Yêu Người Không Thông Minh

Chương 1: Chương 1: Chương 1




Hắn là hàng xóm của nàng.

Nói rộng ra, ngay cả việc mở cửa nhìn thấy nhau cũng không chào hỏi, chẳng khác gì hàng xóm không quen biết- tuy nhiên theo trí nhớ thì ngay cả một lần bắt chuyện cũng chưa từng.

Dù bắt chuyện hay không cũng không quan trọng, quan trọng là nàng thuộc kỹ công danh sự nghiệp to lớn của người hàng xóm này đến nỗi không thể thuộc hơn nữa.

Vì sao ư?

Đương nhiên nàng cũng không thèm lén lút nhìn, cũng không có hứng thú đi điều tra tên tuổi. Nàng đối với hắn chẳng biết gì cả, nhưng tất cả đều do công của lão mẹ đi la cà khắp các người bạn hàng xóm nói chuyện rôm rả rồi làm tình báo cho nhau. Chính vì thế nàng mới biết trên thế giới này có những kẻ bản chất không giống như tên.

Lúc ba tuổi nàng đang làm gì? Ngoại trừ việc đi chơi đùa những trò ngu ngốc, chảy nước miếng xuống, nàng thật không nghĩ rằng một tên tiểu quỷ bình thường có thể làm ra những việc kinh thiên động địa như vậy?

Lúc ba tuổi, hắn thông qua được bài khảo sát trắc nghiệm toàn quốc được chứng minh là có chỉ số thông minh hơn người, trực tiếp nhảy lên cấp 2 mà học, được nhà nước đầu tư nuôi dưỡng tốt nhất.

Trong thời gian đó, nàng ngoại trừ chơi những trò chơi ngu ngốc còn bắt đầu ôm ấp tình cảm của một cô gái đơn thuần, mỗi ngày nhìn ảnh chụp thần tượng mà chảy nước miếng.

Còn hắn? Càng lớn càng khoa trương, hắn rất nhanh học hết trương chình trong nước, sao khi tốt nghiệp cao trung liền qua Đại học Mỹ để học. Ngày mà nàng tốt nghiệp tiểu học, hắn phất ống tay áo ra đi, mang theo hành lý sang Mỹ.

Tuy rằng ở Mỹ, nhưng hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, dù ở Thái Bình Dương hay giữa Đại Tây Dương tin tức của hắn đều rơi vào tai nàng.

Duy gần đây có một điều không hợp lắm…

Vương Tiểu Lăng dừng đánh chữ, nhìn lên báo chí mạng vừa đăng, lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.

Mẹ ơi!! Nàng ghi cái gì thế này?? Giống như hồi ức của bà già 78 tuổi. Lúc trước nàng còn học cao trung là một cô gái hoạt bát đáng yêu, xinh đẹp không ai đánh bại được? Làm sao có thể viết loại này… viết những điều thật kì lạ ?

Nàng tuyệt đối không phải vì suốt một tháng nay không nghe được tin tức về công danh sự nghiệp của người hàng xóm siêu đẳng kia mà cảm thấy thấp thỏm, không kiên nhẫn, không phải vì mấy bà hàng xóm không còn gây rối nữa mà còn tỏ vẻ say mê mái tóc của nàng

Nhìn ra ngoài cửa sổ, căn phòng sát kế bên là chỗ ở trước kia của người hàng xóm không quen đã đi nước ngoài. Sau đó nàng lại nhìn lên màn hình đọc phần blog còn đang dang dở,

Nhẹ nhàng thở dài, khuông mặt của nàng trong nháy mắt hoảng hốt, sau đó kết thúc..Nàng tuy rằng chưa từng chúc mừng hắn, cũng cùng hắn không quen, nhưng khi không nghe tin tức của hắn, nàng không thể thừa nhận rằng, kì thật, nàng có chút… nghĩ tới hắn.

Nghĩ tới người hàng xóm không quen biết kia.

Kéo lê thân thể mệt mỏi cả đêm không ngủ, Vương Tử Lăng cố gắng chống mắt không rơi xuống, chậm rãi đi vào phòng học, nhìn đến chỗ ngồi của mình, tiện nàngy ném túi sách xuống, thừa dịp giáo sư chưa tới ngủ một lát.

