Editor: Preiya
“Thù Man à………….” Trong đại sảnh tịch mịch đến nỗi có thể nghe được tiếng
thở, đồng thờivang vọng lên tiếng kêu đầu bối rối của mấy người đàn
ông yêu cô.
Mặc kệ là người của thành phố này hay là người mới
đến...Thì vẫn vô cùng bất ngờ trước biểu hiện của nhóm thiếu gia tai họa này, họ lúng túng không biết phải làm sao, kế tiếp nên làm thế nào cho
đúng.
Nếu chỉ là ngày thường, thì chuyện này có được xem là
chuyện lớn không? Đã từng thấy qua chuyện kinh sợ vô số lần, huống gì là chuyện nhỏ trước mắt này!
Nhưng tình huống hôm nay lại khác,
không hề giống với trước đó, đương sự đó là ai vậy? Họ vốn là những
người thừa kế, là những vị “thiếu gia nổi tiếng khắp thành phố” ư, sao
lại đối xử với anh trai của bạn thân như vậy? Ánh mắt đó là sao, trong
lòng họ đang nghĩ gì?
Người này không phải là đến xem náo nhiệt chứ?
Dù sao thì tất cả cũng đã quen biết nhau hơn mười mấy năm mà.
Bạn nói xem, ngày hôm nay đã đón được một “con gió lớn” đến đấy! Lưu đại
thiếu gia sao tự nhiên lại đến đây? Ai đã mời anh ta? Hay nói đúng hơn
là không mời mà tự đến sao?
Nhìn người này, rõ ràng là đến để
thăm dò, không phải là cùng hội với những người kia đâu? Chẳng lẽ anh ta đã có “mưu đồ” từ sớm rồi chăng? Ừhm, khả năng đó cũng lớn!
Hành động vì em trai trai mình sao?
Ai, đúng là ông trời không có mắt mà!
Những người kia tiếc hận cảm thán! “Một màn” này diễn ra thật là đột ngột, họ căn bản là không muốn ở lại đây nữa.
Thực là khiến người khác kinh ngạc,
Nhìn xem những người được gọi là “thiếu gia” kia, nổi tiếng là lạnh lùng xa
cách, ngày xưa cho dù là chuyện gì xảy ra cũng không hề sợ hãi, còn có
thể trò chuyện vui vẻ.
Nhưng giờ nhìn bọn họ xem? Một đám người
đều có đôi mắt đỏ bừng như nhau, trong mắt là sự hoảng hốt vẫn chưa tan
hết, từng giọt, từng giọt nước mắt liền rơi xuống, giọng đã khàn khàn.
Khụ, từ lúc nào mà bọn họ lại trở thành như vậy nhỉ? Đây là lần đầu tiên đấy, thật kinh thiên động địa!
Giờ phút này, bọn họ đang kêu từng tiếng “Thù Man” bằng giọng nói suy yếu đến mức chỉ có họ mới nghe thấy thấy được.
Bốn người đàn ông, một giây sau hận không thể chạy tới bên người cô mà gào
thét, tuyệt vọng khóc rống- nhưng, hai chân lại nặng như chì, khoảng
cách chỉ vài bước chân mà lại xa vô cùng tận!
Đã bao giờ cô ấy khóc trước mặt bọn họ đâu?
Kể từ khi cậu ấy qua đời, mãi cho đến lúc hỏa táng, cô ấy không hề khóc,
cố gắng ngăn chặn hết những đau khổ trong lòng, không hề tỏ ra khổ sở
đối với bọn họ, vẫn mỉm cười đối với tất cả mọi người………
Rốt cuộc, họ đã đến được bên cạnh cô, màu máu đỏ tươi càng làm nổi bật lên màu váy trắng,
Hình ảnh này khiến cho sự thù hận trong lòng họ cảm thấy đau đớn, và sự thù hận ngày càng tăng lên.
Rồi họ quay đầu lại, trừng mắt phẫn nộ với “kẻ đầu sỏ” vẫn đang mỉm cười
kia, hai tay liền siết chặt thành quyền làm khớp xương kêu cọt kẹt, hận
không thể xé nát anh ta ra.
Trái tim đang nhỏ máu, vì hắn đã làm tổn thương đến người mà họ yêu sâu đậm, cũng vì mất đi đoạn tình cảm “anh em” này!
Lưu[Preiya] Huyền đã lớn lên cùng mấy người Phú Tu, Lý Khanh, quan hệ giữa anh và bọn họ cũng giống như Lưu Nhiên vậy!
Vào thời thanh xuân tuổi trẻ đó, họ đã cùng kề vai sát cánh bên nhau, uống
rượu, đánh nhau, làm hại trái tim của bao người thiếu nữ.
