Khi Chu Nham Hải gọi tới thì Lưu Nhiên đang họp ở công ty…... ....
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của anh rất tệ, ánh mắt cũng tối sầm lại, bàn tay đang nắm điện thoại dùng sức đến bàn tay trở nên run rẩy, trắng bệch. Phú Tu vừa nhìn đã biết là có liên quan đến Thù Man, vì người khiến cho Lưu Nhiên thay đổi sắc mặt cũng chỉ có mình cô.
Trái tim của Phú Tu lập tức nhảy vọt lên tận cổ họng, anh vội vàng phất tay để cho cấp dưới đang đứng sững sờ lui ra ngoài……... .....
Khi trong phòng họp chỉ còn lại hai người bọn họ, anh mới lo lắng hỏi: “ A Nhiên, có phải Thù Man gặp chuyện gì không may rồi không?” Bọn họ đã không gặp cô ba ngày rồi, hơn nữa cũng không gọi cho cô vì họ nghĩ rằng cô chỉ muốn yên tĩnh vài ngày, giống như lần trước trở về từ Vân Nam vậy.
“Không có gì, chỉ là cô ấy có chút không ổn thôi.” Lưu Nhiên liền đứng dậy đi ra ngoài, “Chúng ta đến ngõ 46.”
Xe chạy rất nhanh, vượt qua mười cái đèn đỏ mới đến được thành Nam. Đem xe đậu ở bên ngoài ngõ, sau đó hai người vội vã đi nhanh vào bên trong.
Đến nơi, họ nhìn thấy một người đàn ông toàn thân mặc một bộ đồ đen đã đứng đợi ở đó, người anh ta ướt đẫm, chứng tỏ đã đứng đợi từ rất lâu rồi. Nhưng dường như anh ta lại không hề để ý tới việc đó mà chỉ mỉm cười buồn bã.
Người đàn ông này bọn họ đều biết, là Tô Khuynh Hữu.
Khuynh Hữu không nói gì, anh chỉ gật đầu với Phú Tu và Lưu Nhiên rồi xoay người đi vào bên trong, hai người kia cũng nhanh chóng theo sau.
Hai người theo Khuynh Hữu đi qua cánh cổng cũ kỹ, vừa bước vào cửa thì đã nhìn thấy cảnh tượng…... ...
Chính là,
Lưu Nhiên và Phú Tu đứng chết trân trước cửa, trái tim của họ liền bắt đầu cảm thấy đau đớn…
Một cô gái mang vẻ mặt nhợt nhạt, toàn thân ướt đẫm đang đứng trong màn mưa.
Là bảo bối của bọn họ.
Sao lại như vậy……... ...... .....
Nhưng cô vẫn đang cười.
Cô cười với bọn họ,
Nói đúng hơn là cô chỉ cười với mình Lưu Nhiên.
“Anh đã đến rồi sao?”
“Anh đến rồi đây, Thù Man!”
“Tôi thật sự không có quên anh!” Thù Man liền mỉm cười,giơ tay lên chỉ vào đầu mình,”Anh ở đây này.”
Lưu Nhiên đi đến trước mặt của cô, nhìn vào mắt cô và mỉm cười, “Anh biết, anh biết rồi.” Rồi anh ôm chặt lấy cô vào lòng, chặt đến nỗi giống như muốn gắn chặt cô vào người anh.
Sau đó anh cúi xuống hôn lên cổ của cô, đến đôi môi lạnh lẽo rồi một đường dọc xuống đến xương quai xanh.
Anh nhẹ giọng nỉ non: “Thù Man, anh là A Nhiên, là A Nhiên của em, là A Nhiên của Thù Man.”
Độtt nhiên cô cảm thấy có một chất lỏng nóng ấm đọng lại trên da mình.
Anh đang khóc!
Thù Man giơ tay nâng mặt của anh lên, dùng đầu ngón tay mình ma sát hai mắt đỏ bừng của anh, lau đi nước mắt nơi khóe mắt anh bằng động tác dịu dàng.
