Yêu Người Ở Bên Ta

Chương 27: Chương 27




Trong mấy phút tiếp sau, tôi vừa lắng nghe Leo mô tả tỉ mỉ về nhiệm vụ lần này - một bài báo về công viên Coney Island - vừa nín thở cầu nguyện rằng Andy không chạy ào vào phòng và bắt được quả tang, hai má tôi nóng ran. Rồi cũng tới lúc tôi nói với anh rằng tôi sẽ đi New York - nhưng tôi không thể để cho công việc này liên quan đến mối bất hòa giữa chúng tôi. Nó không liên quan đến mối bất hòa ấy.

"Anh sẽ chỉ cần mấy bức ảnh chung chung về bãi biển… cầu cảng… lối đi…" Leo nói.

"Ô, được," tôi hấp tấp nói. Tôi không lòng nào gác máy - không một chút nào - nhưng cũng không muốn thúc bách may mắn này của mình.

"Không quyến rũ được bằng lần chúp trước nhỉ?" Leo nói, như thể tôi sẽ tham gia buổi chụp này chỉ vì lý do quyến rũ.

"Tốt mà," tôi nói, cảm thấy bối rối khi cố hỏi thêm vài chi tiết nữa. "Chụp cho tờ nào vậy?"

"Time out."

Tôi gật đầu nói, "Khi nào anh cần ảnh?"

"Hai tuần nữa. Khả dĩ chứ?"

"Chắc rồi," tôi nói, cố tỏ ra thật điềm tĩnh, vờ như đang không hề cảm thấy quay cuồng vì phát hiện anh đã từng quay lại. "Em muốn nghe thêm cho rõ… nhưng…"

"Em phải đi?" Leo nói, giọng hết sức thất vọng.

"Vâng," tôi nói - và rồi giải thích điều đó với anh. "Andy ở nhà…"

"Hiểu rồi," Leo nói với giọng điệu dường như để xác nhận tình trạng đồng lõa của chúng tôi. Không giống với vụ chụp hình Drake, lần này chúng tôi sát cánh bên nhau. Từ đầu chí cuối.

"Vậy em sẽ gọi lại cho anh…" Giọng tôi nhỏ dần.

"Khi nào?" anh hỏi, và mặc dù giọng anh không lộ vẻ tha thiết nhưng trong câu hỏi thì chắc chắn là có.

Tôi bất giác mỉm cười, nhớ lại mình đã thường cố gắng ép anh hứa hon theo cung cách y hệt như thế, luôn muốn biết khi nào chúng tôi sẽ nói chuyện tiếp, gặp nhau tiếp. Thế nên tôi bắn trả lại với một câu trả lời hài hước, ỡm ờ quen thuộc cũ của anh. "Sớm nhất trong khả năng của loài người," tôi nói, tự hỏi liệu anh còn nhớ câu này của anh - và liệu anh có sử dụng nó với cô- nàng- gì- đó.

Leo cười phá lên, nghe hết sức vui vẻ. Anh còn nhớ, hẳn nhiên rồi. Anh còn nhớ mọi điều, hệt như tôi vậy.

"Tuyệt," anh nói. "Anh sẽ đợi."

"Okay," tôi nói, một cơn run rẩy chạy dọc sống lưng khi tôi nghĩ mình đã phải đợi anh biết bao lâu, đã phải mất bao lâu cho đến lúc rốt cuộc tôi đành từ bỏ.

"Thế… Tạm biệt Ellen," Leo nói, nụ cười đọng trong tiếng anh. "Tạm biệt đã nhé."

"Tạm biệt Leo," tôi nói, tắt điện thoại và hít thở thật sâu để trấn tĩnh bản thân. Rồi tôi xóa nhật ký cuộc gọi và đi vào phòng tắm. Đây là công việc, tôi nghĩ, khi ngắm mình trong gương. Đây là kiếm tìm niềm hạnh phúc cho chính mình.