Ngày xưa đã từng là bạn bè thân thiết, cùng nhau lập hội xưng tên là “sáu kẻ kiếm khách phong lưu”!
Mà hiện giờ gặp lại lại trở nên đối địch, lạnh lùng nhìn nhau!
Tính tình Lưu Huyền từ nhỏ đến lớn đã thâm trầm u tối, giống như Lưu Nhiên,
là dạng người mà người khác không thể nhìn rõ nội tâm, mặc dù mấy người
Lý Khanh không hiểu hết tính cách của anh ta, nhưng chí ít cũng hiểu
được vài phần.
Nhưng Lưu Huyền làm sao lại để tâm đến thái độ có
bao nhiêu hận của mấy người kia chứ! Không, có lẽ là sau khi tình bạn
biến mất thì ý hận của anh sẽ càng nghiêm trọng hơn nữa!
Anh lại càng hận chết người đã hại chết Lưu Nhiên, hủy đi tình bạn của bọn họ, chính là Thù Man- cô gái mà những người kia yêu!
Mấy người đàn ông kia nhìn kẻ tàn nhẫn đang ở trước mặt mình,
Trong lòng họ liền nảy sinh sự độc ác vô cùng mạnh mẽ, không thua gì Lưu Huyền, điều này cũng chẳng tốt đẹp gì!
Nhưng, dù cho trong lòng có hận thì làm sao? Cũng đâu thể biến nó thành hành động được?
Không phải là vì bọn họ còn nhớ đến “tình anh em” của ngày xưa, giờ mà còn để ý chuyện này được sao? Vì nghiệp chướng Thù Man này, cho dù có đối đầu
với cha mẹ, hay phản bội anh em thân thiết họ cũng làm được, huống chi
là “tình anh em” này? Đó là cái rắm chó gì!
Mấy người này đều là những kẻ ngoan độc từ nhỏ, tim khô héo, đến ba mẹ họ còn phải gọi là hỗn thế ma vương đấy!
Tóm lại là, anh ta là người anh trai mà từ nhỏ A Nhiên đã vô cùng kính
trọng, dù sao thì người đã khuất cũng lớn hơn! Hơn nữa, anh ta lại có
gương mặt rất giống với A Nhiên!
Nhìn khuôn mặt đó, làm sao bọn họ có thể xuống tay đây?
“Bảo bối à, bây giờ chúng ta đến bệnh viện để cầm máu cho vết thương của em, được chứ?” Toàn bộ cơ thể của Phú[dien?n%le%quy%don] Tu đã gần hóa
đá, anh cảm thấy rất khó thở, trong lòng luôn uất nghẹn, nhỏ giọng hỏi
cô, nâng bàn tay trái đã run rẩy vuốt ve khuôn mặt trắng bệch kia.
“Mảnh vỡ chỉ cắt trúng da thôi, chưa đâm sâu vào thịt đâu.” Thù Man liền lắc
đầu, nhẹ giọng nói, vẻ mê mang, điên cuồng, bi thương trong mắt cô đã
biến mắt, nhường chỗ lại cho lý trí tỉnh táo.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người,
Cô gái trong lòng Phú Tu mặc dù đang vô cùng suy yếu nhưng hai mắt cô vẫn
nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng cách mình không xa….
Cô không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang tươi cười của anh ta.
Rồi đôi môi khẽ cong lên, nở một nụ cười xinh đẹp lạnh lùng; đôi mắt đen
láy lóe lên tia sáng, chất độc từ trong nơi sâu nhất của đáy mắt trào
ra, khuếch tán trong không khí, tựa như mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Nhưng nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi xuống, để lại dấu vết nơi gò má-
làm nổi bật lên nụ cười, có phần lẳng lơ đến kinh tâm động phách!
Bộ dáng vừa cười vừa rớm nước mắt đó, không phải là vừa nhìn thấy đã
thương, mà là bộ dáng có ẩn chứa tà khí, ngạo mạn, vô cùng mâu thuẫn,
hơn nữa không thích hợp với tình huống bây giờ, nhưng trong mắt người
khác lại rất xinh đẹp.
Quả thật là rất xinh đẹp đấy!
Nét
cười của Lưu Huyền còn chưa kịp thu lại thì đã đối mặt với đôi mắt trong suốt và nụ cười diễm lệ của Thù Man, tim anh liền đập chậm một nhịp,
rồi nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, trong lòng đang hận thù điên cuồng!
Anh chán ghét nụ cười này, kích động đến nỗi dường như muốn xông lên xé nát cô ta ra….
