Ngày Thù Man rời bỏ thế giới này là ngày 14 tháng 7, hay người ta gọi là lễ cô hồn.
Ngày hôm đó trời đầy mây, bầu trời toàn là mây xám xịt và mưa rơi lác đác.
Quỷ Chủng đi Nam Phi để thực hiện nhiệm vụ mà ông lão giao cho anh, nhiệm vụ này phải mất vài tháng. Đã lâu rồi anh không nhìn thấy Thù Man, anh rất nhớ cô. Việc này làm cho anh thấy vui nhưng cũng lại đau lòng, xúc động nhưng lại không thể đến gần cô, vì cô đã bị thương máu chảy đầm đìa cả người.
Để sớm có thể được nhìn thấy cô, vừa xuống máy bay anh đã nóng vội lái xe thật nhanh về căn cứ.
Lúc ở trên đường, tâm tư của anh hết sức xao động, sau đó hô hấp liền trở nên nặng nề gần như hít thở không thông, không thể tự mình kiềm chế trấn tĩnh lại được. Bỗng nhiên anh lại có một dự cảm rất xấu. Không biết sợ hãi sinh từ đâu ra khiến toàn thân anh bất ổn, hình như có chuyện gì đó xảy ra ngoài ý muốn thì phải.
Đến bãi đậu xe của căn cứ, xe còn chưa dừng lại thì Qủy Chủng liền nhận được điện thoại của ông lão. Ông chậm rãi nói cho anh biết: “Thù Man sắp chết rồi, hãy tới bệnh viện gặp cô ấy lần cuối đi.”
Sau khi nghe xong tin tức này, anh liền bật cười, trái tim xao động cũng đã bình tĩnh lại.
Rốt cuộc thì cô ấy cũng đã được giải thoát khỏi cái thế giới bẩn thỉu thối rữa này rồi, không cần phải chịu khổ nữa.
Thật tốt, thật quá tốt!
Anh liền lái xe đến bệnh viện mà cô đang nằm. Xe dừng lại trong bãi đỗ xe của bệnh viện, lòng của Qủy Chủng vẫn vô cùng bình thản. Anh đi qua hành lang rồi bước lên cầu thang, bỗng nhiên bước chân của anh có chút chần chừ, cả trái tim cũng co rút lại, từ trong nội tâm đang kiềm nén sinh ra một chút đau thương.
Trong đầu anh lại bắt đầu miêu tả lại dung mạo của cô, từng chi tiết nhỏ. Cô gái luôn vô cùng cố chấp, tâm hồn trống rỗng, trong suốt cuộc đời đã làm những điều sai trái. Hiện tại cô đã sắp rời bỏ nhân thế, rời bỏ cả anh. Giống như cảnh mà anh vẫn hay hình dung, cô hóa thành khói bốc lên bầu trời hay tan thành mây khói sao?
Không- Anh sẽ không để cô biến mất như vậy, anh sẽ để cô làm bạn với anh cho đến ngày mà anh chết, cho dù chỉ là một cỗ thi thể cũng được.
Quỷ Chủng đang đi đến phòng bệnh của cô. Hành lang hẹp dài cùng đèn trần ảm đạm, người đến người đi cùng bầu không khí vẩn đục.
Đến cửa phòng bệnh, Qủy Chủng thấy bọn thuộc hạ của ông lão đang đứng canh giữ ngoài cửa, vẻ mặt ai nấy đều lạnh lùng. Anh liền đi tới lướt ngang qua bọn họ rồi tiến vào phòng. Thù Man đang nằm trên giường, sắc mặt của cô trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Bây giờ chung quanh cô đang có đầy dụng cụ và dây dưỡng khí chứng tỏ tình trạng đang hấp hối của cô.
Anh từ từ đi tới bên cạnh cô. Hình như cô cảm nhận được anh đang đến gần nên từ từ mở mắt ra nhìn anh, ánh mắt của cô rất thanh tỉnh.
Cô liền cười nhạt với anh, giống như trước kia.
Cô quá gầy, mấy tháng không thấy hình như cô lại càng gầy hơn trước kia, toàn bộ thân thể kia hình như chỉ còn một nhúm nhỏ. Ống dưỡng khí dán ở miệng cô khiến cho hô hấp của cô vô cùng yếu. Cả người cô cứ như bị rút hết chất lỏng và cả ý chí, chỉ còn lại mỗi thể xác mục nát.[url=http://diendanlequydon.com/]Diễn Đàn Lê Quý Đôn[/url]
Anh đi đến bên cạnh cô, tay anh nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô cọ cọ, nhìn cô rồi nói với cô: “Thù Man, cô gái của tôi, tôi đã trở về rồi, trở về đưa em rời khỏi nơi này.” Giọng nói của anh vô cùng ôn nhu mang theo lưu luyến như một đôi tình nhân.
Cô vẫn đang cười và nhìn anh bằng đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng. Đôi môi từ từ mở ra, Thù Man nói chuyện trong im lặng: “Qủy Mộ, tôi sắp được giải thoát rồi, trước khi chết có thể được gặp anh một lần thật là tốt, quá tốt rồi.”