“A Nhiên, anh thật tốt, rất tốt!” Cô liền một nụ cười xinh đẹp, ánh sáng trong đáy mắt khẽ chuyển động, rồi tiến sát vào lòng anh, dùng cánh môi của mình ma sát xương quai xanh của anh.
Khi những người đàn ông khác nhìn thấy một màn này,
Chậc, trái tim của họ đều bị đâm một nhát, làm cho máu chảy ra!
Đau, họ cảm thấy rất đau!
Cô chưa từng đối xử với bọn họ như vậy………....
Đột nhiên, nụ hôn ma sát liền biến thành một cú cắn dữ dội, Thù Man cắn mạnh lên động mạch gáy của anh một cái, hàm răng của cô cắn chặt vào da thịt của anh!
“A….!” Lưu Nhiên đau đến nỗi hít hà…….
Nhưng trong mắt của anh vẫn hàm chứa ý cười và sự sủng nịch, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm!
Chuyện của anh đều do cô quyết định, tùy ý cô muốn làm gì!
Sự đau đớn thấu xương này lan vào tận trái tim yếu ớt của anh, là do nghiệp chướng của anh ban cho!
Nó khiến anh thấy thỏa mãn!
“A….!” Mặc dù đau đớn đến nỗi kêu thành tiếng, nhưng anh vẫn cố chịu đựng- “Thù Man, Thù Man!”, anh si mê gọi tên cô bằng giọng điệu quyến luyến!
Lưu Nhiên không hề vùng vẫy, anh vẫn ôm chặt lấy cô, nỉ non: “Nghiệp chướng của anh, nghiệp chướng của anh!”
Răng của cô xuyên qua da của anh khiến máu tươi chảy ra tiến vào miệng cô, theo dạ dày lan dần xuống toàn bộ cơ thể cô…...…..
Về sau, trong người cô đã có máu của anh, giữa anh và cô không còn giới hạn nào nữa.
Như vậy thật là tốt!
Thù Man buông anh ra, liền cười “khanh khách”, tiếng cười của cô nghe thật êm tai!
Đôi môi của cô bởi vì dính máu càng trở nên ma mị mê hoặc.
“Đẹp quá!” Những người đàn ông đều tán thưởng, cô giống như một con quỷ hút máu, nhưng trên người lại tản ra hương vị thuần khiết thần thánh.
Đôi môi của cô giống như đang tỏa sáng trong màn đêm vậy!
Trái tim của bọn họ đã bị thời khắc đó làm cho phát điên, bởi vì yêu nghiệt xinh đẹp này, một con quỷ thuần khiết………
Thời khắc điên cuồng, giây phút run rẩy!
Họ không cần được ai cứu vớt cả!
Cô liền bóp chặt lấy cái cổ của Lưu Nhiên, kiễng chân hôn nhẹ lên trán của anh khiến mi tâm của anh lưu lại một dấu son môi màu đỏ.
Khi buông ra, cô dùng đầu ngón tay thon nhỏ của mình miêu tả vết thương của anh, sự ma mị trong đáy mắt cô ngày càng lan rộng: “A Nhiên, nhớ cho kỹ, vết thương này là của em cho anh, là của em!”
“Em biết trong lòng anh cũng có một vết thương đang chảy máu, cũng là do em cho.” Ngón tay của cô lại trượt xuống trước ngực anh: “Em sẽ không để cho nó lành lại, nếu như nó lành lại, em sẽ lại xé toạc nó ra, và cũng sẽ làm chính mình bị thương khiến cho cả hai chúng ta cùng nhau bị đau!” Giọng nói của cô rất ôn nhu nhưng cũng mang theo sự độc ác, tàn nhẫn, cô nói với anh đồng thời cũng tự nói với bản thân mình.
