“Chậc, các người nói phải làm sao đây, đợi hơn 1 giờ mà bọn họ vẫn không đến, điện thoại gọi cũng không tiếp.” Nam Tạm đang nghịch điện thoại trong tay, liền buồn phiền than thở-trong lòng anh lại càng buồn bực âm trầm.
“Aiz, cậu sốt ruột cái gì, theo như tôi được biết thì Văn Hoa cũng có mấy ngày không gặp được nha đầu kia đâu, hay là họ…..” Bạch Thành cười cười, nói lấp lửng.
Một nửa trong lòng còn đang tự nói-“Phỏng chừng chính là đang đại chiến trên giường 300 hiệp!” Trong lòng anh thật buồn bực, vì sao trong đầu luôn có hình bóng của cô, đuổi không đi được.
“Trong lòng cậu thật bỉ ổi.” Nam Tạm mấy khi trừng mắt nhìn Bạch Thành, vòng vèo lại quay về câu chuyện : “Về sau đừng nói nữa, nghe mấy chuyện nhảm nhí này, thiếu gia tôi không được thoải mái.”
Lúc này cửa liền mở ra, Lưu Nhiên ôm thắt lưng của Thù Man đi tới, anh nhìn thấy rượu trên bàn không nhúc nhích, lại nhìn sang mấy người kia, mỉm cười hỏi: “Thế nào các cậu lại không uống rượu?”
“Không phải đang đợi các người sao, ngồi xuống đi, đứng đó làm gì?” Phú Tu cười nói, tròng mắt nhìn Thù Man không rời. Anh nhìn một cách công khai không hề che giấu, căn bản anh cũng không muốn giấu giếm tâm tư của mình, dù sao ngày đó bọn họ cũng đã nói rõ ràng với nhau.
Lưu Nhiên ôm Thù Man không rời liền mỉm cười rồi đi qua, ngồi xuống bên rìa sofa: “Thế nào, hôm nay rượu không hợp khẩu vị sao?” Anh hỏi bằng giọng vẫn nhẹ nhàng như cũ.
“Thù Man, mấy ngày rồi chúng ta không gặp, hôm nay trò chơi vẫn chơi như cũ chứ? Anh nhớ muốn chết nụ hôn nồng nhiệt kia của em, chậc chậc….” Mấy kẻ hư hỏng gây tai họa liền ngửa thẳng bài ra.
Nam Tạm chép miệng, giống như đang mơ về nụ hôn mãnh liệt nồng cháy ngày đó, trong nháy mẳt thần sắc liền biểu lộ ra ngoài.
Thù Man cười nhạt nhìn anh ta,ngữ điệu vô cùng chân thành: “Có vài thứ nếm một lần là đủ rồi, đồ tươi mới, nếu như lại nếm lại lần nữa thì sẽ mất đi hương vị tươi mới của lần đầu tiên, giống như ăn sáp nến vậy, rất tẻ nhạt vô vị.”
Chậc, mấy kẻ gây tai họa trừ đương sự Nam Tạm ra, trong lòng liền cười lớn, ngoài mặt họ đều đang ngắm nhìn Thù Man, nha đầu kia vẻ mặt lạnh nhạt lại mắng người không hề thô tục, còn nói giống như sự thật là như vậy. Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn, những nới khác chỉ là hàng coppy không xin phép.
Lại nhìn qua sắc mặt Nam Tạm, quanh năm anh đều đeo mặt nạ cười cợt giờ đã vỡ ra không còn lại chút gì, đáy mắt anh vô cùng kinh ngạc lại ẩn hiện tức giận, ngay cả khóe miệng cũng giật giật.
Thật sự là khó có được nha, nhìn cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt của anh em nhà mình, mấy kẻ gây tai họa kia không khỏi mừng thầm, thật sự là quá sướng, thật là đặc sắc!
Trong lòng Nam Tạm cũng tức giận, tiểu nha đầu kia miệng lưỡi cũng quá độc ác, dám nói Nam đại thiếu gia là cái gì đó- kỳ thật trong lòng anh lại đang khen cô khôn khéo.
Giật mình một chút, Nam Tạm đã khôi phục lại như lúc ban đầu. Trên mặt anh lại hiện lên nụ cười lịch lãm, giọng điệu ngạo mạn, ánh mắt phóng đãng, trong đáy mắt thâm sâu ẩn giấu tình cảm chỉ mình mình biết, đối với cô gái phong tình vạn chủng lại lạnh lùng trước mắt lại chân tình.
“Thù Man, muốn thử một lần nữa không? Chứng thực lại nụ hôn của anh có phải vô vị tẻ nhạt như ăn sáp nến không?”
Thù Man liền lắc đầu cười mang theo tà khí, cô khiêu khích : “Không được, quả thật rất vô vị, tôi đã nếm rồi, vừa rồi là đưa ra kết luận.”
Cô vừa nói xong, vẻ mặt vừa mới khôi phục của Nam Tạm đã biến mất, trái tim cũng tan nát theo.
