Yêu Nghiệt Trở Về

Chương 45: Chương 45: Minh bạch




Lưu Nhiên đi đến bên người Thù Man lôi kéo cô ngồi xuống, ôn nhu cười lưu luyến nhìn ánh mắt cô, “Thù Man của tôi vốn là một đóa hoa cà độc dược tu luyện thành tinh, toàn thân mang theo yêu khí diễm lệ, là ước muốn và tham lam của thợ săn, không phải nói lên một loại cam chịu diệt vong sao?”

“Chờ tới ngày thể xác và tinh thần bọn họ đều đã trúng độc, cũng sẽ không hiểu ai mới là con mồi thật sự, em nói xem? Yêu tinh của anh?”- “Giống như anh,” Sau khi nói ra ba chữ bằng môi hình không tiếng động, nhưng Lưu Nhiên biết, Thù Man của anh nhất định sẽ biết.

Mấy yêu nghiệt liền bĩu môi, “Nhìn xem, đến giờ mới chịu nói- đây chính là manh mối.”

Câu danh ngôn đầu tiên của họ Lưu kia: Giai đoạn trước làm nền!-Để cho cái chết của các cậu càng lừng lẫy hơn, vinh quang hơn.

Đáy mắt của Lưu Nhiên thâm thúy, mấy yêu nghiệt kia sao lại không hiểu, đều là lũ sắc quỷ vô liêm sỉ, chắc chắn đều đã hiểu ngầm rồi.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lqđ.

Ý tứ phúc hắc của Lưu Nhiên chính là: mọi việc đều có thứ tự trước và sau, mặc kệ ai trong các người muốn đi theo cô ấy, hay các người có theo đuổi cô ấy hay không, thì trừng phạt là điều không thể thương lượng trước được, chuẩn bị mà tiếp chiêu của tôi cho tốt đi, tôi bảo đảm-nhất định là cực kỳ đặc sắc, sẽ làm cho các người ghi nhớ cả đời.

“Không ai có thể hiểu em hơn anh đâu, Lưu Nhiên.” Thù Man hiểu rõ mà cười nhạt: “Mà quả thật tôi đây cũng cần bị nhiều thợ săn mơ ước, vây bắt, săn bắn, như vậy mới có thể có cảm giác tồn tại, có thể hưởng thụ quá trình kích thích này, cái loại khoái cảm mang theo hơi thở cái chết cùng đau đớn bi thương, tôi thích vậy.”

“Thù Man, lần này thì em biết chính mình là yêu tinh rồi chứ? Mị lực quá lớn, đem họ mê hoặc rồi.” Lưu Nhiên cười nhẹ, đem Thù Man ngồi trên đùi mình xong, thì thầm. Ánh mắt ánh chăm chú dừng trên đôi môi quyến rũ, hôn cái trán của cô, mí mắt, chóp mũi, đôi má, khóe môi.

Đáy lòng anh đang dâng lên môt sự vui sướng, thỏa mãn- Anh trong lòng cô không giống với bọn họ.

Giọng nói của Thù Man ngạo mạn, ánh mắt lại cực kỳ thản nhiên, nghiêm túc, nhìn những người đàn ông yêu nghiệt xinh [lqđ]đẹp, tiếng nói của cô mềm mại êm tai, “Trong quá trình săn bắn của các anh, hãy tận tình bày ra bản năng tham lam của mỗi người, **, giữ lấy-trong trò chơi này.”

“Tôi cũng cực kỳ thích phóng túng cuồng dã **, nhưng mà tôi không theo ai có định chiếm hữu, đã qua rồi thì sẽ buông ra, chán ghét thì sẽ vứt bỏ, quên đi- người giống như sự vật đều như nước chảy vô tình. Chỉ khi cần sẽ hưởng thụ nhiệt độ cơ thể, mùi vị máu dưới da không thuộc về mình- quan hệ giữa chúng ta, giống như thực vật vậy, là cần và bị cần, chỉ là một loại tuần hoàn tự nhiên thôi.”

“Có thể làm mục tiêu săn bắn của các người, tôi đúng là cực kỳ vinh hạnh- kết quả của loại quan hệ hợp chất đơn giản biến thành phức tạp này, bất luận là tốt hay xấu thì cũng không sao cả không thiếu nợ nhau, không thương tổn nhau, không để lại dấu vết.”

“Giống như thời gian được đặt tên là khách qua đường, sau khi đi qua cũng không hề luyến tiếc, không hề kì vọng cao, chỉ có khoái cảm trong tíc tắc giao dịch là chân thật, cứ thế mà qua đi.”