Lưu Nhiên liền mỉm cười, nhìn sâu vào mắt cô: “Toàn bộ của A Nhiên đều là của Thù Man, bao gồm của sinh mệnh của anh!” Nếu em chính là ma quỷ thì anh sẽ trở thành vật tế cho em!
Anh nâng gương mặt xinh đẹp của cô lên, trong đôi mắt đẹp đẽ liền trào ra chất độc, nói với cô bằng giọng điệu chân thành, tha thiết: “Thù Man, A Nhiên của em sẽ vĩnh viễn không rời khỏi em, không phản bội em!”
Nhưng ngay sau đó,
Thân thể của cô gái đang mỉm cười nhìn thẳng vào anh chợt ngã xuống..
Cô nhắm nghiền mắt lại, sắc mặt trở nên trắng bệch!
“Thù Man, Thù Man!” Lưu Nhiên lập tức ôm chặt lấy thân thể mềm nhũn đột nhiên ngã xuống của cô.
Anh gọi tên cô bằng giọng nói run rẩy.
Sự tình chuyển biến đột ngột khiến những người đàn ông khác đứng cách đó không xa giật mình……
Lúc này đây,
Tim của họ xoắn lại,
Nỗi lo sợ nhanh chóng ập đến………………………
“Vào….vào nhà trước đi…..”
“Nhanh lên!”
Lưu Nhiên bồng Thù Man lên, đi nhanh vào trong phòng nghỉ.
“Để cô ấy nằm xuống giường đi!”
“Ngạn Thủ, mẹ nó cậu nhanh tay lên chút!”
Sau đó là một trận luống cuống chân tay xảy ra…….
Rốt cuộc,
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là cô ấy dầm mưa quá lâu nên thân thể bị mệt thôi.” Ngạn Thủ đưa tay ra bắt mạch của cô, sau đó đặt tay lên trán cô xem nhiệt độ, “Tốt lắm, không bị sốt, ngủ một giấc sẽ khỏe lại thôi.”
“Hô………..” Mấy người đàn ông liền thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Các người ra ngoài đi, để cho cô ấy ngủ một chút.” Lưu Nhiên nhíu mày, mắt anh vẫn chăm chú nhìn Thù Man.
Giọng điệu của anh không tốt, ý là đang đuổi khách, mặc kệ bọn họ là ai đi nữa……..
Những người kia cũng không ngại thái độ như vậy của anh, họ cũng biết anh một lòng lo cho Thù Man nên cũng rất phối hợp xoay người ra ngoài.
Vừa mới ra đến cửa,
“Chu Nham Hải, mẹ nó anh là đồ súc sinh!” Phú Tu bước nhanh đến trước mặt anh, bộ dáng rất độc ác………
“Anh chăm sóc cô ấy như vậy sao?” Hai tay của anh nhanh chóng nắm lại thành quyền, hung hăng đánh lên mặt của Chu Nham Hải.
Không hề có phòng bị, Chu Nham Hải bị trúng một quyền của Phú Tu liền ngã xuống, đầu chạm mạnh vào cột gỗ hành lang.
Nhưng Phú Tu sẽ đồng ý bỏ qua như vậy sao?
Không đợi Chu Nham Hải kịp phản ứng, anh lại đá thêm một cước nữa!
Tay anh cũng không nhàn rỗi, tạo thành một quyền vung tới trước!
“Anh nói đi, mấy ngày nay anh đã làm gì cô ấy?” Phú Tu chất vấn anh bằng giọng nói đầy căm hận.
“Mẹ nó anh đáng chết, đáng chết!” Hai mắt của Phú Tu đã đỏ bừng, bên trong đều là sự độc ác!
Mặt của Chu Nham Hải đầy máu, anh nằm trên mặt đất lại bị trúng thêm vài cước nữa của Phú Tu.
Nhưng anh vẫn không hề né tránh hay chống đỡ, cũng không đánh trả lại!
