Yêu Nghiệt Trở Về

Chương 4: Chương 4: Người nhà




Editor: Rea

“Hinh Nhi, bảo bối của ông nội!”

Giọng nói trầm mạnh tang thương, mang theo thương tiếc và kinh hỷ kêu gọi, toàn thân quân trang, phong độ, ông lão cực kỳ nhanh nhẹn xuất hiện tại cửa phòng bệnh, đi sau là một đôi vợ chồng trung niên, cũng mang dáng vẻ ưu tư, chắc là cha mẹ của Chu Nham Hinh.

Mắt của Chu Hoành Vũ liền quét một vòng mấy người Lý Khanh trong phòng bệnh, hung hăng trừng Lý Khanh một cái, lúc này mới bước về phía giường bệnh, đôi vợ chồng trung niên cũng theo sát phía sau.

“Ông nội, ba mẹ, mọi người đến rồi sao?” Thù Man cười yếu ớt nhìn về phía ông cụ đứng bên giường bệnh và đôi vợ chồng trung niên, gọi.

Bọn họ sau này sẽ là người nhà của Thù Man sao? Nếu như biết con cháu yêu quý của bọn họ, cô gái đã sớm hồn lìa khỏi xác, còn người còn tồn tại trong thân thể này là một linh hồn xa lạ, họ sẽ nghĩ gì?

Chu Hoành Vũ ngồi xuống ghế dựa cạnh giường bệnh, một tay nắm tay Thù Man, trong mắt tràn đầy đau lòng, ôn nhu an ủi: “Bảo bối, cực khổ cho cháu rồi, xem gương mặt trắng bệch này, làm cho ông thật đau lòng!” Đang nói chuyện, Chu Hoành Vũ đột nhiên quay đầu đi, hung hăng liếc tên đầu sỏ gây chuyện Lý Khanh một cái.

“Yên tâm đi, chắc chắn….ông nội sẽ xử lý thằng nhóc này, Hinh Nhi cứ yên tâm.” Lời nói giữa những hàng chữ của Chu Hoành Vũ, có chút mùi vị nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt căm hận.

Mấy người Lý Khanh đang ngồi trên ghế sofa, nghe được lão già đang quở trách, trên mặt là nụ cười yếu ớt. trong lòng đang thầm nghĩ: “Ông già, kế tiếp tôi chờ kinh hỷ của ông, haha….”

Nhìn vẻ mặt giận dữ của ông cụ, trong lòng Thù Man cảm thấy rất buồn cười, chỉ cảm thấy Chu lão gia rất tốt bụng.

Thù Man cảm thấy quý trọng ông nội của Chu Nham Hinh, liền khẽ cười nói: “Ông nội không nên tức giận, đều đã qua hết rồi, không phải sao? Về sau Hinh Nhi sẽ nghe lời, cũng không làm cho người lo lắng nữa.”

Thấy cháu gái hiểu chuyện như vậy, trong lòng Chu Hoành Vũ cảm thấy rất kinh ngạc, đây là----nụ cười đẹp đẽ ngọt ngào, giọng điệu lạnh nhạt an ủi ông, về sau sẽ là đứa trẻ ngoan, là đứa cháu kiêu căng vô pháp vô thiên của ông đây sao?

Tay không tự chủ mà đặt lên trán của Thù Man, trong mắt của ông tràn đầy nghi hoặc khó hiểu, “Hinh Nhi, cháu…….làm sao vậy? Cũng không phát sốt mà?”

Ý cười trong mắt của Thù Man liền lui xuống, sau đó ngưng nước lại trong hốc mắt, xem chừng lập tức sẽ rơi xuống, giọng điệu cực kỳ thương cảm, hơi hơi nghẹn ngào: “Ông nội….Sau khi Hinh Nhi tỉnh lại….Phát hiện căn bản không hề nhớ ra chuyện trước kia, nếu vừa rồi ông nội không gọi Hinh Nhi, ngay cả ông nội và ba mẹ Hinh Nhi cũng chẳng nhận ra.”

“A?” Ông lão và cặp vợ chồng trung niên đều rất kinh ngạc.

“Hinh Nhi, con nói cái gì?” Chu mẫu liền vội vàng tiến lên, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn chằm chằm Thù Man hỏi.

“Hinh Nhi, con lặp lại lần nữa, ông nội…..” Chu Hoành Vũ cũng vừa mới hoàn hồn, hỏi lại lần nữa, ông muốn xác định….