Một màn “thâm tình” vừa mới được trình diễn trước mặt này, thật là khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Mặc dù trong lòng vô cùng phẫn uất nhưng vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh, nụ
cười chưa từng biến mất, chỉ im lặng nhìn Thù Man chằm chằm mà không nói gì.Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn.com, nếu bạn nhìn thấy nó ở trang web khác tức là nó đã bị coppy không xin phép.
Căn phòng đang rất yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng thở của tất cả mọi
người. Lưu Huyền thản nhiên đối mặt với hơn mười ánh mắt thăm dò từ bốn
phương tám hướng. Anh biết một số người ở đây, hoặc là những người không có quan hệ gì đang nhìn anh với vẻ mặt kinh dị, thăm dò- không, đây
chính là hiệu quả mà anh muốn, bởi vì một màn kịch “đặc sắc” luôn cần có nhiều người xem mà, không phải sao?
Những tên kia vì cô ta mà
đau lòng, đang nhìn anh với ánh mắt căm thù chỉ càng làm cho anh thêm
sung sướng cùng cực, khoái cảm vì được trả thù đang ùn ùn kéo đến.
Trong bầu không khí tĩnh mịch như thế này, hai người chỉ im lặng nhìn nhau,
không hề có dấu hiệu sẽ xảy ra một cuộc trò chuyện nào.
Người đàn ông đang đứng yên bất động, long mi cũng không hề chớp, môi hơi nhếch
lên, lạnh lùng nhìn cô gái đang mặc chiếc đầm trắng đang được nhuộm màu
máu đỏ tươi kia.
Thù Man lẳng lặng dựa vào lòng Phú Tu, độ cong
khóe môi ngày càng lớn, cô cười cười nhìn anh ta, nụ cười mang theo ý tứ không rõ.
Nhìn cô cười lâu như vậy, anh lại thấy chán nản. Có lẽ là không muốn cùng cô đối diện nữa, hoặc là khó mà thừa nhận được vẻ
khó hiểu trên người cô, điều này bỗng dưng khiến tim anh đập nhanh hơn
rồi!
Lưu Huyền thu lại vẻ mặt ngạo mạn, quyết tuyệt lại rồi trở
về dáng vẻ lạnh lùng lúc ban đầu, anh dời tầm mắt khỏi Thù Man rồi quay
sang nhìn quầy rượu thủy tinh lớn trong đại sảnh. Trên mặt bàn đã dựng
sẵn một chồng ly thủy tinh lớn xếp thành hình tháp cao hơn mười tầng,
bên trong đã được rót sẵn rượu, là rượu whisky cực phẩm màu nâu nhạt,
tỏa ra hương thơm nồng đậm, lẳng lặng thu hút những người yêu rượu.
Mà anh, cũng là một người yêu rượu, hơn nữa giờ phút này anh cần một chút
chất kích thích để bình ổn lại nội tâm đang rung động và nôn nóng do
người phụ nữ chết tiệt kia mang tới.
Không thể không thừa nhận
rằng, rượu whisky có nồng độ mạnh là một chất kích thích rất tốt, bất kỳ lúc nào cũng có thể giúp anh bình tĩnh lại được. Có lẽ thứ “tình cảm dị dạng” này được sinh ra là do mùi vị của máu tươi chảy ra từ thân thể
của cô ta và cả sự đau khổ của những gã đàn ông ở đằng kia nữa.
Thật tốt, thật tốt- đây là một loại hưởng thụ rất đẹp!
Anh giơ những ngón tay thon dài trắng nõn cầm lấy ly rượu ở tầng cao nhất
đưa đến sát miệng mình, nhắm mắt lại và nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm
giác được từng giọt rượu đang từ cổ họng chảy xuống bụng mình, cảm giác
này thật giống với tâm tình của anh hiện giờ, từ từ tan chảy và trở
thành từng mảnh nhỏ.
Kế tiếp, sẽ có sẽ có một màn “khó tin” hoặc là “kinh sợ” diễn ra trước mắt mọi người…
Ha ha, khi đó thì các người sẽ có những vẻ mặt “đặc sắc” nào đây- a,
không, có lẽ nên gọi là vẻ mặt “vỡ nát” hay là “khổ sở” nhỉ?
Khi
thấy anh ta xoay người rời đi, Thù Man nhắm mắt lại và nhẹ nhàng mỉm
cười. Cô cảm nhận được từng giọt máu trong người mình đang rời đi, giống như sinh mệnh đang bị xói mòn dần vậy. Trên làn da truyền đến cảm giác
nóng rát đau đớn, ngay sau đó là sự mệt mỏi, cảm giác vô lực, trong nháy mắt đã cuốn sạch toàn bộ sức lực của cơ thể.