Nhưng người bạn xấu xa đã tới?

Hiện tại nàng đã thê thảm lắm rồi, nàng ta còn không quên dội một gáo nước lên, ném mấy tảng đá lên người nàng.

Kẻ vừa ngồi xuống là đứa bạn xấu xa nhất, Lâm Hiểu Phân, nàng ũ rũ nhìn nàng ta đi vào. Nàng nàng không có nửa câu an ủi, đã đón đầu bằng bị câu: “Sao thế, người của ngươi lại có trò mới sao? Thật mạnh liệt đó nha. Nhìn cậu hai mắt thâm đen…”- Nói xong không quên đẩy nàng, sau đó cười mập mờ.

Vương Tiêu Lăng tức giận: ‘Mãnh liệt gì chứ? Làm như mình cả ngày làm chuyện không đứng đắn vậy?”

Lâm Thi Phân vừa nghe câu trả lời của nàng liền sửng sốt ba giây, sau đó nghiêm túc nhìn nàng: “Cậu có làm chuyện đứng đắn bao giờ đâu?”

Vương Tiêu Lăng thiếu chút nữa là bị chọc đến tức giận không nói nên lời. Nhưng đáng thương hơn, nàng cũng không có cách để phản bác

“Cậu… hảo, nhớ kỹ đây, mình từ nay về sau sẽ làm chuyện đúng đắn cho cậu xem”- Vương Tiêu Lăng vừa dứt lời liền chuyển người lựa thế mà ngủ, dù sao muốn làm chuyện đứng đắn cũng cần phải có sức khỏe không phải sao!! Vì vậy tốt nhất là hãy giả câm giả mù.

Đáng tiếc cái bạch mục nữ kia không biết cái gì gọi là chừng mực, nàng mới vừa gục mặt xuống, Lâm Hiểu Phân đã kéo nàng dậy: “Tiêu Lăng đừng có nằm nữa!! Nghe nói hôm nay có học sinh mới chuyển trường đến lớp chúng ta đó”

“Sau đó thì sao?”- Vương Tiêu Lăng lười biếng hỏi đại một câu, mi mắt lại xụp xuống.

“Cái gì mà sau đó chứ?”- Lâm Hiểu Phân ép nàng chống hai mắt dậy, vẻ mặt mơ màng nói: “Tiêu Tiêu, nghe nói học sinh mới chuyển trường là một soái ca a!! Cậu không phải rất háo sắc sao? Nghe có soái ca, còn không mau lấy lại tinh thần lập kế hoạch tác chiến!!”

Cũng chẳng phải cha của tam thái tử tới, còn không để nàng nghĩ ngơi! Vương Tiêu Lăng lầm bầm trong miệng.

“Kế hoạch tác chiến… muốn làm gì?”

Lâm Thi Phân vỗ vào sau ót nàng, làm cho cái trán trắng nõn xinh đẹp của nàng đập vào mặt bàn, phát ra tiếng rõ ràng: “Làm cái gì sao? Đương nhiên là kế hoạch tấn công chiếm đóng, đem hàng tốt như vậy giữ lấy để dùng”

Hoàn toàn không chú ý tới âm thanh kì lạ vang lên, Lâm Hiểu Phân tiếp tục tưởng tượng, cười ngây ngốc không ngừng.

“Lâm Thi Phân, cậu dám đẩy đầu mình đụng vào bàn!!”- Ham muốn ngủ trong phút chốc tan thành mây khói, hiện tại điều nàng muốn làm là làm thịt tên Lâm Hiểu Phân bạch mục nữ này!!

Cuồi cùng Bạch Mục nữ cảm thấy tình hình không ổn, mồ hôi nhỏ giọt rơi xuống, từng bước lui về sau: “Tỉnh táo!! Tỉnh táo lại!! sắc đẹp của phụ nữ sẽ vì tức giận mà bị lão hóa rất nhanh đó

Vương Tiêu Lăng cười lạnh: “Hiện tại cậu mới nói tới cái này có phải quá muộn không?” Lâm Hiểu Phân cậu chuẩn bị chết đi”

Giống như mọi ngày cuộc chiến đuổi bắt lại bắt đầu, một bóng người đi vào phòng học làm Vương Tiêu Lăng ngừng lại.