“Ba, ba đừng nóng vội, hãy kêu viện trưởng vào hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao?” Nói xong, Chu phụ liền quay đầu, ánh mắt hỏi mấy người đang đứng ngoài cửa mà chưa vào.

Chỉ thấy, một người mặc áo trắng dài, bên trong là áo sơmi quân trang, trước sau đi vào, đi phía trước là một người tóc hoa râm, đi theo là hai thầy thuốc trung niên cùng với một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo dài trắng.

Trong đó người trung niên mặc áo trắng dài, là người mà Thù Man đã từng gặp qua, như vậy theo lời ông ta nói thì ông già kia là viện trưởng, vậy người đàn ông trung niên mập mạp kia là chủ nhiệm, , còn người đàn ông trẻ tuổi kia….Có thể là đi theo mấy người này, xem như là bác sĩ thực tập thôi.

“Thủ trưởng, xin đừng nóng vội, trải qua mấy ngày kiểm tra thì thân thể Chu tiểu thư vẫn ổn định, loại tình huống này….. Chờ chúng tôi làm thêm một bước kiểm tra nữa thì mới có thể tìm ra nguyên nhân.” Người viện trưởng tóc hoa râm lên tiếng, quyết đoán bày tỏ ý kiến xử lý.

“Đúng vậy, Thủ trưởng, chúng tôi lập tức làm kiểm tra toàn diện cho Chu tiểu thư, kiểm tra luôn não bộ, sẽ có kết quả thôi.”

“Tiểu Trần, cậu sắp xếp đi.” Quay sang phân phó cho người đàn ông trẻ tuổi.

“Vâng.” Người bác sĩ trẻ gọi là Tiểu Trần liền đáp nhẹ một tiếng, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

“Tôn viện trưởng, toàn bộ giao cho ông rồi!” Chu phụ và lão viện trưởng nhẹ nhàng bắt tay, nhìn về phía người đàn ông trung niên mập mạp, “An chủ nhiệm vất vả rồi.”

“Không sao, không sao.” An chủ nhiệm mặt mày tươi cười, đáy mắt lóe lên tia nịnh hót.

Chu Hoành Vũ đang ngồi bên cạnh giường bệnh, liếc nhìn mấy người kia một cái, lời nói hào sảng, giọng điệu âm vang, giống như ra lệnh cho cấp dưới: “Chúng ta muốn có kết quả trong hai giờ nữa.”

“Được! Thủ trưởng!” Mấy người kia liền khép hai chân lại, nghiêm chào hành lễ tiêu chuẩn đối với Chu Hoành Vũ theo nghi thức quân đội, ngoại trừ viện trưởng Tôn.

“Hinh Nhi, không cần sợ, ông nội bảo đảm, toàn bộ sẽ tốt thôi.” Ông lão liền an ủi đứa cháu đáng thương.

“Vâng.” Thù Man vô cùng hiểu biết liền gật đầu đáp, “Hinh Nhi biết ông nội là tốt nhất.” Nói xong, liền nở nụ cười yếu ớt với ông.

“Cho dù Hinh Nhi không nhớ ra, nhưng ông nội vẫn thương cháu như lúc trước.” Bàn tay to ấm áp của ông cụ liền nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của Thù Man.

“Hinh Nhi, bất luận là thời điểm nào đều là tiểu công chúa cuả Chu gia, là bảo bối mẹ yêu nhất, không cần phí công suy nghĩ nữa, muốn quên liền quên đi.” Chu mẫu nghẹn ngào, một bên gạt nước mắt, một bên nhẹ nhàng an ủi.

Bàn tay ấm áp nhẵn nhụi cầm lấy tay Thù Man, truyền đạt tình mẫu tử thân thuộc, cùng với cụ ông một trái một phải bên giường bệnh.

Chu phụ Chu Liêm Ly nhìn một màn hài hòa này trước mắt, con gái đột nhiên trở nên ôn nhu, hiểu chuyện, cực kỳ nhu thuận, trong lòng cực kỳ vui mừng. Ông cảm thấy, kỳ thật như vậy không tốt sao? Con gái không còn kiêu căng phách lối nữa, lúc này nhìn cô gái đang nở nụ cười yếu ớt, càng thấy đau lòng, lại càng thuận mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.