Yêu Ngươi Sẽ Muốn Ức Hiếp Ngươi

Chương 16: Chương 16




Dương Húc Nghi ngày hôm nay mặc bộ y phục màu xanh ngọc, đương nhiên không phải quan phục. Chính hắn cũng không rõ rại sao hoàng thượng lại hạ ý chỉ, muốn hắn mặc bộ y phục thế này, còn bắt hắn đêm nay phải ra con đường náo nhiệt trong thành Đại Lý. Chẳng lẽ có âm mưu gì đang chờ hắn sao?

Dương Húc Nghi đương nhiên biết hôm nay là Hồ Điệp hội, nhưng hát đối đều là vào ban ngày, buổi tối đều là những cặp đã có tình cảm với nhau ra ngoài du ngoạn; mà trên đường đương nhiên có rất nhiều người tới góp vui, cũng không nhất thiết phải là tình nhân mới đi lại trên đường.

Nhưng hoàng thượng lại phân phó rõ ràng, bảo hắn đến khi trời tối mới được ra đường; nghĩ tới nghĩ lui, Dương Húc Nghi chỉ có thể nghĩ đến có lẽ là Đoàn Quân Nhiên muốn chuồn ra ngoài chơi, lại sợ không có ai có gan đi chịu tội cùng, cho nên mới ra lệnh cho đám thần tử bọn hắn, đề phòng đến lúc Long Tĩnh Lam nổi lửa giận cũng không đến nỗi mình y bị chết cháy.

Dương Húc Nghi không hổ là người thông minh, đoán được đến tám chín phần ý đồ của Đoàn Quân Nhiên, đáng tiếc còn có ý khác thì hắn có làm cách nào cũng không nghĩ đến.

Buổi tối, ở ngã tư đường vô cùng náo nhiệt, hoa cỏ thành chùm, vạn đèn sáng rõ. Dương Húc Nghi chắp tay sau lưng, chậm rãi đi đến ngã tư đường phồn hoa nhất; còn chưa kịp phản ứng với chuyện xảy ra thì đã nghe thấy giọng nói nũng nịu làm người ta ghê tởm, “Dương công tử ~”

“Sao ngươi lại ở đây?”

Dương Húc Nghi luôn luôn bình tĩnh, lúc này cũng không nhịn được, mắt trừng muốn lọt tròng, nhìn nữ nhân tươi cười sáng lạn với mình, thiếu chút nữa là co giò chạy thẳng.

Người tới chính là Lê Tử thích nghịch ngợm, hôm nay nàng mặc một bộ váy hồng phấn như nước, trên đầu cài một bông sơn trà, lại được tô điểm thêm bởi một chuỗi châu hoa (1) xinh đẹp, trên đó có viên dạ minh châu tỏa sáng lấp lánh, cứ gọi là nổi bần bật trong đám người.

“Ta tới tìm chàng a, ngự y đại nhân.” Lê Tử cười híp mắt nói, sau đó đá đá mị nhãn về phía Dương Húc Nghi, uyển chuyển bước tới, tự nhiên khoác lên cánh tay Dương Húc Nghi.

Dương Húc Nghi nổi hết cả da gà, liếc xéo nàng, lạnh lùng nói, “Lập tức bỏ tay ngươi ra, nếu không đừng trách ta bẻ gãy.”

Lê Tử lúc này mới lộ ra bộ mặt thật, nghiến răng nghiến lợi, âm thanh hung dữ rít ra từ cổ họng, “Phi! Ngươi tưởng là ta nguyện ý chắc! Bổn cô nương là mỹ nhân người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, câu dẫn công tử đàng hoàng nào mà không được a, lại cố tình đi câu dẫn đại xứng đà đoạn tụ (quả cân đoạn tụ, ý chỉ những người cứng ngắc, bảo thủ) nhà ngươi, ta mới là oan uổng đây này!”

“Ngươi nói cái gì? Ta là đại xứng đà đoạn tụ?” Dương Húc Nghi hung hăng nhíu mày, ngữ khí âm trầm cũng không phải là chuyện giỡn chơi. Nữ nhân chết tiệt này muốn làm gì? Trên người thoa nhiều hương phấn như vậy là muốn hun chết hắn chắc?

“Thế nào? Trên đời này chẳng lẽ còn có người thứ hai xứng với cái tên đại xứng đà hơn ngươi? Nói xứng đà là quá đề cao ngươi rồi!”

“Ngươi thì sao? Chính là củ tỏi có thể xông chết ngươi ta!” Dương Húc Nghi bịt mũi. Thiên a, hắn thật sự là ghê tởm.

“Quên đi, không vô nghĩa với loại xú nam nhân như ngươi nữa, dù sao cũng là hoàng thượng tìm ta tới diễn trò thôi. Ngự y đại nhân, ngài cũng phải phối hợp đó nha.” Lê Tử tức giận liếc hắn một cái, tóm chặt lấy cánh tay Dương Húc Nghi, hệt như một con cua ngang bướng, quyết ko chịu buông tay.

“Diễn trò? Rốt cuộc là có chuyện gì?” Dương Húc Nghi cau mày. Quả nhiên là có chuyện a.