Đôi chân dài thảnh tắp, gương mặt thanh tú trắng nõn, gọng kiến màu vàng trông rất trí thức, ngoài ra toàn bộ đều toát lên vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng. Hắn chính là người hàng xóm không quen của nàng hóa thân tới!!

Sao lại nói hóa thân? Bởi vì theo lý mà nói, nếu như tên hàng xóm không quen đ1o trở lại, chắc chắn hắn sẽ khua chiêng gõ trống đi tuyên truyền mới đúng.

Không phải vì nàng vừa mới đập đầu vào bàn mà não bị chấn động chứ?

Vừa nghĩ ra cách giải thích hợp lý nhất, Vương Tiêu Lăng hiểu rõ sau đó vòng sang hướng bên cạnh cửa Lâm Hiểu Phân đang ngoắc ngoắc ngón tay: “Lâm Thi Phân, mau mau đưa mình tới phòng chăm sóc sức khỏe, mình chắc là vừa đụng vào bàn nên não bị chấn động?”- Bằng không, sao giữa ban ngày lại xuất hiện ảo ảnh.

“Chấn động”- Lâm Hiểu Phân hoài nghi nhìn nàng. Não chấn động sao mà còn sống để nhảy nhót chứ? Còn ngã người vịn vào người nàng? Không phải là thủ đoạn lừa gạt nàng trước khi nhận lấy cái chết đó chứ?

Nghiêm Tử Hiếu đứng ở cửa, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm chằm vào kẻ xem như không thấy hắn chính là Vương Tiêu Lăng, hắn nhàn nhạt nói một câu: “Vương Tiêu Lăng”

Nghe ảo ảnh kêu tên nàng, Vương Tiêu Lăng sửng sốt, sau đó nghiêm túc trở lại núp sau cánh cửa kế bên bạch mục nữ: “Lâm Thi Phân, còn không mau đưa mình tới phòng y tế, cậu xem mình vừa nghe ai đó kêu tên chứng tỏ não mình bị chấn động cực kì nghiêm trọng.”

“Cậu không phải muốn hù mình trước khi nhận lấy cái chết đấy chứ?”- Lâm Hiểu Phân hoài nghi nhìn nàng, nhưng vẫn còn lương tâm mà đi đến.

Vương Tiêu Lăng la một tiếng, vịn vào cửa: “Không có, cậu xem ảo giác lại mò đến!! Điều này chứng tỏ bệnh tình mình rất nghiêm trọng”

Nàng chạm vào…. ảo giác?

Lâm Thi Phân chú ý tới người đứng ở cửa, thái độ lập tức xoay chuyển 180 độ, bỏ tay Vương Tiêu Lăng ra, lấy điện thoại di động lập tức mở một loạt ảnh mỹ nam kinh điển.

Nghiêm Tử Hiếu nhìn xem kẻ không coi hắn là người, còn sờ tới sờ lui trên người hắn tiểu nữ nhân này: “Sờ đủ chưa?”

Vương Tiêu Lăng không cách nào lừa dối bản thân, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn gương mặt thanh tú trong trẻo nhưng lạnh lùng, run run nói: “Nghiêm…. Nghiêm Tử Hiếu”

“Thật là đáng mừng, cuối cùng cậu cũng đem đầu óc ra dùng, Vương Tiêu Lăng”

Nhìn hắn, Vương Tiêu Lăng cảm giác mình đang nằm mơ giữa bạn ngày. Nhưng giấc mơ này… thật sự rất chân thật. Nàng muốn trốn tránh sự thật này.

Trên bục giảng, giáo sư đang giảng vài, Vương Tiêu Lăng không yên ngồi xoay bút, nghĩ lại mười phút trước đây.

Nghiêm Tử Hiếu, kẻ mà nàng luôn bảo trì khoảng cách không bao giờ vượt qua hàng xóm xa lạ. Hắn hướng nàng cười một cách bí hiểm, cười xong còn bảo nàng không có óc, tuy nhiên- hắn cười không ra tiếng, sau đó tự động ngồi xuống phía sao lưng nàng.