“Vì để cho cuộc săn thú lần này càng phấn khích hơn, tôi muốn đặt cho nói một cái tên.” Thù Man dùng ánh mắt hỏi về mấy yêu nghiệt kia.TRuyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn, những nơi khác đều là hàng coppy không xin phép.

Nhưng-trong cả căn phòng yên lặng, mấy yêu nghiệt kia cũng đều im lặng, chỉ có Văn Hoa thì đang cười nhạt.

Giờ phút này, nhóm kẻ gây tai họa đều bị màn tự thuật trắng trợn của Thù Man làm cho thất thần-họ nghi hoặc, sững sờ, hoặc suy nghĩ sâu xa, hoặc là lo sợ, trong lòng lại càng thêm mê luyến và đau lòng.

Cô quá vô tình- trong mắt cô ấy không hề nhìn tới tôi……Hư vô mờ mịt…..

Lý Khanh tỉnh lại từ trong suy nghĩ sâu xa của mình, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thù Man, cơn sóng gió động trời khiến trong lòng anh đang quay cuồng, sắc mặt cũng rất bình tĩnh: “Nói nghe thử một chút.”

Nam Tạm và Bạch Thành cũng từ từ tỉnh lại, đồng thời hướng về phía Thù Man, chỉ còn mình Phú Tu là đang mang vẻ mặt không khỏi hoảng hốt.

“Được!” Thù Man liền cười nhẹ gật đầu, ánh mắt đầy khiêu khích, môi vẽ ra hình cung mơ hồ: “Tôi tuy là con mồi, lẽ ra không có quyền chọn lựa người thợ săn.” Tay ôm người đàn ông của cô, “Như Văn Hoa đã nói, tôi đã thành tinh rồi, đã không hề chỉ còn là cắm rễ trên vách đá của núi cao nữa.”

“Tôi có thể ẩn mình, hóa thân,cũng có thể hiện thân, người thợ săn kia nhất định là thấy tôi xinh đẹp, được sự cho phép của tôi, hắn đã được tôi cho phép, hoặc là tôi đã bị hắn mê hoặc, muốn hút máu trong cơ thể hắn.” Thợ săn có bốn, không thể nghi ngờ là tất cả đều xinh đẹp, có gương mặt và thân hình-đầy đủ với yêu cầu của tôi, mà tôi thì chỉ muốn một, nhiều quá sẽ rất mệt mỏi, trong các người ai cũng có thể.” Thù Man cười quỷ dị, cân nhắc nhìn khuôn mặt của bốn người: “Các người ai sẽ là thợ săn duy nhất, quyền lựa chọn giao cho các người, tôi chỉ quan tâm tới kết quả, đến cuối cùng là ai muốn làm.”

“Tôi cực kỳ mong chờ nha-tất cả các anh đều kiệt xuất, tính cách ngạo nghễ, bướng bỉnh, bản chất ngang ngược, làm sao để lựa chọn nhỉ? Bất luận là ai làm thế nào để là người duy nhất thắng cuộc, còn lại chỉ là thứ đào thải.”

“Đây chính là quy tắc cùng tên, duy nhất!”

“Muốn chơi, đây chính là quy tắc, là quy tắc do con mồi định ra, không có cái gọi là không công bằng, bởi vì thế gian mà nói, không hề có sự công bằng, không phải sao?” Tầm mắt Thù Man lại quét một vòng trên người tất cả, thanh âm trong veo mà lạnh lùng, khinh bạc.

Nhưng xung quanh lại im lặng, lộ ra cảm giác thê lương, nhóm yêu nghiệt trái tim lại đau không dừng lại được.

Nói xong, Thù Man vẫn giữ sắc mặt lạnh nhạt đứng lên, lôi kéo tay Lưu Nhiên, chuẩn bị rời đi. Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lqđ.

“Thù Man, đây là cái mà em muốn sao?” Trong mắt Phú Tu hết sức chân thành, anh đau kịch liệt, nhìn cô-.....

“Đúng vậy, đây là cái mà tôi muốn-Phú Tu, trò chơi này,” Thù Man mỉm cười lắc đầu nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc: “Anh chơi không được.”

“Tôi chơi không được? Trên đời làm gì có trò chơi nào mà Phú Tu tôi chơi không được?-Văn Hoa có thể, tôi thua kém hắn ở chỗ nào?” Phú Tu nhìn Thù Man bằng đôi mắt liều lĩnh, sắc bén mà lạnh thấu xương, giống như một cây đao cắt vào làn da của cô.