Tôi đánh răng, khoát nước lạnh lên mặt, mặc áo phông mới và quần đùi trắng. Rồi tôi xuống cầu thang, chuẩn bị đối mặt với Andy và nhận ra rằng mặc dù tôi vẫn còn chưa tan cơn giận sáng nay, cuộc trò chuyện với Leo đã làm nhẹ bớt cuồng nộ trong tôi, thế vào đó là một chút rộn ràng và sự khoan thứ phần nào tội lỗi. Andy có thể đang ở sân sau chơi crôkê với Ginny, và tôi thật sự nghĩ mình không thấy phiền gì. Tôi thậm chí còn có thể làm cho họ mấy ly rượu bạc hà.

Nhưng thay vì Ginny, tôi thấy Stella và Andy; thay vì crôkê, tôi thấy một loạt túi đồ Neiman Marcus sang trọng đặt trên quầy bếp. Khi Andy mở lớp giấy bọc màu trắng ra khỏi một khung tranh lớn bằng bạc ròng. Anh nhìn tôi với cái nhìn hàm ẩn hoặc xin lỗi hoặc đơn giản là nài nỉ tôi giữ bí mật tình trạng hôn nhân căng thẳng của chúng tôi - có thể là cả hai. Tôi mỉm cười nhượng bộ với vẻ có phần kẻ cả, và rồi bắt đầu tự động vào vai cô con dâu tốt.

"Chào, Stella," tôi vui vẻ nói, thẳng lưng thêm một chút để sánh bì với dáng người hoàn hảo của bà - cũng y như tôi thấy mình thường xuyên nói chậm lai mỗi khi có mặt bà.

"Chào con yêu!" bà nói, ôm hôn tôi.

Tôi hít thở hương thơm mùa hè đặc trưng của bà - hỗn hợp hương hoa cam và gỗ đàn hương - trong khi bà nói tiếp, "Mẹ hy vọng con không thấy phiền… Mẹ sắm cho hai đứa vài cái khung tranh."

Tôi liếc xuống quầy bếp và thấy ít nhất phải một tá khung tranh bằng bạc ròng với nhiều kích cỡ khác nhau, tất cả đều được trang trí đẹp mắt, tất cả đều sang trọng, tất cả đều chu chỉn, tất cả đều hết sức đắt tiền.

"Chúng đẹp quá… Nhưng mẹ không cần làm vậy đâu," tôi nói, ước gì bà đã không làm thế. Bởi vì mặc dù những khung tranh này đẹp thật, chúng vẫn không thuộc gu của tôi. Những cái khung gỗ đen tuyền mới là gu của tôi.

"Ồ không có gì đâu," Stella vừa nói vừa bỏ một khung tranh nặng trịch có đường gờ ra và lồng bức ảnh gia đình thời bà còn nhỏ vào, mọi người trong ảnh đều diện đồ lanh trắng đẹp đẽ, cười tươi rạng rỡ trên du thuyền ngoài khơi biển Charleston. Một tấm ảnh cực kỳ tao nhã lưu giữ kỷ niệm về chuyến nghỉ mát của một gia đình thượng lưu. Bà thổi mấy hạt bụi trên kính và lấy ngón tay cái chùi một vết mờ ở góc. "Chỉ là chút quà tân gia thôi mà."

"Mẹ cho bọn con nhiều lắm rồi," tôi nói, nghĩ về cây đồng hồ quả lắc, những chiếc khăn tay bằng vải lanh cho phòng tắm, bộ bàn ghế cũ nhưng vẫn còn nguyên như mới nhập khẩu từ Ý để ở hàng hiên, bức tranh sơn dầu vẽ Andy hồi nhỏ - tất cả đều được gọi là quà tân gia, tất cả những thứ tôi không thể từ chối. Và tất cả đều nằm trong kiểu xâm phạm tiêu cực xuất phát từ tấm lòng rộng rãi của Stella. Bà vô cùng tốt bụng, vô cùng sâu sắc, vô cùng hào phóng, đến độ ta cảm thấy ta phải làm mọi thứ theo cách của bà. Thế là ta cứ thế mà làm.

