Yêu Người Mộng Mơ

Chương 6: Chương 6: Nổi lòng​




Bất giác lấy lại ý thức , Nam Cung Thanh vội đẩy anh ra nhưng Huỳnh Thiên nhanh tay đặt sau gáy giữ lấy đầu cô khiến cô không thể chạy thoát . Lợi dụng cô sơ hỡ , anh dùng chiếc lưỡi tách hàm răng cô ra để tìm lưỡi cô . Chẳng biết làm gì khác , có chống cự cũng không lại . Cô mặc cho anh tham quan trong miệng mình đến khi thấy cô không còn thở được nữa anh mới luyến tiếc mà rời khỏi bờ môi của cô . Nam Cung Thanh như lấy lại không khí , cô vuốt ngực nhưng không quên trách móc anh

_ Anh là tên hỗn đãn . Dám cướp đi nụ hôn đầu của tôi >.<

_ Là em , tôi có thể cướp tất cả - Huỳnh Thiên cười gian tà

_ Anh......

Không để cô nói tiếp , anh nhẹ nhàng bế cô khỏi giường tiến thẳng vào nhà vệ sinh . Với thân hình nhỏ nhắn và chiều cao khiêm tốn . Nam Cung Thanh ngồi gói gọn trên thành bồn rửa tay . Không hiểu anh đang làm gì , cô phụng phịu

_ Anh đem tôi vô đây làm gì thế ???

_ Tôi không muốn trong phòng tôi có một con mèo với gương mặt lắm lem

_ Mèo ????

Không hiểu anh đang nói gì , thấy anh chỉ vào gương , theo phản xạ cô quay lại thì cô hoãn hồn nhìn vào gương . Mặt cô chẳng khác gì con mèo đang lem luốt . Huỳnh Thiên chợt cười nhưng chỉ thoáng qua rồi anh bắt đầu vệ sinh cho cô . Cô cảm thấy rất mất mặt cho nên cản lại , muốn mình tự làm sẽ tốt hơn .

_ không cần đâu chủ tịch tôi...tôi có thể tự làm được

_ Em ngồi im và im lặng được không ?

Ngữ khí của boss lạnh đến nổi khiến cô rùng mình một cái ngồi yên một chỗ không dám động đậy mặc cho boss lau hết bên này rồi đến bên khác . Không cam tâm cô ấm ức chu môi thầm mắn mỏ anh " cô 20 tuổi đầu rồi nhưng khi mỗi lần gần anh , anh chỉ xem cô như con nít , cô không cam tâm " . Nhìn dáng vẻ không cam tâm của cô , anh chợt nhận ra . Đối với cô , anh luôn muốn cưng chiều cô . Nhớ lại dáng vẻ sợ hải ấy , anh càng không muốn bỏ mặt cô . Đối với anh , cô chỉ là cô bé thờ thơ ấu ấy .

Sau một hồi bị nhốt trong nhà vệ sinh , cuối cùng cũng thoát khỏi boss , Nam Cung Thanh vui mừng chạy ra khỏi phòng riêng . Dù gì cũng đã đến giờ làm việc , cô không muốn ở trong phòng riêng của boss nữa . Vừa mở cửa bước ra thì đập vào mắt cô là bức tường trong suốt dính đầy hạt mưa . Trời vẫn còn mưa rất lớn , Nam Cung Thanh như bị mê hoặc , cô bước từng bước đến bên bức tường . Cô thật không ngờ , phòng làm việc của boss được thiết kế một cách công phu như vậy , thay vì bức tường bằng đá , nó lại được làm bằng kiến cường lực . Cô cứ ngỡ cảnh như thế này chỉ có trong tiểu thuyết nhưng bây giờ cô tin là nó có thật , ở đây cô có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố đang chìm trong mưa . Nó rất đẹp , đẹp hơn cô tưởng tượng . Thành phố chiềm trong mưa nhìn rất huyền ảo , cô cũng có thể thấy những hạt mưa đang bay trong gió , dính lên tường rồi rơi xuống . Nếu như lúc này trên tay cô cầm thêm cốc ca cao nóng rồi đứng ngắm mưa như thế này thì còn gì vui sướng bằng . Cứ mãi chìm đấm ngắm mưa , cô không hề hay biết Huỳnh Thiên đứng cạnh cô từ nảy tới giờ . Thông qua thái độ của cô ,anh có thể thấy cô rất thích ngắm mưa .

_ Em thích ngắm mưa vậy sao ?

Câu hỏi của Huỳnh Thiên căt dứt dòng suy nghĩ của Nam Cung Thanh , cô quay về với hiện tại , nhìn anh mĩm cười

_ Phải , từ nhỏ tôi đã thích ngắm mưa như thế này . Tôi không nhớ rõ kí ức tuổi thơ tôi như thế nào . Nhưng năm tôi năm tuổi , sau khi xuất viện trở về nhà , sức khỏe tôi rất yếu nên ba mẹ lo lắng , không cho tôi ra ngoài chơi suốt khoảng thời gian dài . Mỗi lần trời đỗ mưa , tôi chỉ biết đứng trước cửa sổ ngắm nhìn mưa rơi . Riết cũng thành thói quen , hễ trời mưa là tôi liền chạy ra ngắm . Lúc đó tôi có thể cảm nhận rằng , mưa có thể giúp tôi quên đi những mệt mỏi hay buồn phiền trong lòng . Tới tận bây giờ vẫn thế. Hì chủ tịch thấy tôi rất tức cười phải không .?

