Yêu Nghiệt Trở Về

Chương 112: Chương 112: Đại kết cục 6




Editor: Preiya

Trong bóng đêm, Thù Man ngồi đối diện với cô ta đang ngồi lắc lư. Mặt cô ta hoàn toàn bị bóng đêm che khuất nên cô không thể nhìn thấy đó là vẻ mặt gì. Chỉ có đôi mắt sáng của cô ta đang lập lòe trong màn đêm, vô cùng chói mắt.

Cô ta nhìn cô, giống như có bi thương vô hạn, lại có không cam lòng, oán hận, lại giống như đang trào phúng mỉa mai, Giọng nói của cô ta truyền đến trong không khí:

Cô ta nói: “Thù Man à, sự tàn khốc và ích kỷ của cô có khi khiến người ta giật mình đấy. Cô muốn tôi nói cái gì đây? Từ đó đến giờ cô luôn bốc đồng, tùy hứng như vậy cho nên tôi mới có thể tùy tiện tham lam….điều này đã trở thành bản năng của tôi rồi.”

Thù Man hơi mím môi, vẻ mặt ảm đạm, trống trải, nói bằng giọng rất nhỏ, nhỏ đến nỗi dường như không thể nghe thấy được: “Đúng vậy, tôi chính là người như vậy đấy.”

“Ai……….” Cô ta lại thở dài, nói với cô bằng giọng trong trẻo lạnh lùng, mang theo bất đắc dĩ: “Thù Man, không được, cô không nên tỏ ra như vậy, không thể đối xử với bọn họ như thế được. Cũng đừng đối xử với tôi như thế, như vậy là không công bằng. Thực sự đấy!”

Cô không phản bác lại, chỉ cười cười nhìn cô ta, lắng nghe lời thì thầm và oán giận của cô ấy.

Rồi cô ta liền vươn hai tay ra ôm chặt lấy thân thể lạnh giá của cô, hơi thở và tiếng khóc rống của cô ta đang tràn ngập trong tai cô,

Tiếng khóc nghe vô cùng bi thương như tiếng quỷ dữ dưới địa ngục.

Thù Man biết, khi cô ta rơi lệ không phải vì thương cảm cho cô, mà là đau lòng bản thân cô ta.

Cô lại cười, cô ta thật ích kỷ, giống như cô vậy, thật là đáng sợ!

Cô ta nâng lên khuôn mặt đang chôn trong đầu vai của cô lên, nhìn cô nói: Thù Man à, xem ra mọi việc là tại ông trời đáng chết kia đang đùa giỡn với chúng ta, nó khiến cho tôi và cô không có đủ dũng khí để gánh vác, lại càng không có dũng khí để đối mặt. Ông ta muốn thu hồi lại sinh mệnh của cô, chuyện này tôi đã sớm đoán ra được!

Tôi đã sớm đoán ra rồi!

Cô ta cúi đầu lặp lại câu nói này, một lần rồi lại một lần. Giọng nói của cô ta nghe giống như tiếng của một chiếc chuông cổ làm bằng kim loại, nhẹ nhàng lay động, nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn, thanh thúy mà bi thương, vang lên khe khẽ trong không khí, khơi gợi lại hồi ức- bóng dáng đơn độc và linh hồn ở cả hai thế giới!

Dần dần cô ta ngừng sự nỉ non của mình lại, nước mắt đã biến mất không hề để lại một dấu tích nào, cứ như người khóc như mưa lúc nãy không phải là cô ta vậy. Cô ta mỉm cười nhìn Thù Man, trong mắt là sự dịu dàng như nước.

Cô ta nói: Thù Man à, chúng ta không nói những chuyện này nữa. Anh ta đã đi lâu như vậy rồi, cô cứ sống một mình như vậy, đối với bọn họ mà nói chính là một tội lỗi không thể tha thứ được chăng? Chuyện này cũng nên kết thúc đi thôi.

“Đúng vậy, nên kết thúc rồi.” Hai người họ đã xa nhau quá lâu rồi, đã lâu không nhìn thấy nhau. Thù Man cười nhẹ, nói: “Là lần cuối rồi. Sau này chúng ta có thể được đoàn tụ với A Nhiên rồi.” Trong con ngươi đen bóng của cô phản chiếu hình bóng của cô ta, cô gái có khuôn mặt trắng bệch cô đơn, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng, trống rỗng.