Anh biết rằng giờ phút này cô đã bị mất ý thức, tuy nhiên ánh mắt của cô vẫn sáng trong như cũ. Trạng thái của cô bây giờ chính là dấu hiệu của người sắp chết: Hồi quang phản chiếu.
Ngồi xuống cạnh giường bệnh, tay anh liền vuốt ve mặt của cô. Sau đó anh đứng dậy, nhổ ống dưỡng khí của cô ra rồi hôn lên đôi môi trắng bệch của cô, khẽ nói: “Thù Man, Thù Man, tôi biết rồi, tôi đã biết.” Tôi biết em đã quá mệt mỏi nên cần phải nghỉ ngơi rồi.”
Thật lòng anh cảm thấy vui vẻ thay cô.
Thù Man nhắm hai mắt lại, khóe môi vẫn hiện lại đường cong mờ mờ. Gương mặt cô đã được thả lỏng, không hề sáng bóng cũng không có nhiệt độ.
Trái tim cô đã ngừng đập….Cô đã chết….
Thầy thuốc liền đi tới lật mí mắt của Thù Man lên, ông ta dùng đèn pin chiếu vào con ngươi của cô. Sau đó ông ta xoay người nhìn Qủy Chủng, ánh mắt hơi đờ đẫn, nói: “Xin anh hãy nén đau thương!”
Vào thời khắc đó, đầu của Qủy Chủng liền ong lên một tiếng, sự trống rỗng trong lòng cũng ngày càng lớn, anh đã hiểu mình phải đối mặt với sự mất mát này.
Anh rốt cuộc cũng đã hiểu ra chính mình không thể thờ ơ nhìn cô cứ như vậy mà chết đi được. Cô ở trong lòng anh đã khắc sâu một vết sẹo vô hình thật lớn, cả đời sẽ không thể xóa đi được.
Lần bị thương nặng đó khiến cô phải nằm trên giường bệnh suốt cả tháng trời nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hề thay đổi. Cô nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn cố cười với anh: “Qủy Chủng, sau khi đã trải qua những chuyện này tôi lại càng thấy thanh thản hơn mặc dù linh hồn tôi càng ngày càng khô héo, gần như là tàn lụi. Tôi đã từng thử thay đổi cách sống của mình, như một con sò phân bố ra niêm dịch, dùng thịt mình bao bọc và làm lành những vết thương mới không ngừng được sinh ra.”
“Vào thời khắc cuối cùng, nó bắt đầu ngưng đọng thành một vật cứng rắn mà bí ẩn rồi đem cất giấu cẩn thận. Đây chính là viên trân châu bảo bối sáng ngời vì đau thương mà sinh ra, thuộc về thân thể của tôi. Khi còn sống tôi nhất định sẽ cung cấp cho nó chất dinh dưỡng và sinh mệnh của mình.”
“Sau mỗi lần bị người ta moi lên khỏi biển khơi, bị tách hai vỏ ra một cách hung bạo để lấy viên ngọc ra khỏi lớp thịt. Tôi đã không còn nguyên vẹn nữa rồi, không còn thấy đau nữa.”
Quỷ Chủng liền cẩn thận nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đã dần dần trở nên lạnh giá của cô, mặt anh không ngừng ma sát hai gò má của cô. Anh dịu dàng cúi xuống, hai tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng hỏi: “Thù Man, em đồng ý sống cùng anh, phải không?” Anh vẫn đang vô cùng rõ ràng, cô không hề có cảm giác gì cả vì cô đã chết rồi, cô không thể trả lời anh nữa.
Anh bế cô ra khỏi bệnh viện, đem về nhà mình. Anh đặt cô xuống giường rồi nằm xuống ngủ bên cạnh cô, không cần để ý tới thời gian đã trôi qua bao lâu.
Anh chăm chú nhìn khuôn mặt thanh thản xinh đẹp của cô rồi nhớ lại từng hồi ức khi bọn họ sống cùng nhau. Cô đã từng nói về nó rất nhiều. Tuy chỉ có khép mở môi, không có âm thanh nhưng anh nghe được rất rõ, từng câu từng chữ một bao gồm cả vẻ mặt thay đổi rất nhỏ của cô.
Thì ra anh vẫn nhớ rõ như vậy, chưa từng quên bất cứ điều gì.
Cô nói: “Qủy Chủng, nếu có một ngày tôi chết đi thì nhất định tôi sẽ chết trước mặt anh, tôi có dự cảm như vậy.”
Cô ấy nói: “Con người tôi như thế này, nếu chết đi thì linh hồn sẽ không tan biến ngay mà sẽ tồn tại một lúc trên đời, chỉ vì muốn nhìn thấy thế giới xinh đẹp và thuần khiết này bị phá hủy thành tro như thế nào thôi.”
Anh chỉ nói: “Thù Man, thật ra thì em không hề thuộc về nơi này, em chỉ là người qua đường đi ngang qua đây, không phù hợp với quy tắc của thế gian này.”