Giờ phút này mặt của Chu thiếu gia đã không nhìn thấy rõ nữa rồi, trên mặt anh toàn bộ đều là máu!
Dáng vẻ bây giờ của anh thật là thảm hại!
Nhìn lại hai người bên cạnh, tiểu Phật và Khuynh Hữu cũng là những kẻ gây tai họa đây này!
Nhưng hai người này đang đứng dựa lưng vào tường, bộ dáng vô cùng lười biếng, ánh mắt họ rất thản nhiên, không hề có ý định lên ngăn lại.... .....
“Hừ, xương của anh rất cứng đó, còn có thể đánh nặng tay hơn nữa!” Nhìn người đang nằm im không nhúc nhích trên mặt đất, Phú Tu liền hừ lạnh châm chọc.
Phú Tu đang tức chết! Anh đang rất muốn giết chết Chu Nham Hải!
Nhưng như vậy cũng không giúp ông đây rửa hận được đâu!
Rót cuộc anh đã hiểu ý nghĩa câu nói “Cô ấy có chút không ổn” của Lưu Nhiên khi đó rồi!
Cô đã quên anh, nhưng điều này không khiến anh tức giận!
Nhưng vừa rồi khi anh nhìn thấy vẻ ma mị trong mắt cô thì……
Anh chắc chắn là “bệnh tình” của cô lại càng nặng thêm rồi!
Hôm nay cô cắn A Nhiên, nhưng nếu đổi lại là cô tự tổn thương chính mình thì sao?
Ông đây……….....
Tim của ông đây liền cảm thấy thật đau đớn…….
Con bà nó, tên kia thật là nên đánh, đáng bị đánh mà!
Sau một trận hành hung người khác, Phú Tu cũng cảm thấy mệt mỏi nên cả người anh lảo đảo lui ra sau hai bước, liền ngồi xuống hành lang oán giận nhìn người cả người đầy máu đang nằm trên hành lang kia.
Chu Nham Hải đã bị thương rất nặng!
Nhưng quả thật là anh đã có chuẩn bị từ trước rồi, sau khi đã đánh xong, kế tiếp có phải bọn họ nên “nói chuyện” cho tốt không?
Lần xảy ra chuyện này là anh suy nghĩ không thấu đáo.
Anh đánh anh ta mà không hề hối hận gì!
Anh trút giận của mình lên anh ta, để cho anh ta không thể lại gần Thù Man nữa.
Dù sao thì, dựa trên huyết thống này anh ta vẫn là anh trai ruột thịt của cô!
Đối với mấy người bọn anh, Chu Nham Hải vẫn ngầm thừa nhận nên bọn họ vẫn còn chuyện phải làm với anh………..
Huống chi, còn có một Lưu Nhiên tâm tư khó đoán nữa.
Chu Nham Hải có tư cách tranh giành với bọn họ sao?
Thù Man, đó là một cô gái tàn nhẫn lạnh lùng, trong lòng cô ấy chỉ nhớ đến một mình “Lưu Nhiên” mà thôi!
Bạn xem, đây còn không phải là một yêu tinh tai họa hại chết người hay sao?
Mấy người bọn họ trời sinh đều thâm độc tựa như quỷ thần, cố chấp, lại còn tàn nhẫn độc ác, chuyện mà bọn họ muốn làm có thể không làm được sao?
Nhưng chỉ trừ một thứ duy nhất: Nghiệp chướng mang tên Thù Man!
Cô gái hại chết người này, anh buông xuống không được thì ai có thể so bì với anh chứ?
Chu Nham Hải cố gắng chịu đựng, từ từ đứng lên nhưng thân thể vẫn hơi lảo đảo, anh đi đến đối diện Phú Tu rồi, cả người dựa vào tường rồi trượt xuống, ngồi bệt xuống đất………
F*uck! Trong lòng Phú Tu đang mắng thầm….
Anh ta còn dám cười với anh cơ đấy.