Bà xua xua tay với tôi và nói, "Thật sự không có gì mà."

"Vâng, vậy cảm ơn mẹ," tôi nói gọn, thầm nghĩ chính Margot đã dạy tôi, ta có thể nói một đôi lời đưa đẩy, nhưng tuyệt đối không bao giờ được từ chối quà cáp và lời chúc tụng.

"Tốt lắm, con yêu," Stella nói, lơ đãng vỗ nhẹ bàn tay tôi. Móng tay bà chuốt sơn đỏ hoàn hảo, tiệp màu với bộ váy xếp ly và chiếc ví Ferragamo, cùng với viên ngọc bích lòe loẹt to tướng đeo trên ngón áp út tay phải của bà tạo thành màu lá quốc kỳ.

"Thế. Ell," Andy nói, lộ vẻ căng thẳng. "Em nghĩ sao nếu sử dụng mấy khung tranh này cho ảnh cưới và ảnh tuần trăng mật của bọn mình? Mấy cái để treo ngoài gian sảnh ấy?"

Stella tươi cười, nhìn tôi với vẻ chờ đợi sự phê chuẩn của nữ chủ nhân ngôi nhà.

"Chắc chắn rồi," tôi nói, mỉm cười và thầm nghĩ điều đó hẳn là một lựa chọn hết sức hợp lý thôi - vì rằng đám cưới trước kia cũng đã thực hiện theo cách của Stella mà.

Andy gộp mấy khung tranh lại rồi đưa ra phía trước nhà. "Đi thôi… Bọn mình ra ngoài này xem treo chỗ nào."

Nháy mắt, nháy mắt. Huých tay, huých tay.

Trong khi Stella ậm ừ gì đó và bắt đầu gấp gọn mấy chiếc túi mua sắm, tôi đảo mắt và theo Andy ra sảnh ngoài với nhiệm vụ có vẻ như là khảo sát chỗ treo tranh của chúng tôi.

"Anh rất xin lỗi," anh bắt đầu thì thầm, dựa người trên chiếc bàn gụ gỗ bóng loáng (thêm một "món quà" nữa từ bố mẹ anh), mấy bức ảnh đám cưới của chúng tôi đang bày trên đó. Ngôn ngữ cơ thể và vẻ biểu cảm của anh thật chân thành, thậm chí khẩn khoản, nhưng tôi không thể không tự hỏi liệu nhiệt tình hối lỗi ấy liên quan chừng nào tới sự có mặt của mẹ anh trong nhà lúc này. Nhà Graham dường như bao giờ cũng làm mọi thứ với một hàm ẩn nào đó khác trong đầu. "Anh thật sự xin lỗi," anh nói.

"Em cũng vậy," tôi nói nhưng tránh ánh mắt anh, cảm thấy lòng đầy mâu thuẩn. Phần nào đó trong tôi thiết tha muốn làm lành với Andy để lại cảm thấy thật gần gũi với anh, nhưng phần khác lại hầu mong mọi chuyện cứ tiếp tục đổ vỡ để tôi có thể biện minh cho những thứ mình đang làm. Bất kể điều tôi đang làm là gì đi nữa.

Tôi khoanh chặt tay trước ngực trong khi anh nói tiếp, "Tối qua lẽ ra anh nên nói gì đó… về câu bình phẩm về rượu ấy…"

Cuối cùng tôi nhìn vào mắt anh, cảm thấy gần như tiêu tan mọi hy vọng bởi lẽ anh dường như thật tình nghĩ rằng cuộc cãi nhau của chúng tôi tối qua là về một vườn nho cằn cỗi ngoại vi Pittsburgh. Rõ ràng là anh có thể nói điều gì đó to tát hơn ở dây chứ - những vấn đề quan trọng hơn chuyện đêm qua. Ví dụ như liệu tôi có hạnh phúc ở Atlanta, có chăng chúng tôi hợp nhau như chúng tôi từng nghĩ, và tại sao cuộc hôn nhân chưa được bao lâu của chúng tôi lại dường như quá chừng căng thẳng.