Nàng còn chưa kịp hỏi, giáo sư đã bắt đầu vào và giới thiệu nói: “Bạn ấy là người từ nước ngoài mới về, chương trình học có thể sẽ không theo kịp, cần các bạn xung quanh chiếu cố”

Thật đúng là gạt người!! Vương Tiêu Lăng trong lòng hò hét.

Căn bản câu nói hắn vừa về nước là thật, những câu còn lại là dối trá. Hắn mà cần người khác chiếu xố sao? Hắn mà không theo kịp chương trình sao.

Chương trình cao trung hắn sớm đã học xong, thậm chí còn qua nước ngoài mang một đống học vị trở về.

Hắn mà không theo kịp chương trình học này, thì người thường như nàng chắc nhảy xuống biển chết quách cho xong.

Càng nghĩ càng giận, thừa dịp giáo sư quay lên giảng bài, nàng quay đầu xuống: “Cậu tới đây làm gì?”

Nghiêm Tử Hiếu ngồi phía sau, nhìn gương mặt trắng nõn đang đỏ bừng mà cảm thấy thú vị, đối với vấn đề của nàng hắn ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại còn trực tiếp dùng tay miết hai má của nàng: “Mềm mại thật, rất giống bánh bao.”

Nhẫn nại! Nhẫn nại!! Đầu óc của thiên tài không giống chúng ta.

Hít một hơi thật sâu Vương Tiêu Lăng chụp lấy tay hắn, ráng kiềm nén xúc động để không bóp chết hắn, tiếp tục hỏi: “Cậu ăn nói bậy bạ gì đó? Nghiêm Tử Hiếu, cậu trả lời vấn đề của mình đi!”

Bàn tay vừa vuốt ve còn lưu lại chút dư âm, Nghiêm Tử Hiếu từ bất động lại hỏi ngược lại: “Học sinh ngoại trừ đi học thì còn có thể làm gì?”

Gương mặt của nàng chạm vào rất mềm, cũng không biết nếu cắn sẽ có cảm giác thế nào?

Bắm chặt hai tay thành quả đấm, nàng cố gắng hạ giọng hết sức, chịu đựng không muốn tiếng hét của mình lọt vào tai giáo sự: “Nghiêm Tử Hiếu, ngươi không cần giả ngốc, trước khi ra nước ngoài mình biết cậu đã học xong chương trình cao trung”

Vừa nghe xong, hắn mới bắt đầu quan sát nàng, nhẹ nhàng nhíu mày: “Ah!! Ra là cậu đối với chuyện của mình quan tâm đến thế!! Ngay cả việc mình khi nào lấy hết bằng cấp cũng biết”

Mỗi lần bị ai đó nắm thóp, nàng liền ấp úng phủ nhận, nhưng lại càng giấu đầu lòi đuôi: “Cái gì? Mình không có… ai.. ai thèm quan tâm cậu chứ!”

“Không có sao? Vậy mình xuất ngoại khi nào chứ?” Hắn điềm nhiên coi như không.

“Cái này mà cũng quên!! Mình vừa tốt nghiệp tiểu học cậu đã”- Nhìn xem trên gương mặt bình thản của hắn không chút gợn sóng lộ ra ý đùa cợt nhàn nhạt, nàng đã ngaon ngoãn thừa nhận.

Oh My Goc!! Nói không quan tâm nhưng ngay cả thời gian xuất ngoại nàng cũng nhớ rõ vậy. Dù hắn không phải thiên tài, ai cũng biết nàng khẩu thị tâm phi, huống chi ngồi sau nàng là thiên tài chứ!!.

Aaaa!! Chưa bao giờ nàng ghét bản thân mình đến vậy thật vô dụng!! Ít nhất có thể giả bộ ngất xỉu để không phải chứng kiến cái dáng vẻ cười không ra mặt kia. Lấy tay bao lấy mặt, Vương Tiêu Lăng trong lòng không ngừng gào thét.

“Cái này gọi là không quan tâm sao?”- Hắn cười mà như không cười, nói, trên mặt ánh mắt lóe sáng như bắt được con mồi.

“Mình… mình không nói với cậu nữa. Học thôi!! Học!”- Nàng lập tức quay đầu lại.

Hai người lần đầu tiên giao thủ, Vương Tiêu Lăng đại bại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.