So với vừa rồi, Nam [lqđ] Tạm hiện tại đang tức giận hơn,nghiến răng kẽo kẹt, như vậy-quả thực muốn nhào lên đem Thù Man cắn xé nuốt vào bụng mới hả giận.
“Ha ha…..” Mấy kẻ gây tai họa kia rốt cuộc nhịn không được liền cười ra tiếng.
“Ha ha….” Thù Man cũng cười ra tiếng đến nỗi đầu vai run rẩy.
“Aiz, thật là một vật nhỏ bướng bỉnh.” Lưu Nhiên mỉm cười đem ôm cô vào lòng, ngón trỏ sủng nịch vuốt xuôi theo chóp mũi Thù Man, khẽ hôn nhẹ khóe môi cô.
“Được rồi, giận cái *, bỏ đi.” Phú Tu cười hòa giải, an ủi vỗ vai Nam Tạm, bưng ly rượu trên bàn lên, nhấp một ngụm, anh giương mắt nhìn Thù Man, trong lòng lại rối rắm, nhớ lại khi đó mở miệng làm rõ tâm sự, vẫn lại là…..
“Uống rượu đi.” Bạch Thành bưng ly rượu trên bàn lên đưa tới tay cho Nam Tạm.
“Không phải là chỉ đùa cho vui thôi sao, giận gì chứ.” Lý Khanh cười tham gia, kỳ thật trong lòng đã sớm cười tới rút ruột.
“Được, uống rượu đi.”
Đám người nhao nhao nâng chén lên, sắc mặt vẫn bình thường như cũ, ba lần bốn lượt nâng chén, một chén rồi lại một chén, lại trở lại hình dáng hào sảng như trước.
Không khí hôm nay cùng quá khứ không giống nhau, đã ít đi sự rộng rãi, nhiệt tình và thoải mái từ trong lòng.
Còn không phải sao, trong lòng mỗi người hôm nay đều chứa cùng một chuyện phải tính toán nhỏ nhặt với nhau.
Nói trắng ra là, một vài người cũng không có ý tốt gì. Bề ngoài phong lưu phóng khoáng, tiêu sái sang trọng, có tiền, có quyền, có diện mạo, có gia thế, nhưng trái tim lại chứa độc dược. Những chuyện mà mấy vị thiếu gia này làm, chỉ cần vừa làm thôi đã kinh thiên động địa rồi.
Tay nâng ly rượu để sát môi, khóe mắt của Ly Khanh cũng không rời cô gái kia, nhìn cô cười, nhìn cô và anh em của mình khẽ hôn. Nhìn mắt mấy người anh em khác, khi đó mắt anh phát ra tình cảm mà trái tim anh cũng không biết.
Nhớ lại- động một chút là anh nhớ tới cô, vẫn lại không muốn chuyển đi tầm mắt nhìn cô, tới cùng là cô có chỗ nào tốt, vẫn là bộ dáng kia, hiện tại động một chút là toát ra phong tình, nội tâm cũng đã nhiễm yêu khí, thật sự chọc người, càng nghĩ càng thấy phức tạp.
Hôm nay tới Hoàng Cung, tâm của mấy người kia đều không giống nhau, cứ bị xoay vần, người đang ngồi-là “con mồi” vinh dự Thù Man của bọn họ ngày đó.
Có phải là con mồi hay không, chỉ có mấy kẻ gây tai họa kia biết rõ nhất, đều đã ngầm đồng ý nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng phong lưu phóng đãng.
Điện thoại trong túi bỗng rung lên, Lưu Nhiên lấy nó ra, là điện thoại trong nhà, môi anh liền để sát vào tai Thù Man: “Thù Man, anh ra ngoài nghe điện thoại.”
“Đi đi.” Thù Man không ngẩng đầu, khẽ lên tiếng.
Lúc uống hết một lượt rượu, Thù Man cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, cô đặt ly rượu xuống đi vào toilet, sau đó Phú Tu cũng đứng dậy, vội vàng đi theo.
Còn lại mấy người kia nhìn bóng dáng của Phú Tu đi theo cô, chậc- họ liền chột dạ khó hiểu, hình như anh ta ra tay rồi!
Đi đến bên cạnh bồn rửa mặt, Thù Man mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt, vỗ vỗ lên đôi má nóng đỏ của mình, nhất thời liền tỉnh táo lại không ít.
Túm lấy tờ giấy lau mặt, cô ngẩng đầu lên vừa mới định đi ra ngoài thì thấy Phú Tu đang dựa vào tường, đứng ở bên ngoài toilet.
Thù Man đi ngang qua, liền cười nhạt với anh.
Phú Tu nhìn Thù Man, ánh mắt cực kỳ chân thành, giọng nói ôn nhu tha thiết: “Thù Man, anh thích em, thật sự.”
Thù Man liền ngửa đầu nhìn về phía anh, cô cười nhạt, ý vị sâu xa: “Thích bộ dáng phóng đãng của em ở trên giường à? Hay là cái khác? Hử?”