Cô nghĩ ,giờ phút này có lẽ mình rất giống một con búp bê vải rách nát, tàn tạ, què quặt trong gió.
Gần mười mấy ngày nay, trong tim cô lúc nào cũng xuất hiện một cơn co giật
đau đớn, trong đầu luôn có một cảnh tượng mờ ảo, rất muốn nhìn cho rõ
nhưng lại không có cách nào để nhìn thấy được!
Cô đang ở giai
đoạn muốn quên đi tất cả mọi chuyện xung quanh mình. Như vậy cũng không
sao cả, chuyện muốn nhớ nhất cũng đã biến mất mãi mãi, không thể gặp lại được.
Vậy thì nhớ để làm gì? Không bằng hãy quên đi, quên đi cho đến lúc quay trở lại.
Cô biết là, viên thuốc kia đã bắt đầu có tác dụng, hơn nữa cũng nó cũng
bắt đầu khống chế “cô ta”, có lẽ không lâu sau nữa cũng sẽ khống chế đến thần trí và ý thức của cô,
Làm vậy cũng tốt, cho nên cô luôn chờ mong ngày đó sẽ nhanh đến.
Một đêm không ngủ. Cô ngồi một mình trong căn phòng rộng lớn, nhìn chằm
chằm vào bức vẽ đen trắng bất động đang được treo ở bức tường trước mặt. Anh vẫn luôn ở trong đó, thật tốt! A Nhiên của cô luôn mỉm cười ôn nhu, ấm áp như gió xuân với cô, như vậy dường như trong phòng lúc nào cũng
có ánh sáng mặt trời.
Nhưng mà chỉ một giây sau, những cảm giác ấm áp này liền biến mất nhanh chóng,toàn bộ chỉ là ảo giác của cô hay sao?
Ha ha, chỉ còn lại mình cô đang tự ôm lấy cơ thể gầy yếu lạnh lẽo của mình thôi! Cô độc, đúng vậy- sự cô độc đang bao trùm lấy toàn bộ thân thể
của Thù[dienn#dann#le#quyy#donn] Man.
Đến nỗi, cho dù anh luôn tồn tại trong lòng, trong đầu cô nhưng anh cũng không thể ở cạnh cô, ôm hôn được nữa!
Cô rất muốn anh, cô muốn A Nhiên, nhớ đến nỗi trong lòng đều rất đau,
nhưng lại không thể rơi nước mắt, đây là một loại bất lực, vô vọng,
không thể được…
Thù Man nói: Tôi không có cảm giác đau, không bi
thương, ha ha- toàn bộ đều là lừa mình dối người thôi, sao cô lại có thể không đau khổ được chứ?
Cô không có nước mắt, không khóc được!
Cho nên vào lúc muốn khóc, vào lúc đau lòng, cô lại cho cô ta xuất hiện
để cô ta khóc thay mình. Đây chính là giao ước giữa hai người.
Giống như lúc vừa rồi, người vừa khóc cực kỳ bi thương chính là cô ta, không phải Thù Man.
Nước mắt của Thù Man không thể nhìn thấy được, chỉ tồn tại trong lòng, như vậy sẽ không lưu lại dấu vết đáng xấu hổ nào.
Có người nói, tại cái thế giới nông cạn này, quần áo so với da thịt, xương cốt còn có giá trị hơn nhiều lần, mà muốn tìm linh hồn của con người
thì phải dùng dao, khoan hay búa gì đó để xé thân thể, đào nội tạng ra
mới tìm thấy được.
Thù Man vô cùng hiểu cảm giác đó, cô biết cho
dù có dùng đến phương thức như vậy thì cô vẫn không thể tìm được linh
hồn của mình trở về.
Cô cảm thấy mệt mỏi, vô cùng mệt, rất mệt
nhưng làm thế nào cũng không nghỉ ngơi được, trong đầu luôn hiện lên
nhiều hình ảnh khác nhau, dù trong lòng thương cảm nhưng ngoài mặt vẫn
luôn bình thản như nước, trong căn phòng lớn như vậy chỉ có mình bức vẽ
đen trắng đang nhìn cô.
Vào lúc bình thường như thế này, cô sẽ
nhốt mình trong căn phòng tối, không bật đèn lên. Cùng cô ta ngồi im
lặng nhìn nhau trong bóng tối, nhìn đôi mắt đen láy giống như đá quý của cô ta không ngừng rơi lệ.
Thù Man cảm thấy nó vô cùng xinh đẹp.