng hạt rất tinh xảo, dưới ánh đèn làm nổi bật lên làn da sáng màu. Vừa đi anh ta vừa chậm rãi vê nó, trên chân mang một đôi giày bệt màu xám, bước đi không nghe thấy tiếng động.
Người đang đi tới có diện mạo thật sự khiến cho người khác không rời mắt được, chính là đẹp khuynh quốc khuynh thành. Nhưng khí chất của anh ta lại lộ ra một tia thâm sâu khó hiểu, sự mâu thuẫn này khiến cho người khác rung động.
Đây không là tiểu Phật Ngạn Thủ tài hoa nổi tiếng đây sao!
Tô Khuynh Hữu liền mỉm cười, hai mắt hẹp dài của anh nheo lại, anh tiến về phía trước đi một vòng xung quanh anh ta, cẩn thận đánh giá từ đầu tới chân anh ta: “Ôi, cậu như vậy sẽ khiến Phật Tổ nổi giận đấy.” Giọng điệu của anh dường như đang trêu tức người kia.
“Cái này để tăng thêm uy vũ với người khác đấy! Không thì bọn họ tin cái gì.” Giọng nói trầm ổn, thái độ ngạo mạn cùng một đôi mắt đào hoa hẹp dài của anh ta liếc xéo hai người:“ Hai người hỗn đản các người, hơn nửa đêm tìm tôi có việc gì?”
“Muốn cậu thi triển điều mà cậu am hiểu nhất.” Chu Nham Hải vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong từ đường.
“Mấy ngày nữa chúng tôi sẽ dẫn người lại đây.” Khuynh Hữu cũng bồi thêm một câu rồi bước theo vào trong.
Sau đó Ngạn Thủ cũng đi vào, anh thấy hai người kia đã tự tìm vị trí ngồi xuống và đưa mắt nhìn anh.
“Người nào có thể khiến hai vị đại gia đây tự thân xuất mã vậy?”
“Là phụ nữ.” Chu Nham Hải lạnh nhạt nói.
“Sao?...” Ngạn Thủ liền trở nên hưng phấn, anh liếc nhìn Chu Nham Hải một cái, ý tứ bên trong đều là.....
“Không thể tin được, cậu lại để ý đên sinh vật giống cái sao? Tôi đã nghĩ cậu là cong cơ đấy.” Giọng điệu trào phúng của anh ta liền đâm thẳng vào Chu Nham Hải.
Ngạn Thủ vẫn có chút giật mình, người đàn ông mặt lạnh tuấn tú này anh đã quen biết không dưới mười năm rồi. Hai mươi mấy năm nay anh ta có thể nói là giống như hòa thượng xuất gia, nghiêm thủ giới luật.
Bắt anh ta nhìn mỹ nhân đã khó, vậy mà hôm nay lại rung động vì một cô gái.....
Chậc,
“Làm như thế nào?” Đi thong thả đến bên cạnh ghế rồi ngồi xuống, Ngạn Thủ nhìn hai người kia đang im lặng.
“Làm cho cô ấy quên đi, không nhớ rõ người và chuyện đã xảy ra.” Khuynh Hữu cười nhạt nói.
Ngón tay thon dài xinh đẹp của Ngạn Thủ hơi ma sát chiếc cằm nhẵn bóng, anh khẽ gật đầu: “Cái này đơn giản thôi, chỉ cần đem người tới.”
“Những di chứng sau đó....”, Chu Nham Hải liền nhìn Ngạn Thủ nói, “Cô ấy.... ....” Một chữ cô vừa nói ra, trái tim anh liền bắt đầu đau, trước mặt anh liền hiện lên hình ảnh của cô cùng giọng nói trong veo mà lạnh lùng, cả vẻ mặt thản nhiên nhìn anh khiến anh không thể nói tiếp được nữa.
“Nham Hải, hiện giờ không lẽ cậu đang....” Khuynh Hữu nhìn vẻ mặt hoảng hốt của anh ta, anh lại bất đắc dĩ thở dãi, “Di chứng tùy lúc nhẹ lúc nặng, không phải cậu cũng biết sao?” Dù sao cũng nên chuẩn bị tốt tâm lý.
“Cậu ta....” Ngạn Thủ liền dùng mắt hỏi Khuynh Hữu, anh có chút không hiểu rõ chuyện này.
“Phụ nữ mà anh ta nói... là “Chu Nham Hinh“...nhưng cũng không phải.” Khuynh Hữu cũng không định giấu diếm, nhưng một hai câu không thể nói hết được.
“Sao?” Ngạn Thủ hơi nhíu mày, trong lòng anh vô cùng kinh ngạc, không phải là “Chu Nham Hinh” ư?
Khuynh Hữu cũng nhíu mày, anh nhướng mắt nhìn Chu Nham Hải: “Nham Hải, toàn bộ đều nghe theo lời cậu nói, nếu không muốn làm chung ta sẽ trở về tìm cách khác.”
“Không Khung Hữu, tôi đã quyết định rồi.” Chu Nham Hải liền lắc đầu, giọng nói cực kỳ kiên quyết.
“Nham Hải”, Ngạn Thủ nhìn anh ta, nói cực kỳ chân thành: “Có thể nói cho tôi biết không?” Anh không biết trong khoảng thời gian này có chuyện gì đã phát sinh nhưng nhất định có chuyện mà anh không biết nội tình.
“Cô ấy không phải là Chu Nham Hinh, mà chỉ là Thù Man, một Thù Man độc nhất vô nhị.” Trong giọng nói của anh đều là tinh yêu nồng đậm, “Một cô gái mà tôi cực kỳ yêu.”
“Cô ấy là một âm hồn du đãng, chưa bao giờ biết mình phải tới đâu, nhưng lại ký gửi trong cơ thể của Chu Nham Hinh.” Khuynh Hữu hơi cười nhạt: “Cực kỳ vớ vẩn, lại tồn tại một cách chân thật trong thế giới của chúng ta. Một cô gái mà lần đầu gặp mặt đã khiến cho người ta rung động. Trên người cô ấy ngưng tụ quá nhiều biến hóa, quá phức tạp nhưng lại làm đau trái tim người khác. Những thứ này ẩn sâu trong linh hồn cô ấy, cực kỳ vi diệu, có thể khiến người ta hãm sâu vào đó.”
“Ồ?” Ngạn Thủ ngửa người ra phía sau dựa người vào lưng ghê, đôi mắt đào hoa liền nhíu lại, trong đó có ánh sáng chuyển động: “Trái lại tôi đây cực kỳ mong đợi sẽ gặp được cô ta.”