"Được rồi," tôi nói, tự mình có hòa giải đơn giản thế này không nếu không phải mình vừa nói chuyện với Leo. "Có lẽ em đã hơi nóng quá."

Andy gật đầu như thể đồng tình với câu ấy, điều đó lại thổi bùng lên cơn giận đang dần nguôi khiến cho tôi phải chua thêm một câu nhỏ mọn. "Nhưng em thật sự, thật sự không chịu nổi Ginny và Craig."

Andy thở dài. "Anh biết… Nhưng sẽ thật khó mà tránh được họ…"

"Chí ít mình có thể thử chứ?" tôi nói, lần này thì gần như mỉm cười thật lòng, buông thỏng hai cánh tay xuống.

Andy cười khẽ. "Chắc chắn rồi," anh nói. "Mình sẽ thử."

Tôi mỉm cười với anh khi anh nói. "Và trong lần cãi lộn tiếp tới - mình sẽ giải quyết xong xuôi trước khi đi ngủ nhé. Bố mẹ anh chẳng bao giờ ngoảnh lưng vào nhau khi lên giường cả - có lẽ vì thế họ sống bên nhau lâu được vậy…"

Thêm một mức độ ghê gớm nữa của cái sự hoàn hảo nhà Graham, tôi nghĩ thế rồi nói, "Ồ thật sự thì, em ngoảnh lưng trên trường kỷ cơ."

Anh cười. "Phải rồi. Lần sau đừng vậy nữa nhé."

"Okay," tôi nói kèm theo một cái nhún vai.

"Thế mình tốt cả chứ? Andy nói, một cái nếp lo âu hằn trên trán anh.

Tôi cảm thấy nhói lên một nỗi giận hờn vì anh dễ dàng nghĩ rằng chúng tôi có thể tiếp tục sống như thế, che đậy mọi vấn đề của hai người và cả cảm giác của riêng tôi. "Phải," tôi miễn cưỡng đáp. "Chúng ta ổn cả."

"Ổn thôi sao? Andy nài ép.

Tôi nhìn sâu vào mắt anh, và trong thoáng chốc đã tính tuôn ra hết mọi điều với anh. Nói với anh rằng chúng tôi đang trong một cuộc khủng hoảng nhỏ. Nói với anh tất thảy. Tự trong lòng, tôi biết đó là cách duy nhất để sắp đặt lại mọi thứ, để khiến chúng tôi nguyên vẹn như xưa. Nhưng vì không thực sự sẵn lòng vẹn nguyên trở lại, tôi chỉ gượng cười và nói, "Đâu đó giữa ổn và tốt."

"Được, anh nghĩ đó là bước khởi đầu," Andy nói rồi cúi xuống ôm tôi. "Anh yêu em nhiều lắm," hơi thở anh phả lên cổ tôi.

Tôi nhắm mắt, thư giản, và rồi cũng ôm anh, cố gắng quên đi cuộc cãi nhau cùng mọi bất mãn của tôi với cuộc sống hôn nhân, và trên tất cả, nỗi băn khoăn vì sao Margot có thể lèo lái quá khứ của tôi, dù với mục đích tốt đẹp hay không.

"Em cũng yêu anh," tôi nói với chồng mình, trong lòng trào lên cảm giác hòa trộn của yêu thương cùng sự hấp dẫn - và rồi thấy nhẹ nhõm vì rằng mình vẫn còn cảm nhận như thế với anh.

Nhưng ngay khi chúng tôi còn chưa rời nhau, ngay kia bên cạnh những tấm hình đám cưới của chúng tôi và trong lúc mắt tôi vẫn nhắm, tất cả những gì tôi thấy là Leo, đang đứng trên sảnh tòa nhà tôi ở đã bao nhiêu năm trước. Và giờ đây, đang ngồi trong căn hộ của anh ở Queens, nghe nhạc Bob Dylan, và đợi chờ tôi gọi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.