Mấy ngày nay thần trí của Lý Hướng Đông có chút không yên ổn vì mắt phải của ông liên tục nháy. Ông đoán có lẽ là sắp có chuyện gì sắp xảy ra. Và có lẽ đây cũng không phải là chuyện tốt gì!
Ông chỉ sợ bị tên nghịch tử kia chọc giận thôi!
Sợ hãi thì có ích gì? Hoàn toàn không có ích!
Chuyện kích thích cũng không phải ông chưa từng thấy qua, có phòng bị cũng không được!
Không chỉ một lần Lý Huấn Đông muốn hung hăng giáo huấn đứa con vô liêm sỉ của ông, nhưng điều này có thể làm được sao?
Nhà ông có cái gì tự hào, thì chính là tên tiểu tử này!
Lý Hướng Đông chỉ biết lắc đầu thở dài, ông không có cách nào cả!
Ông khẳng định là chuyện này có liên quan đến tên tiểu tử Lý Khanh nhà ông! Cũng bởi vì “chiến tích vĩ đại” ở bên ngoài của anh mà ông đã nhìn thấy, trong lòng cũng đã ghi nợ rất rõ ràng!
Ngạn ngữ có nói: “Lỗi là ở cha không dạy được con”, con của ông trở thành cái dạng này chính là do lỗi của ông! Trong quân doanh ông được coi là người chỉ huy của ngàn người nhưng đối với đứa con trai duy nhất thì ông hoàn toàn không có cách nào cả.
Xét cho cùng thì nói một vạn câu đạo còn không bằng một chữ “Không!”
Bạn hãy nhìn mà xem, đây chính là một người cha bất đắc dĩ, cho dù chức quan có cao, cho dù có quyền lợi ngập trời thì cũng không chống lại được quan hệ máu mủ.
Nhưng cũng thật linh nghiệm, bởi vì lúc ông đang suy nghĩ thì tên tiểu tử nhà ông đã trở về nhà.
Lý Khanh đang đẩy cửa đi vào………
“Ba, con có chuyện muốn nói với ba.” Anh đi vào trong, tay nhanh chóng cởi nút thắt trên áo khoác ra, tiện tay đem áo ném lên sô pha.
Rồi anh ngôi xuống, nhìn Lý Hướng Đông bằng vẻ mặt bình tĩnh: “Tốt nhất là ba nên chuẩn bị tinh thần đi, chuyện này phỏng chừng sẽ rất kích thích.” Anh liền dứt khoát tiêm cho ba anh một mũi phòng ngừa trước.
Lý Hướng Đông không lên tiếng, mi nhíu chặt lại.
Ông nghĩ thầm, mình chính là tài giỏi thật, vừa nghĩ tới thì chuyện đã xảy ra rồi.
Được rồi,
Tốt nhất nên có chuẩn bị trước, không chừng sẽ bị kích động!
Kích động mà Tiểu Tổ Tông kia cho ông chưa đủ hay sao?
Mỗi một việc, từng chuyện mà anh ở bên ngoài làm ra đều kinh tâm động phách,
So với chuyện này thì nhỏ hơn hay lớn hơn đây?
Ài!
Ông liền thở dài, sao có thể không thở dài được chứ?
Chẳng lẽ đời trước ông đã gây nên nghiệp chướng gì ư? Sao đời này lại gặp nhiều chuyện phiền toái như vậy?
Anh không thể để cho ông được yên ổn sao?
Đối với ông nội Lý của chúng ta thì lại không nghĩ như vậy đâu!
Câu cửa miệng của ông chính là: Cháu của tôi rất tốt, ai dám nói nó không tốt thử xem! Cháu của tôi rất thông minh, lại còn có tài, tuổi còn trẻ mà đã là thiếu tướng rồi! So với lúc tôi còn trẻ thì giỏi hơn nhiều.
Ài!
Ba Lý vẫn tiếp tục thở dài!
Thật lâu sau………
Lý Hướng[Preiya] Đông tự châm cho mình một điếu thuốc, ông quyết tâm xây dựng một ý chí thật vững rồi mới liếc nhìn con trai mình đang ngồi trên ghế sô pha, mở miệng: “Nói đi, hiện tại có chuyện kích động gì ta cũng chịu được.”
Con kích động ta thử xem, càng kích thích thì lão tử càng mong chờ đây!