Cho dù cô ta có cười như thế nào đi chăng nữa, thì trong đôi mắt ấy vẫn là đau thương và tử khí vô tận, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Thù[Preiya] Man nghĩ là: Sinh mệnh này của cô sắp tới thời khắc kết thúc rồi, giống như một ly trà bị đem đi làm lạnh thì cũng mất đi tất cả hương vị vậy, không thể uống được nữa. Bởi vì ly trà này có độc, một chất độc được tích lũy từ từ. Tình cảm của bọn họ căn bản là không thể đánh thức sự lương thiện ở sâu trong lòng cô được. Cô vốn là nghiệp chướng, đã sớm mất đi bản tính và lương tri, làm sao mà trở nên lương thiện được nữa? Cô sắp chết rồi, nhưng lại không hề muốn buông tha cho bọn họ. Thù Man biết là sau khi cô chết đi rồi thì bọn họ sẽ tình nguyện theo cô xuống địa ngục.

Họ đã từng nói như vậy, vào lúc A Nhiên còn sống.

Bệnh viện trung ương Bắc Kinh,

Ngoài hành lang phòng bệnh dành cho cán bọ cán bộ cao cấp, có bảy tám người trẻ tuổi cỡ 27,28 tuổi mặc quân trang, vẻ mặt nghiêm túc đang đứng.

Thỉnh thoảng nhóm người họ lại nhìn vào căn phòng vẫn đang đóng kín cửa, cân nhắc trong lòng: Từ lúc những thủ trưởng vào cho đến tận bây giờ, xem ra tình huống của “con dâu” họ có vẻ không ổn rồi.

Bỗng dưng có một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, mọi người quay đầu lại thì thấy hai người đàn ông trung niên mặc quân trang, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc đang đi đến. Cùng lúc đó là “Lão già ma quỷ” cũng mặc quân trang, vô cùng có tinh thần đang bước đi song song với hai người kia- xem ra hai vị thủ trưởng này được phái để đi đón tiếp ông-bác sĩ nổi tiếng khắp trong và ngoài nước, Lam Lí Tư.

Chưa kịp chào hỏi ba người mới đến, mọi người trong hành lang vội vã đứng nghiêm, biểu hiện nghiêm túc chào theo tiêu chuẩn quân đội với hai vị thủ trưởng: “Xin chào hai vị thủ trưởng!” Giọng chào rõ ràng nhưng không vang dội, dù sao thì đây cũng là bệnh viện mà!

Bạch Huy và Phú Hàn liền gật gật đầu, nhàn nhạt nhìn mọi người rồi nhanh chóng dẫn Lam Lí Tư đến chỗ phòng bệnh đang đóng cửa, sau đó mỉm cười với “Lão già ma quỷ” và nói một câu bằng tiếng Anh và vươn tay ra làm động tác mời, ông đợi Lam Lí Tư vào trước sau đó mình mới vào theo.

Phú Hàn vẫn chưa nóng vội đi vào mà đợi hai người kia vào xong, ông liền trở ra và đóng cửa lại. Ông xoay người lại tiến về phía sau vài bước, nhìn những quân nhân trẻ tuổi và nhẹ giọng hỏi: “Người của nhà họ Lưu đã tới chưa?” Dù sao những người này cũng là cấp dưới tin cậy, ông cũng không kiêng dè gì.

Mọi người hơi ngẩn ra, rồi lắc đầu.

Phú Hàn không hỏi gì thêm, ông lập tức nổi giận, sắc mặt trở nên xanh mét. Sau đó ông xoay người trở về phòng bệnh, sự phức tạp trong mắt vô cùng rõ ràng, cắn răng nói: Được lắm nhà họ Lưu kia, giỏi lắm Lưu đại thiếu gia à!

Phú Hàn mở cửa phòng bệnh ra, bước vào và đóng cửa lại để ngăn chặn ánh mắt của người ngoài.

Vừa vào đến trong phòng, ông đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi, cúi đầu xuống thì nhìn thấy một bãi máu tươi. Tim ông liền không khỏi nhảy dựng lên! Vừa ngẩng đầu lên, ông đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ba mẹ các nhà. Mấy đứa bé kia cũng rất đau khổ, đôi mắt đỏ bừng cả lên, còn khóc nữa.Ai, Phú Hàn nhìn thấy những điều này, trong lòng không khỏi xót xa cho bọn trẻ.

Người nằm trên giường bệnh kia, khóe miệng và trước ngực đều loang lổ vết máu, hình ảnh như vậy làm cho người ta thấy sợ hãi không thôi!

Trong phòng bệnh đang rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở của mọi người, tất cả các ánh mắt đều chăm chú nhìn Lam Lí Tư đang làm kiểm tra cho Thù Man, hồi hộp chờ kết quả.

Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, là Khuynh Hữu với vẻ mặt mệt mỏi và kinh hoàng đang tiến vào. Trong mắt anh dường như không còn nhìn thấy bất kỳ một ai, chạy hai ba bước liền tới gần giường bệnh, nhưng còn chưa kịp lại gần thì đã bị Chu Nham Hải và Lý Khanh đứng cách đó không xa túm vai kéo lại.

“Khuynh Hữu!” Chu Nham Hải nhẹ nhàng gọi và lắc đầu với anh.

Khuynh Hữu cũng không giãy ra, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh.

Nhưng khi thấy vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy và cả toàn thân đầy máu của Thù Man, thấy Lam Lí Tư đang làm kiểm tra cẩn thận cho cô thì sắc mặt Khuynh Hữu chuyển sang trắng bệch, giọng nói cũng trở nên run rẩy, hỏi: “Cô ấy bị làm sao vậy?”

Không ai trả lời anh…

Lúc này, Lam Lí Tư đã làm xong tất cả các kiểm tra, ông quay lại nhìn mọi người, lắc lắc đầu với vẻ mặt hối tiếc: “Sorry that…It’s a pity that….we want to change, but there is nothing we can do.” Lam Lí Tư tuyên bố kết quả kiểm tra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của các thủ trưởng, ông liền lặp lại kết quả kiểm tra bằng tiếng Trung một lần nữa: “Thật đáng tiếc! Tôi rất muốn thay đổi kết quả nhưng lại bất lực rồi!”

“Mời các vị hãy chuẩn bị sẵn sàng, cô gái này.....” Ông quay đầu nhìn về phía Thù Man đang hôn mê bất tỉnh trên giường: “Cô ấy là một thiên sứ xinh đẹp, chỉ là do Thượng đế muốn đem cô ấy trở về thôi, còn lại hai tháng sau cùng này, xin hãy để cô ấy được thoải mái đi!”

Kết quả như vậy thật là tàn khốc, Thù Man chỉ còn sống thêm được hai tháng nữa thôi!

Giờ phút này, mọi người chỉ thấy trong đầu đang hoa lên, hít thở không thông, sắc mặt trở nên tái nhợt, bao gồm cả những vị thủ trưởng.

Trong lòng của những ba mẹ các nhà đều hiểu rất rõ ràng, chuyện Thù Man nôn ra máu như vậy, đây không phải là lần đầu tiên. Máu này lại là máu lấy từ trái tim, rất hao tổn sức khỏe của bản thân. Hiện giờ sắc mặt của con bé trắng như tờ giấy vậy, hơi thở yếu ớt, là dấu hiệu của tinh thần bị hao tổn, hồn phách lung lạc.

Ngay cả Lam Lí Tư cũng không có biện pháp nào sao?

Vậy thì….Chu nha đầu này…

Chữ “chết” này, bọn họ thật không dám nghĩ tới. Nếu như cô bé này không còn, thì đám trẻ kia sẽ sống một mình được sao?

Người làm cha mẹ, ông nội như bọn họ đều hiểu rất rõ ràng, đứa con nhà mình có bao nhiêu ngang ngược, bướng bỉnh! Nha đầu kia đã trở thành “nghiệp chướng” mà bọn chúng không thể buông bỏ được, vứt không được, không thể trốn thoát!

Bọn nó đã từng nói qua: Sống chết có nhau!

Thái độ quyết liệt như vậy……

Mới nghĩ tới đây thôi, trong lòng của mấy trưởng bối liền cảm thấy lo sợ, không dám nghĩ tiếp nữa.Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn lee.quyy.donn.com, nếu bạn nhìn thấy nó ở các trang web khác thì chính là hàng coppy không xin phép.

Hiện tại, hãy nhìn mấy người đàn ông của Thù Man mà xem, bọn họ đều đau khổ nhắm chặt hai mắt lại, vẻ mặt đã lộ ra sự tuyệt vọng……

Sáu người đàn ông, sắc mặt còn trắng hơn cả tuyết, thân hình cao lớn mà gầy gò giống như đang chịu không nổi, đều run rẩy, càng không ngừng run rẩy.

Giờ phút này, cơn lạnh của bọn họ đều xuất phát từ sâu bên trong xương tủy, âm thầm len vào sâu hơn, thổi mạnh qua tim, phổi.

Bọn họ liền há miệng thật lớn để hít lấy không khí. Bây giờ, trong lòng họ đều đang kêu gào hò hét, như muốn thức tỉnh cô gái còn đang hôn mê kia: “Thù Man, Thù Man à, em tỉnh lại được không? Tỉnh lại đi, hãy liếc nhìn anh đi, dù chỉ một cái thôi cũng được, cầu xin em, van em đấy!”