Lê Tử hất hất mặt về sau, nhỏ giọng nói, “Lát nữa mấy người hoàng thượng sẽ đến đây, đến lúc đó ngươi phải giả bộ tâm đầu ý hợp với ta, bộ dạng như đã thề non hẹn biển ấy. Đấy, nhiệm vụ của ta chỉ có thế thôi.”

Dương Húc Nghi nháy mắt mấy cái, vẻ mặt bí hiểm, lẩm bẩm, “Là muốn diễn cho ai xem đây?”

Lê Tử đẩy đẩy hắn, không kiên nhẫn nói, “Ai nha, ngươi quản nhiều như vậy làm gì a! Được rồi được rồi, bây giờ phải bắt đầu nha, ta muốn mua cái kia!”

Dương Húc Nghi trừng nàng một cái, nhưng vẫn bị nàng kéo đến một gánh hàng trước mặt, bắt đầu đảm đương nhiệm vụ thảm nhất từ trước tới nay: tiêu tiền như rác; tay không ngừng móc bạc, lòng thì âm thầm nguyền rủa tất cả nữ nhân trên đời này.

__

Ngay khi đó, phía sau hắn, khoảng chừng mười bước là Đoàn Quân Nhiên miệng nhóp nhép nhai nhai, tay cầm đầy đồ ăn, kéo kéo lôi lôi Lâm Thiếu Hoa vẻ mặt khiếp sợ, chậm rãi theo dõi.

Nét mặt Lâm Thiếu Hoa bây giờ thật đúng là còn khó coi hơn cả khóc; sắc mặt trắng bệch, cắn đôi môi tinh xảo, bộ dáng yếu đuối đó thật khiến cho người ta phải đau lòng, hận không thể lập tức ôm y vào lòng. Đoàn Quân Nhiên cũng biết là mình hình như hơi quá đáng, nhưng mà lại cảm thấy nếu không làm vậy thì chẳng thể làm gì khác để giúp y a, thật đúng là mâu thuẫn mà.

“Sử quan, khanh không sao đấy chứ?” Đoàn Quân Nhiên liều mạng nuốt một miếng đường cao (bánh bọc đường), lo lắng hỏi.

“Không… Có gì.” Lâm Thiếu Hoa cúi thấp đầu xuống, rõ ràng là đau lòng muốn chết, vậy mà còn cứ cứng miệng không chịu nhận, vẫn cứ cậy mạnh chịu đựng. Người không tự nhiên thế này a, chẳng trách phải chịu khổ.

__

“Đã mua nhiều như vậy, ngươi tiết chế chút được không?” Trong tay Dương Húc Nghi đã có cả đống đồ, phiền chán không chịu được. Bọn hắn đã dạo qua không ít hàng quán, nữ nhân chết toi này còn không chịu yên, cứ lải nhải: “chỉ mua món đắt tiền, không mua không được”, quả thực làm hắn hận không thể lôi nguyên cả lọ Hạc Đỉnh Hồng rót hết cho nàng.

“Thôi mà, thôi mà, Dương lang, người ta còn muốn son này nha ~” Lê Tử cười quyến rũ, nhìn sắc mặt Dương Húc Nghi xanh mét là thấy vui vẻ. Ha ha, đại xứng đà đoạn tụ cũng có ngày hôm nay a

~“Cái này ngươi vừa mua đó thôi.” Dương Húc Nghi trả lời không chút biểu cảm.

“Đúng a, nhưng mà còn có cả phần của tỷ tỷ nữa a. Ta nhận nhiệm vụ, đương nhiên cũng phải dành phần cho tỷ tỷ nữa chứ.” Lê Tử nói như đúng rồi, sau đó vẫy vẫy tay, nhìn Dương Húc Nghi dù không muốn chút nào nhưng vẫn phải móc bạc ra.

Hừ! Hóa ra còn có ả Đào Tử này nữa, hai nữ nhân chết toi, ách, còn có hoàng thượng thích đùa dai nữa, ta sẽ hảo hảo ‘hồi báo’ các người…

Âm hiểm nghĩ về kế hoạch báo thù, Dương Húc Nghi cảm thấy mình chỉ còn cách vạch ‘bùng nổ’ không xa nữa đâu, trên trán cũng nổi gân xanh chằng chịt. Vậy mà Lê Tử còn không biết chết sống, vỗ vỗ hắn, “Chú ý diễn cảm nha, ngươi như vậy hung ác quá nha!”

“Hung ác?” Dương Húc Nghi bỗng nhiên cười tà mị, Lê Tử nhất thời ngây người, hắn lập tức ôm lấy Lê Tử, cúi đầu, gần như là dán sát vào mặt Lê Tử, nói thật nhỏ, “Ta cảnh cáo ngươi, tiếp tục mua một món đồ nữa là ta sẽ bôi hủ thi tề* lên mặt ngươi đó nha!”

(Hủ thi tề: cao rữa thịt. Vâng, bạn nào hay đọc truyện kiếm hiệp thì biết a, chính là cái loại thuốc mà vẩy lên thi thể xong thì tan ra thành nước á >”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.