“Được, xong rồi thì con sẽ nói, lúc này tính tính nóng nảy của ba và ông nội sẽ được dịp bùng phát.” Lý Khanh thản nhiên cười, dựa vào kinh nghiệm quá khứ mà anh từng đối đầu với ông vô số lần, lấy lời nói của mình đâm vào ông, khiêu chiến sự uy nghiêm của ông.
Lý Hướng Đông cũng cười, sắc mặt ông trầm ổn, mày kiếm thâm thúy khẽ nhếch lên, cũng không hề tức giận la mắng anh như trong quá khứ.
Ý trong mắt ông chính là: Tính toán của con thất bại rồi sao? Lần này lão tử sẽ không mắc mưu của con nữa đâu!
Tầm mắt của hai người giao nhau trong không khí, làm xẹt qua tia lửa điện……..
Chậc, dáng vẻ này không hề giống ba con, giống một cặp đối thủ thì dúng hơn!
Lý khanh nhìn vẻ mặt của ba mình, trong lòng không khỏi bật cười: Xem ra lần này chuẩn bị đủ tốt!
Anh định mở miệng khiêu khích cha mình một phen, thử xem ông có thể chịu đựng trong bao lâu…
Nhưng,
Ngoài cửa truyền vào tiếng của người cảnh vệ: “Báo cáo Phó tư lệnh, có tham mưu Bạch tới thăm!”
Người cảnh vệ còn chưa nói xong thì tham mưu Bạch toàn thân mặc quân trang đã từ ngoài sân tiến vào thư phòng, trên mặt ông là nụ cười vạn năm không đổi.
“Chú Bạch, chú tới rồi.” Lý Khanh liền đứng dậy, mỉm cười chào hỏi.
“Ừ, Thành Nhi nói cháu ở nhà, xem ra thật đúng là đây.” Bạch Huy nhìn Lý Khanh bằng ánh mắt thâm sâu.
Được, Lý Khanh đã hiểu rõ rồi, thì ra ba của Bạch Thành không ở nhà mà lại chạy đến nhà anh, xem bộ dạng ông thì chắc là đến để xem náo nhiệt.
“Bạch Huy, ông cũng rảnh rỗi quá đi, chạy tới nhà tôi để làm gì?” Lý Hướng Đông vẫn ngồi yên ổn ở sau chiếc bàn, ông nhìn lão Bạch đang mỉm cười tiến vào thư phòng, nói bằng giọng điệu lạnh lùng không vui.
Trong lòng ông cảm thấy khó hiểu: “Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Lão hồ ly mặt cười này sao lại tới nhà mình?”
“Ha ha…” Bạch Huy liền cười nhẹ, không ngại vẻ mặt thối của Lý Hướng Đông, ông ngồi xuống sô pha, hai chân bắt chéo, tư thế vô cùng thoải mái.
“Thế nào, không chào đón tôi sao?”
“Biết thế còn hỏi.” Ba Lý tức giận trừng mắt.
“Tôi tới thăm ông, đó là mục đích, vừa lòng chưa!” Ông liền thảy cho người kia một ánh mắt khiêu khích.
“Hồ ly thối!”
“Bạo Tử Long!”
Hai vị quan lớn bắt đầu tranh cãi nhau cực kỳ không phong độ……….
Khụ, Lý Khanh liền cảm thấy xấu hổ.
Tuy là anh đã quen nhìn thấy cảnh này rồi, cũng không thấy sợ hãi nữa- mà hai người này cứ gặp mặt nhau là cãi không biết mệt.
Nhưng anh vẫn không kiềm được, đầu liền đầy vạch đen.
Nếu để cho tướng sĩ biết bộ dáng này của người tham mưu trưởng mà bọn họ sùng bái trong lòng, họ sẽ thất vọng thành ra bộ dáng gì nữa!
Đúng lúc này……
“Báo cáo Phó tư lệnh! Ngài thủ trưởng tới thăm ngài!” Người cảnh vệ lại xuất hiện tại cửa ra vào, báo cáo.
“Hả?” Lý Hướng Đông liền nhíu mày.
Tinh quang trong mắt Bạch Hàn chợt lóe lên rồi biến mất, sự việc hình như ngày càng thú vị rồi.
Lý Khanh liền vỗ trán: Ông nội, ông cũng tới xem náo nhiệt sao?