Không có đáp lại, cũng không ai đáp lại……

Ngay lúc này, trong đầu họ đều trống rỗng, chỉ xuất hiện một ý nghĩ duy nhất, vô cùng rõ ràng: Thù Man của tôi muốn chết! Cô ấy thật sự muốn chết! Cho nên cô ấy không hề liếc nhìn chúng tôi dù chỉ một cái, cho dù là chúng tôi đã van xin như thế nào.

Cô ấy muốn bỏ lại chúng tôi mà đi rồi!

Đã từng, tôi đã từng cảnh cáo bản thân mình vô số lần, cũng đã làm nên phép tính toán tệ nhất của mình.

Đúng là, khi khoảnh khắc này thật sự đến, khi bác sĩ tuyên bố cô ấy không còn tồn tại được lâu trên nhân thế này nữa, tôi mới hiểu được, nếu như không phải chống đỡ dựa trên việc cô ấy còn lại chút hơi thở mỏng manh và tiếng tim đập rất nhỏ này, thì tôi đã………

Toàn bộ khí lực trên thân thể đã bị mất đi, thân thể không thể chống đỡ thêm được nữa. Những người đàn ông này lui về phía sau, co cụm lại thành một nắm, ngồi chồm hổm trên mặt đất, chôn mặt vào sâu ở giữa đầu gối, hai tay hung hăng cào tóc, nức nở thành tiếng.

Khi các trưởng bối nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng họ cảm thấy rất đau đớn, thân thể không ngừng run rẩy, giống như đang cực kỳ rét buốt.

Nhưng, bây giờ bọn họ có thể làm gì đây? Khuyên nhủ còn tác dụng nữa sao?

Chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn bọn trẻ như vậy, lại lắc đầu vô cùng bất đắc dĩ…….

Lam Lí Tư tuyên bố kết quả xong rồi nhưng ông cũng chưa nghỉ tay, chỉ đồng ý để cho Phú Hàn và Bạch Huy tiễn mình ra cổng bệnh viện, từ chối việc bọn họ muốn đưa ông đến khách sạn. Ông rất hiểu cảm giác của người làm cha mẹ như bọn họcó biết bao nhiêu đau khổ.

Hai người vừa mới trở lại phòng bệnh,

Thì một tràng dài tiếng bước chân liền truyền đến.

Trong nháy mắt, Chu lão gia đầu tóc bạc trắng, sắc mặt tiều tụy đã xuất hiện. Thời điểm này, ông đang ở Nam Kinh để chủ trì buổi diễn tập dã chiến của sư đoàn lục quân, một giờ trước vừa mới nhận được điện thoại của con trai báo rằng Hinh Nhi bị hôn mê phải nhập viện, ông liền nhanh chóng lên máy bay để trở về. Chu lão gia vừa vào phòng bệnh, ông đã nhìn thấy không khí bi thương bao phủ khắp cơn phòng. Lão thủ trưởng hơi ngẩn người, trong lòng chợt thấy căng thẳng, hai chân bỗng cứng như đá, không thể di chuyển được nữa. Chu Liêm Ly nhìn thấy ông, vội vàng tiến tới đón, dìu ông ngồi xuống sô pha: “Ba……………..” Mới gọi một tiếng mà giọng ông đã trở nên nghẹn ngào.

Những bậc phụ huynh trong phòng bệnh lại càng khóc không thành tiếng.

Chu Hoành Vũ liếc nhìn mấy lão bạn già, ông nhìn thấy nỗi đau kịch liệt trong mắt bọn ho, trong lòng liền hiểu rõ ràng, sợ rằng bảo bối của ông đã………

“Kết quả như thế nào rồi?”

Chu Liêm Ly lắc đầu, run rẩy: “Ba à, Hinh Nhi….Hinh Nhi, chỉ có thể sống thêm được hai tháng nữa thôi.”

Chu lão gia vừa nghe xong, cả người liền khuỵu xuống sô pha, trong lòng dường như đã vỡn tan ra rồi, thân thể ông hơi lắc lư, hai cánh tay vươn ra trong không khí hướng về phía Thù Man đang nằm: “Hinh Nhi, Hinh Nhi à…Hinh Nhi của ông nội…….” Chỉ nói được câu được câu không, ông cũng không thể kiềm nén mà khóc thất thanh thành tiếng.

Tiếng khóc của lão thủ trưởng khiến lòng của mọi người rất đau, sau đó mọi người liền quay đi chỗ khác, lấy tay áo lau mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.