Huỳnh Thiên không trả lời cô , anh lặng lẽ nhìn mưa mà suy tư . Bao nhiêu lâu nay anh thường nghĩ , cuộc đời anh sẽ không thể yêu thương một ai . Có lẽ vì anh thường hay cố chấp nhiều điều mà anh nghĩ anh chẳng bao giờ sai . Nhưng rồi cô cho anh bao nhiêu cảm giác mà từ lâu lắm anh không tìm thấy được , dù rằng cô thường hay mộng mơ biết bao điều giả vời , dù rằng cô thích ngắm những cơn mưa rơi khi chiều về . Dù rằng anh không muốn cô thôi mơ mộng . Và nhìn cô bật khóc , lúc đó anh thấy trong tim mình quặng đau . Thôi thì anh sẽ cùng cô đi qua những mơ mộng . Vì anh yêu cô , yêu nhiều hơn những nghĩ suy . Sau một hồi suy tư , Huỳnh Thiên cũng lên tiếng

_ Sau này , mỗi khi trời mưa . Tôi sẽ cùng em ngắm mưa , dù là nơi đâu đi nữa .

Nam Cung Thanh một lần nữa ngỡ ngàng nhìn anh . Một người lạnh lùng như anh cũng thích ngắm mưa sao ?

_ Vì sao ?

_ Cũng như em , mỗi lần ngắm mưa . Mọi áp lực dường như tán biến hết . - Huỳnh Thiên nói với giọng trầm ấm , khác với giọng điệu mọi ngày của anh .

Nam Cung Thanh thấy anh nói cũng đúng . Với một người đứng đầu tập tập đoàn lớn như vậy thì chuyện gặp áp lực trong công việt là chuyện bình thường . Đến lượt cô nhìn anh mà không nói gì . Đứng ở góc độ này , cô thấy mình thật nhỏ bé so với anh . Nhưng không vì vậy mà cô không thể nhìn thấy được anh . Cô thấy đôi chân mày của anh rất sắc nhưng lúc nào cũng nhiếu lại , đôi đồng tử thì đen láy nhưng vô hồn . Có lẽ anh đã phải suy nghĩ rất nhiều về mọi thứ , áp lực đối một chủ tịch trẻ như anh thật sự còn rất sớm . Trong lòng cô có cảm giác rất lạ , cô muốn làm gì đó để giúp anh , cô muôn không chỉ giúp anh về mặt công việc mà còn giúp anh về mặt tinh thần . Xích lại gần anh , cô kéo kéo cánh tay áo anh để anh quay lại nhìn cô . Huỳnh Thiên nhìn cô , anh châu mày khó hiểu thì cô đã vội nói

_ Tôi có thể giúp chủ tịch thư giản .

Không để anh trả lời , cô đẩy anh ngồi xuống ghế , nhẹ nhàng đặt tay lên thái dương anh . Cô xoa xoa nhẹ nhàng ở đấy . Cảm giác lúc này của Huỳnh Thiên là bất ngờ trước hành động của cô nhưng rồi anh thấy vô cùng dễ chịu , dễ chịu hơn những lúc anh nhắm mắt dưỡng thần . Cô vừa xoa vừa nói trong thích thú

_ Sao ? chủ tịch thấy thế nào ? thoải mái chứ

_ ừ

Không thấy anh trả lời nhìu .Cô biết anh cảm thấy rất dễ chịu nên cô không hỏi thêm nữa . Cứ thế giúp anh xoa thái dương .

Xoa một hồi , cô cảm thấy hơi mỏi tay nhưng mỏi chân là nhiều nhất , cô hết đổi chân này rồi đổi chân khác . Huỳnh Thiên nhận thấy sự khác thường từ cô , anh biết cô đã mỏi chân . Anh dang tay kéo cô ngồi vào trong lòng . Nam Cung Thanh chưa kịp nhận ra thì đã ngồi gọn trong lòng anh . Anh vẫn nhắm mắt nhưng miệng thì nói

_ Em cứ tiếp tục làm như vậy , rất dễ chịu .

_ Vâng !

Nam Cung Thanh ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh mà xoa tiếp . Lúc này cô không nhận thấy ,có người đã nhìn thấy tất cả . Chỉ duy nhất Huỳnh Thiên nhận thấy sự có mặt của người đó nhưng anh vẫn không lên tiếng .

A Ngưu nhận thấy ánh mắt thoáng qua của chủ tịch , anh vội đóng cửa . Bên ngoài anh nở nụ cười nhẹ

" Đúng như mình nghĩ . Chủ tịch ơi ! trái tim băng giá của người cuối cùng cũng biết rung động rồi sao ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.