“Ánh mắt của anh quá chân thật, mang theo đau thương, nếu như anh muốn chơi-sẽ lại càng đau! Nếu như anh không ngại nỗi đau này, tôi thì không sao cả.” Dù sao người bị thương là ai thì Thù Man cũng không quan tâm, lời nói của cô chân thành mà lại tàn khốc.

Phú Tu suy sụp nhắm mắt, trong lòng đau xoắn lại đau, chua xót,khổ sở-.

Lòng của cô thật lạnh, máu đều đã đông lại rồi, thân hình gầy yếu như thế mà môi lại phun ra những lời dịu dàng mang theo tia sắc lạnh lãnh khốc đâm vào lòng người khác, lại bỏ qua sự thành tâm của anh, loại chuyện này....

Không phải không đem anh xem trọng, mà có lẽ cô chưa từng đem ai xem trọng-bởi vì trong thân thể mềm mại xinh đẹp của cô, không có trái tim.

Văn Hoa mặc dù có thể đến gần cô, đứng bên cạnh cô, nhưng Phú Tu nhìn ra được, trong mắt Thù Man không có tình yêu, bởi vì ánh mắt của cô quá nhạt, quá yên tĩnh, cho dù khi đó trong nói câu kia.

Đúng là không có tình yêu, lại giống như có thâm ý mà anh xem không hiểu, là cái gì-Phú Tu không nghĩ ra được.

Cô nói-Bởi vì anh là Văn Hoa, là Văn Hoa của cô, là Văn Hoa của Thù Man.

Là Văn Hoa của Thù Man? Cô giống như đang miêu tả một ý nghĩa khác, bộ dáng cố chấp, lại lộ ra xa cách lạnh nhạt.

Phú Tu không muốn hiểu rõ chuyện này.

Trái tim của anh bị xé rách, vô cùng đau đớn.

Anh lần đầu biết rung động, biết yêu.

Nhưng-Chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, cô gái này thật có bản lĩnh giết người.

Giương mắt, Phú Tu nhìn về phía người đàn ông vẫn tươi cười ôn hòa đứng bên cạnh Thù Man, tay vô thức lại đặt trên ngực đang đau đớn, ánh mắt cố chấp,giọng nói cực kỳ chân thành: “Văn Hoa-cậu không đau sao?” Ý ở trong lời là, cậu cực kỳ yêu cô ấy, tôi thấy rất rõ, nhưng yêu như vậy-mà vì sao lại để cho người đàn ông khác tiếp cận cô ấy, hoặc nói là dễ tha thứ khi cô ấy có người đàn ông khác.

“Cô ấy thích.” Chỉ là ba chữ nhưng lại bao gồm tất cả nội tâm Lưu Nhiên đều là điên, chân thành, cố chấp, hết sức chân thành, mê luyến, thâm tình, sủng ái, bao dung.

Lưu Nhiên chỉ mỉm cười nhìn cô gái bên cạnh mình, cười nhạt như gió.

Kinh ngạc, ngạc nhiên, hiểu rõ, lo sợ, nghi ngờ-Đây là nội tâm lúc này của Lý Khanh, Nam Tạm, Bạch Thành, Phú Tu bốn người.

Giờ phút này bọn họ đã sáng tỏ, vì sao Thù Man lại chọn Lưu Nhiên, trở thành người chính thức-cái mà bọn họ vô tình động lòng, chỉ là vì quá yêu!

Bọn họ ai so ra cũng kém anh, bởi vì quá ích kỷ. Anh đã đánh cược được ăn cả ngã về không, hung hăng cắm lên trái tim mình. Mặc cho máu chảy tới tận cùng, mặc cho nó khô cạn, cả người đều chết tâm.

Vì muốn đem cô sưởi ấm, để cho trái tim khô cằn kia sống lại.

Giờ phút này Phú Tu đã hiểu ra, anh biết chính mình kém Lưu Nhiên ở đâu rồi, chỉ đơn giản là một chữ “Tâm”, anh đã thua kém.

Tâm trạng thoải mái, Phú Tu nhìn về phía Lưu Nhiên đang cười nhạt, tầm mắt hai người cách nhau nhưng ý tứ trong đôi mắt nhau, trong lòng đều đã hiểu rõ.

“Văn Hoa, tôi đã biết!” Âm thanh của Phú Tu trong lại, anh mỉm cười. Bởi vì yêu cô, cho nên sủng cô, đều cho cô, cho dù cô không đáp lại, trong lòng đau như cắt.

Tay Lưu Nhiên nắm eo nhỏ cô gái bên cạnh mình, mỉm cười nhìn cô: “Thù Man, chúng ta đi thôi.”

“Vâng.” Thù Man nhẹ giọng đáp lại, hai người xoay người, cùng nhau rời khỏi phòng bao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.